Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 11: Anh nói chúng ta kết hôn đi




Type: Trang Phùng

Đêm đầu tiên tôi và Thiệu Khải cùng nhau diễn ở quán bar, ông chủ đã nhìn ra được quan hệ của chúng tôi, mặc dù chúng tôi luôn cố gắng giữ khoảng cách để che giấu điều đó. “Ánh mắt, ánh mắt của hai người trên sân khấu khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hơn nữa lần trước tôi đã gặp cậu ta một lần, có điều không nhìn rõ”.

“Ánh mắt?”

“Lên trên hát đi. Lát nữa sẽ cho em thấy”.

Nhạc đã bắt đầu vang lên, là bài Ngày không nắng, tôi ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nhả từng chữ vào micro trước mặt: “Rốt cuộc tình yêu là thuốc phiện của tinh thần hay là thứ tiêu khiển vô nghĩa ngày tận thế…” Phía dưới sân khấu bỗng chốc chìm vào yên lặng. Tôi thích cảm giác này nên càng hát càng thoải mái. Hát xong tôi thấy ông chủ đang vẫy tay mới phát hiện nãy giờ anh ta ngồi ở một góc dùng máy quay quay phim tôi. Trong máy quay là tôi ngồi hát trên chiếc ghế cao chính giữa sân khấu, nét mặt thanh khiết nhưng chốc chốc lại đưa mắt ra phía sau nhìn Triệu Khải đang đánh guitar, sau khi ánh mắt tôi và ánh mắt anh giao nhau, tôi lại quay đầu về phía trước.

Tôi căn bản không để ý đến điều này.

Nhìn vẻ mặt tôi, ông chủ liền phá lên cười. Tôi ngượng muốn chết nhưng không thể không thừa nhận, chỉ còn cách cúi gằm mặt đi vào sau cánh gà, ngồi xuống cạnh Thiệu Khải. Lúc này anh đang mải chỉnh dây đàn, không thèm ngẩng lên nhìn tôi.

“Này, anh làm sao thế?”

“Không sao! Hôm nay vẫn còn hai màn nữa.”

“Ừ, anh bỏ đàn xuống đã.” Tôi lấy cây đàn ở tay anh đặt sang một bên rồi dang tay ôm cổ anh. “Em mệt rồi.”

“Sao thế? Không phải em nói không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta sao?”

Tôi biết đang có rất nhiều người nhìn chúng tôi, cánh gà sau sân khấu ngoài hai chúng tôi ra còn có A Mao, Tiểu Triết, và vài người khác nữa, nhưng tôi cũng chẳng buồn để ý đến phản ứng của họ. “Không giấu được nên em không giấu nữa.”

“Em lại vừa đi tìm ông chủ nói chuyện à?”

Tôi ngồi thẳng người nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Thiệu Khải, ngay lập tức hiểu ra sự tình, liền ngoắc ngoắc ngón tay. “Anh lại đây!” Đợi anh đưa đầu lại gần, tôi cắn mạnh vào môi anh. “Hóa ra là ghen đấy!”

“Không có!” Anh bị tôi dọa, vội vàng lấy tay ấn đầu tôi. “Anh đâu có thích ghen như thế.”

Tôi kéo tay anh. “Được rồi, được rồi, phải ra sân khấu rồi, đi!”

Sợi tóc phụ nữ kia tôi không nói với Thiệu Khải, nhưng cũng không vứt đi mà dùng băng dính dán vào một quyển sổ. Sau đó chuyện này đã được tôi niêm phong kín trong lòng giống như một thứ hàng mẫu, vĩnh viên như mới.

Tôi không tìm thấy bất kỳ lý do hay tư cách nào để nhắc đến chuyện đó, tôi thấy mình không nên nghĩ đến nó. Nhưng cuối cùng tôi cũng phải nghĩ đến. Sáng sớm hôm đó tôi ngồi trên giường, nhìn sợi tóc không biết là của ai rồi tưởng tượng đó là người phụ nữ như thế nào, xinh đẹp không, hoạt bát không, đáng yêu không, càng nghĩ càng thấy nước như dâng đến tận cổ, rồi cuối cùng một giọt nước mắt trào ra.

Nếu có một ngày anh thật sự rời xa tôi để đến bên người khác, anh sẽ không còn trêu đùa, chiều chuộng hay giận dỗi tôi, cũng sẽ không bảo vệ tôi, không ôm tôi nữa. Nếu thế thì tôi sẽ phải đi đến nơi nào, phải làm cái gì, tôi… sẽ còn lại những gì?

Vì vậy tôi nhẫn nhịn không nói gì hết. Chỉ cần anh ở cạnh tôi, thế là đủ.

Công việc của tôi và bọn Thiệu Khải ở Thành Trì dần đi vào quỹ đạo, ngoài ra Thành Trì bắt đầu có tiếng tăm, công việc kinh doanh càng ngày càng tốt, hằng ngày chúng tôi phải biểu diễn đến gần sáng. Có hôm làn đến tận ba, bốn giờ sáng, buồn ngủ rũ cả mắt, Thiệu Khải liền giúp tôi hát hai màn để tôi có thể vào trong ngủ. Có lần tôi mơ màng nghe thấy tiếng Thiệu Khải hát ở bên ngoài, đó là bài Anh nguyện mà anh từng hát cho tôi nghe, tôi trở mình trên chiếc sofa cũ kỹ phía sau cánh gà, ngủ tiếp. Trên người tôi đắp áo của Thiệu Khải, tôi kéo lên che nửa mặt và ngủ ngon lành.

“Tỉnh đi nào, tỉnh đi nào…” Lúc tôi bị gọi dậy cũng là lúc trời sáng rõ, Thiệu Khải ngồi cạnh xoa đầu tôi. “Chúng ta về nhà.”

“Xin lỗi…” Tôi lại bắt anh phải thức đêm thay mình, nhìn vẻ tiều tụy của anh mà bất giác đau nhói lòng, liền ngồi dậy trả anh áo khoác, nhưng anh kiên quyết để nó lại trên người tôi. “Em lại ngủ quên rồi.”

“Thật sự quá mệt. Em có biết vừa rồi em ngủ ngon thế nào không? Anh định gọi em dậy nhưng nhìn em ngủ ngon quá lại không nỡ. Đi, về nhà ngủ tiếp.”

Nói xong, Thiệu Khải định kéo tôi đứng dậy nhưng trông thấy vẻ mặt tôi liền phì cười, ôm lấy tôi nói: “Anh chỉ bảo về nhà đi ngủ, em đang nghĩ cái gì thế?”

Tôi vòng tay qua cổ anh, mặt đỏ như gấc. “Về nhà thôi, em có nghĩ gì đâu…”

Từ hôm đó trở đi tôi đều cố gắng không ngủ để cùng anh làm việc, nhưng anh cứ bảo tôi phải ngủ nhiều một chút. Có lần tôi thấy anh hát trên sân khấu xong, lúc vào trong cánh gà cứ ho sù sụ. Tôi đưa nước cho anh, anh quay người lại uống, không quên xoa xoa mặt tôi để nói rằng không có chuyện gì.

Anh là Thiệu Khải, anh không thay đổi, anh luôn là chiếc phao cứu sinh, là thần hộ mệnh của tôi, là ánh sáng duy nhất tôi có thể nắm giữ được. Anh không thể có người phụ nữ khác, tôi có thể nhìn thấu trái tim anh, anh không thể đối xử với tôi như vậy nếu trong tim anh có thêm người phụ nữ khác. Tôi nhìn bóng lưng Thiệu Khải, tự nhủ như vậy rồi bước đến ôm chặt anh. Anh giật mình rồi vỗ vỗ tay tôi. “Sao thế?”

“Bài tới chúng ta hát cùng nhau được không?”

Anh nhìn tờ kịch bản biểu diễn trong tay. “Được thôi, nhưng tại sao lại đúng lúc là bài này?...”

Tôi không hiểu, liền cầm tờ giấy xem, trên đó ghi tên bài hát là Em nghĩ em chưa thật yêu anh. Ngẩng lên nhìn Thiệu Khải, tôi không biết phải nói sao. Đây chỉ là sự tình cờ, nhưng bởi tình cờ nên mới khiến người ta bối rối.

“Anh nghĩ anh chưa thật yêu em, anh chưa từng quên đi bản thân, chưa từng yêu hết mình, vì vậy mới thất bại thảm hại.”

“Em nghĩ em chưa thật yêu anh, em đã quên sự chân thành của anh, không có cách nào khiến nó quay trở lại một lần nữa, chỉ biết nghe theo số mệnh.”

Tôi hát câu thứ hai nhưng cảm thấy cả hai câu này đều phải do tôi hát mới phải, bởi nó giống hệt tôi. Lúc hát tới đoạn “em đã quên sự chân thành của anh”, trái tim tôi run lên, bất giác hướng ánh mắt xuống phía dưới sân khấu mà không tiếp tục nhìn Thiệu Khải. Nhưng đúng lúc đó tôi lại trông thấy một người kỳ lạ ở bên dưới.

Đó là một cô gái có vẻ như còn đang đi học, tóc hơi xoăn, mắt to. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy cô ấy. Mỗi lần tới đây cô ấy đều ngồi một mình một góc, gọi loại nước uống rẻ nhất, lúc đầu cô ấy chỉ ở đến tối muộn, nhưng sau này cứ ngồi đến tận nửa đêm không về. Tôi từng lo lắng một cô gái như thế nửa đêm không về nhà không biết có làm sao không, nhưng nhìn lại thì cô ấy chắc cũng đã qua mười tám tuổi, hơn nữa tôi cũng không có quyền quản cô ấy. Nhưng lần này cô ấy không ngồi chỗ cũ mà ngồi ở vị trí chính giữa, ánh mắt chỉ hướng đến một mục tiêu duy nhất… Thiệu Khải.

Cô ấy ngắm Thiệu Khải, tôi khẳng định như vậy. Ánh mắt cô ấy rất chân thành, thậm chí giống như họ đã quen biết nhau, đó là ánh mắt mà tôi từng dùng khi đối diện Khúc Thành, dịu dàng nhưng cũng cứng rắn và không màng đến những điều xung quanh.

“Không thể ở trong màn đêm không ánh trăng, cũng không thể dễ dàng nhắm mắt, bởi em sẽ xuất hiện trên bầu trời hoặc trong trái tim. Không thể ở một nơi mênh mang, cũng không thể len lỏi vào đám đông, bởi cô đơn hay không đều khiến anh sợ hãi. Anh đã mất hết, anh đã mất hết, bởi anh chưa thật yêu em…”

Nhạc vẫn chưa dừng nhưng cô gái kia đã đột nhiên lao lên sân khấu ôm chặt cổ Thiệu Khải, phía dưới vang lên từng tràng vỗ tay tán thưởng. Tôi bỏ micro xuống đi vào cánh gà, không thèm nhìn biểu hiện của bất cứ người nào. A Mao đuổi theo định giải thích giúp Thiệu Khải nhưng tôi đã lên tiếng trước: “Con gái kiểu đấy không phải đều thế sao? Tôi không để ý.” Nói xong tôi cười, tôi cười cô gái liều lĩnh kia, tôi cười biểu hiện của đám đông mê muội kia, tôi cười bởi chính tôi sẽ không thể nào có lại tình cảm như thế nữa.

Em đã mất hết, bởi em chưa thật yêu anh.

“Hôm nay xong rồi đúng không? Tôi hơi mệt, về nhà trước đây.” Tôi thu dọn đồ đạc, vỗ vỗ vai A Mao. “Bảo anh ấy là tôi không sao.”

Trong tích tắc ra khỏi quán bar, ánh nắng ban mai tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi choáng váng. Tôi lắc lắc đầu rồi một mình bước về nhà. Tôi đã không còn kiểu bực tức thì bỏ nhà đi, tôi cũng không giận dỗi, tôi có lý do gì để giận dỗi cơ chứ. Tôi cũng không muốn dùng nước mắt để tìm kiếm sự thương hại của ai. Mà cho dù có rơi lệ đi nữa thì tôi cũng sẽ lau sạch chúng trước khi có ai kịp nhìn thấy.

Về đến cửa, tôi trông thấy người đưa thư. Vì nhà không có hòm thư nên nếu có thư từ gì thì người đưa thư sẽ đứng ngoài cửa gọi. Hôm nay tôi nghe thấy người ta gọi tên tôi. Là thư của Trần Niên, rất lâu sau khi tôi gửi thư đi ông mới hồi âm. Tôi đứng ngoài cửa chầm chậm mở thư. Câu đầu tiên tôi đọc được là: “Mộng Mộng, bà ngoại con mất rồi.”

“Em làm gì thế?” Không lâu sau đã thấy Thiệu Khải hớt hải chạy vào nhà, nắm chặt lấy bàn tay đang thu dọn hành lý của tôi, rồi lại kéo tôi ngồi xuống giường.

“Anh bỏ em ra…” Tôi muốn vùng khỏi tay anh nhưng không thể. “Em phải đi gấp.”

“Ồ, vừa rồi nghe bảo em ghen anh còn không tin, xem ra đúng là thật rồi, nhưng chuyện vừa rồi đúng là anh không biết thật. Ngoan nào, đừng giận nữa!”. Thiệu Khải thả tay tôi ra rồi nắm vai ôm tôi vào lòng như mọi khi, nhưng tôi vội vàng đẩy anh ra. “Em không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó của anh.”

Giọng nói lạnh lùng biến thành một con dao găm sắc nhọn, rạch thủng màng bảo vệ rồi đâm thẳng vào một nơi – trái tim Thiệu Khải. “Xin lỗi!” Tôi biết vừa rồi mình đã quá đáng, liền đứng dậy nhẹ nhàng ôm cổ anh rồi xách balo bước ra khỏi nhà. “Đợi em về sẽ giải thích với anh”.

Sau lưng tôi không vang lên bất cứ âm thanh nào, anh cũng không chạy tới kéo tôi lại, tôi không kiềm chế được quay lại nhìn. Thiệu Khải đứng yên ở đó nhìn tôi, nét mặt cứng đờ. Tôi thấy nhói trong lòng, liền bỏ balo xuống chạy lại cầm tay anh. “Em thật sự rất vội, anh đừng nghĩ linh tinh.”

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Tôi đi đến mở ngăn kéo bàn, định lấy thư của Trần Niên đưa anh xem, nhưng ở phía dưới lại có một quyển sổ đang nằm lặng lẽ. Trong tích tắc, Thiệu Khải đã thò tay lấy được nó. “Không được xem.” Tôi hốt hoảng giật lại, anh cũng không giữ chặt, cuốn sổ rơi xuống “bộp” một tiếng rồi mở ra đúng trang tôi dán sợi tóc.

“Đây là… cái gì?” Thiệu Khải từ từ quỳ xuống. Tôi thấy cảnh này quá đỗi buồn cười. Chiếc hộp ma thuật Pandora cuối cùng cũng được mở ra, những tội ác bên trong đều do tự tôi bỏ vào, sự tham lam của tôi, khát vọng chiếm hữu của tôi, cả sự tự ti và khủng hoảng của tôi. Rốt cuộc thì phải điên rồ tới mức nào mới có thể mang một sợi tóc ra làm chứng cứ phạm tội, không những vậy lại còn cất giữ nó hết sức cẩn thận.

Ngay cả tôi cũng không có cách nào đối diện với chính mình, tôi quay người định đi nhưng Thiệu Khải đột ngột hung hãn giật mạnh cánh tay tôi để tôi ngã vào lòng anh. Tôi nghi ngờ không biết anh có định bóp nát vai tôi ra hay không. “Anh thả em ra…”

“Không thả! Bao lâu rồi, rốt cuộc đã bao lâu rồi? Em có ngốc không, có đúng là em ngốc không? Tại sao không hỏi thẳng anh?”

“Tại sao lại là em ngốc?...” Tôi lo sợ bật khóc, nhưng càng như vậy lại càng không có cách nào giải thích rõ sự tình. “Anh thả em ra, em đang vội.”

“Em… em có còn quay lại không? Em nghe anh giải thích được không?” Sự yếu đuối mà Thiệu Khải đang thể hiện trước mắt khiến tôi không biết nên làm thế nào, trong lòng thầm nói xin lỗi anh rồi đẩy cửa bước nhanh ra đường.

Đừng quên, việc tôi giỏi nhất chính là chạy trốn.

Vừa đến nhà ga tôi đã vội vàng mua vé tàu về An Thành, phải đợi chuyến lúc ba giờ chiều. Trên các hàng ghế nhựa cũ kỹ rách nát là người ngồi la liệt và những túi hành lý to nhỏ. Người phụ nữ bên cạnh ra sức ăn dưa, tôi lấy chân đẩy đám vỏ dưa thành đống rồi giẫm nát chúng. Ba lô hành lý nhẹ tênh được tôi ôm gọn vào lòng. Lúc thu dọn đồ đạc tôi mới phát hiện ra đồ của tôi không khác gì so với lúc tôi đến. Hoặc giả là, tất cat mọi thứ của tôi đều được để lại đây, không có cách nào mang theo được.

Tôi nhắm mắt gục đầu vào đầu gối, nhớ lại lần cuối cùng tôi gặp bà ngoại. Đó là buổi sáng hôm tôi rời An Thành, đi đến cuối con đường lát gạch với hai bờ tường sơn đen kịt hai bên, lại còn chất đầy đồ phế thải và than tổ ong, là căn nhà nhỏ diện tích hơn mười mét vuông của bà ngoại. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy khi vào cửa là bức tượng Quan Âm phủ khăn đỏ. Đó luôn luôn là nơi tôi bị cấm đến gần. Bà ngoại hơi chút kinh ngạc khi thấy tôi, nhưng vẫn vội vàng rót nước cho tôi. Sức khỏe bà vẫn tốt, chỉ có tai là không nghe rõ.

“Bà dạo này khỏe không ạ?”

“Cháu nói gì?”

Tôi nâng cao tông giọng: “Bà khỏe không ạ?”

“À, khỏe, có điều già rồi, tai với chân tay không còn linh hoạt nữa. Cháu học hành thế nào rồi?”

“Rất tốt, cháu đỗ đại học rồi. Cho bà xem này.”Tôi lấy giấy báo trúng tuyển đưa bà ngoại xem. “Cháu phải tới nơi khác để học đại học.”

“Tốt, thật là tốt, mẹ cháu nhìn thấy nhất định sẽ yên lòng…” Nhắc đến mẹ, bà đột nhiên im lặng không nói, ngồi thêm một lúc, tôi đứng dậy định đi thì bà ngoại cũng đứng dậy theo và nhét vào tay tôi năm trăm tệ. “Học đại học cần nhiều tiền. Cầm lấy đi!”

“Không được, cháu có tiền, bà giữ lại dùng đi…”

“Cầm lấy! Bà biết hồi cháu còn nhỏ bà đã không yêu thương cháu. Giờ bà già rồi, không cần tiêu tiền.”

Tôi cắn chặt môi. “Vâng, cháu xin bà, bà chú ý sức khỏe nhé!”

Ra khỏi nhà bà ngoại, tôi lấy tờ giấy báo trúng tuyển giờ đã trở nên vô nghĩa từ trong túi ra, xé vụn thành từng mảnh.

Trong thư Trần Niên không yêu cầu tôi phải về, chỉ nói trước lúc lâm chung bà ngoại vẫn rất tỉnh táo, hỏi tôi thế nào rồi. Bà vẫn luôn nghĩ tôi đang học đại học ở nơi khác, còn đặc biệt dặn dò Trần Niên không được nói cho tôi biết. Bà ngoại ra đi rất thanh thản, Trần Niên an ủi tôi: “Mộng Mộng, còn đừng buồn!”

Tôi cũng nghĩ mình hẳn sẽ không buồn.

Ngoại trừ thời gian một tháng tôi ở cùng bà ngoại hồi còn chưa đi học thì tôi và bà cũng chưa thân thiết lắm. Ông ngoại mất sớm, bà ở vậy một mình. Sau khi tôi đi học, nếu không phải Trần Niên đưa tôi đến thăm bà thì bà cũng không tới thăm tôi. Có lúc tôi đã quên mất mình còn bà ngoại. Nhưng phản ứng đầu tiên của tôi khi đọc thư là phải trở về, trở về để nhìn bà lần cuối, mặc dù lúc đó đã muộn.

Đợi đến quá trưa, bụng đói meo, tôi mua bánh quy, ăn được hai miếng thì không nuốt nổi nữa. Tôi hơi lo cho Thiệu Khải, không kịp nói rõ với anh, không biết anh có nghĩ linh tinh không. Tôi không trách anh, đó chỉ là do bệnh tâm lý của tôi gây ra. Thấy mở cổng kiểm tra vé về An Thành, tôi tự dưng co rúm người lại, vết đục tròn trên vé rốt cuộc là lệnh thả tôi ra hay là uy hiếp tôi?

Những người đi ngang qua đều nhìn tôi. Tôi bịt chặt miệng, nước mắt đầm đìa. Tôi không có dũng khí trở về, tôi vẫn chưa dám đối diện với vết thương đó.

Về đến nhà lúc trời sẩm tối, mùi thức ăn thơm lừng bay khắp không khí. Tôi lau nước mắt nhưng không thể dừng được chúng cứ rơi lã chã. Đứng bên ngoài cánh cửa quen thuộc, tôi do dự gõ cửa. Thiệu Khải sẽ nghĩ như thế nào, anh có nghĩ tôi lại vô cớ gây chuyện không? Vừa gõ hai tiếng, cánh cửa đã bật mở. Tôi ngây ngốc nhìn anh rất lâu mới dám mở lời: “Em… còn có thể về nhà không?...”

Thiệu Khải đưa tay lau nước mắt cho tôi rồi ôm chặt lấy tôi. “Ngốc ạ, em luôn luôn có thể về nhà.”

“Xin lỗi, xin lỗi, em có lỗi với tất cả mọi người…”

“Lại đây, vào đi, chúng ta nói chuyện.”Thiệu Khải đón ba lo hành lý rồi dìu tôi vào phòng. “Anh biết hết rồi. Tại sao không nói cho anh? Nếu muốn về thì anh sẽ đưa em về.”

“Em không dám về.”

“Được rồi! Biết về nhà là được rồi.” Thiệu Khải lại đưa hai tay lau nước mắt cho tôi. “Vừa đi vừa khóc, xấu hổ quá! Ăn gì chưa?”

Bị anh hỏi vậy tôi mới thấy mình đang đói, mua bánh quy chỉ ăn có hai miếng rồi vẫn để trong túi. Tôi lắc đầu. “Em đi làm đồ ăn. Các anh vẫn chưa ăn đúng không?”

“Hôm nay anh sẽ nấu cho em.”

“Hả?” Tôi quả thật không nghĩ anh biết nói câu này. “Có ăn được không?...”

Thiệu Khải vừa đáng ghét vừa đáng yêu, anh vò rối tóc mái của tôi như muốn báo thù. “Anh sẽ ăn trước, nếu không bị ngộ độc chết thì em ăn, được chưa?”

Cuối cùng tôi cũng mỉm cười, nghiêm túc gật đầu.

Nhưng không ngờ Thiệu Khải nấu ăn rất ngon. Chắc là do đói quá nên tôi ăn như rồng cuốn. Anh nhìn tôi cười không ngớt, tôi lại đánh anh. “Anh biết nấu ăn mà vẫn bắt em nấu.”

“Anh thích em nấu cho anh ăn.”

Tôi bĩu môi phản kháng. “Anh là đồ gia trưởng. Em bãi công, từ giờ anh nấu.”

“Ha ha, được, ai bảo anh bó tay với em.”Thiệu Khải kéo tay tôi. “Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo, em ăn nhiều thế mà không vận động thì sẽ thành heo đấy.”

“Có biến thành heo thì cũng là một con heo xinh đẹp…” Tôi đang định phản kháng thì bờ môi đã bị chặn lại, đầu óc như bị thiếu dưỡng khí, không thể nghĩ được gì nữa, chỉ còn biết ôm chặt anh một cách dựa dẫm. “Anh ngăn em nói bằng cách này à…”

Tay nắm tay đi dạo xung quanh, cõ chỗ đường tối quá hoặc mặt đường gồ ghề, tôi không dám đi. Thiệu Khải liền đỡ vai tôi, để tôi đi thật gần anh. Chỉ khi nào dựa vào anh tôi mới thấy yên tâm, đi đường tối thế nào cũng không thấy sợ. Nhưng rõ ràng anh đang muốn đưa tôi đến một nơi nào đó. “Mộng Nhi!” Tôi đang suy nghĩ mông lung thì anh đã đưa tôi đến nơi. “Em nhìn đi!”

Tôi nhìn về hướng anh chỉ, là căn phòng đã được công ty môi giới quảng cáo. Đó là phòng đơn, diện tích không rộng nhưng có đầy đủ bếp gas, điều hòa, bình nóng lạnh. Tôi hiểu ý của Thiệu Khải nhưng vẫn lắc đầu. “Không được! Nếu chúng ta đi thì hai người kia phải làm thế nào? Cả nhà sống cùng nhau quen rồi, rất tốt mà.”

“Em ấy, em cứ đưa ra yêu cầu đi, để anh có cảm giác thành công, để anh làm gì đó cho em, được không?”

Nơi này buổi tối không có người qua lại, tôi kiễng chân vòng tay qua cổ anh. “Anh đã làm quá nhiều cho em rồi, em cũng ngoan ngoãn trở về rồi, anh còn không cảm thấy thành công sao?”

Tay anh nghịch tóc gáy tôi, bên tai tôi vang lên giọng nói êm ái: “Sau này em có chuyện gì, hoặc thấy anh có gì khác thường thì phải hỏi thẳng anh, được không? Em không được giữ trong lòng. Trái tim em nhỏ bé như vậy mà cứ chất đầy vào đó những chuyện không vui thì làm sao được? Nhớ chưa?”

“Thực ra em không nghi ngờ anh. Chỉ là em… hơi sợ. Ngộ nhỡ có ngày nào đó anh…” Anh lại ngăm tôi nói bằng cách thức cũ, tôi nhắm mắt, chạm tay vào mặt anh, nhân lúc mình vẫn còn ý thức, tôi thì thầm: “Về nhà đã…”

Tôi bị anh kéo về phòng rồi cùng ngã ra giường.

“Anh nhìn em làm gì?”

“Muốn nhìn cũng không được sao?” Tôi đưa tay quàng quanh cổ anh, ngồi dậy dụi đầu vào ngực anh. “Sao anh lại thích em đến vậy chứ?”

Anh tiếp tục trừng phạt tôi bằng cách lưu lại những dấu vết rõ ràng trên cổ tôi. “Anh cũng không biết… Có lẽ anh đã bị em bắt mất hồn từ lần đầu tiên nhìn thấy em, nếu không thì trong đêm đầu tiên ở đây anh đã không thể mất kiểm soát như thế. Nha đầu ngốc ạ, lúc đó em cũng không phản kháng gì cả, em có thể làm anh tỉnh táo lại cơ mà…”

Tôi nhớ lại đêm đầu tiên cùng nhau, đúng là tôi có nghĩ đến việc phản kháng, nhưng… “Nếu lúc đó em phản kháng thì bây giờ anh có ôm em thế này không?”

Tôi sợ bị cự tuyệt, vì thế tôi không thể cự tuyệt người khác. Nếu như lúc đó tôi đẩy Thiệu Khải ra, có lẽ bây giờ chúng tôi sẽ không như thế này, chúng tôi sẽ sống cùng nhau giống như những người lạ mặt thân quen nhất, nhưng cuộc sống như vậy là tốt hay xấu? Nhất định là tốt. Chính bởi lòng tham của tôi mà chúng tôi mới đi đến ngày hôm nay.

Kết thành một tình yêu chưa hoàn chỉnh.

“Mộng Nhi, chúng ta kết hôn đi!” Tôi đang nằm trong nơi an toàn rộng lớn nhất thì nghe thấy câu này. Tôi lúng túng ngẩng lên thì thấy Thiệu Khải đang nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, rõ ràng câu nói đó không có sự can thiệp về mặt thể xác, hoặc có lẽ anh đã chuẩn bị từ sớm. “Tuy bây giờ anh vẫn chưa thể cho em thứ gì, nhưng… kết hôn đi, anh không muốn em lại rời xa anh.”

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ nghe thấy trái tim mình đập mạnh, đầu óc tôi ngừng suy nghĩ, bàn tay giá lạnh siết chặt. Thiệu Khải khẽ kháng tách từng ngón tay tôi ra rồi đặt lên ngực anh. “Anh không yêu cầu em phải trả lời bây giờ. Đừng căng thẳng!”

“Thiệu Khải, anh biết không? Lúc nhỏ em đã sống cùng bà ngoại một thời gian. Lúc đó em thấy bà thật đáng ghét.” Tuy đã lơ mơ ngủ nhưng không hiểu tại sao tôi lại muốn kể chuyện, giống như có những chuyện nếu không nói ra bây giờ thì sau này sẽ không có cơ hội nữa. “Lúc nào bã cũng bắt em phải thế này, không được thế kia. Bà thích ngủ một mình, nếu có em ngủ cùng bà sẽ cằn nhằn là ngủ không ngon. Sau đó, có một lần không chịu được nữa, em đã trả thù lúc bà ăn cơm.”

Thiệu Khải giơ cánh tay ra để tôi làm gối, tay kia nghịch bàn tay tôi. “Em đã làm gì?”

“Em đã bỏ đất vào bát cơm của bà lúc bà không để ý. Sau đó bà phát hiện ra và gọi điện cho bố em, nói bố em dạy con thế nào mà để con hư thế. Lúc đó em hận bà gần chết.”

“Ha ha, em ngốc thật, sao em không bỏ vào cái gì không nhìn ra được ấy?”

“Haizz, anh còn xấu xa hơn em.” Tôi nghiêng đầu nhìn anh rồi hôn anh một cái. “Có điều bây giờ nhớ lại, thực ra đều là chuyện nhỏ, không có gì đáng để hận hay oán trách cả.”

“Được rồi, ngoan, ngủ đi, nếu không ngủ là trời sáng đấy”. Anh thu tay lại để tôi nằm thoải mái. “Nếu em lại mơ thấy ác mộng, anh sẽ hôn đến khi nào em tỉnh mới thôi.”

Đó là một đêm hiếm hoi không có ác mộng. Tôi nghĩ nhất định sẽ gặp lại bà trong mơ nên đã ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy trời đã sáng rõ. Tôi ngắm nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của Thiệu Khải đang ngủ bên cạnh, khẽ sờ từng đường nét trên mặt anh. Tôi nghĩ tôi nên chấp nhận anh, nên lấy anh. Ngoài đường này ra tôi làm gì còn con đường khác để đi. Huống hồ không thể phủ nhận rằng, tôi sẽ hạnh phúc nếu lấy được người như anh.

Cuộc sống bắt đầu trở nên bận rộn. Hội Thiệu Khải ban ngày làm việc ở siêu thị, một tuần chỉ được nghỉ một ngày, mỗi tuần còn phải đi diễn ba tối ở Thành Trì. Tôi rất lo cho sức khỏe của họ. Sau khi ép họ ăn hết cơm mới được đi, nhìn họ cùng bước ra khỏi cửa, tôi lại gọi giật lại: “Chờ chút!”

Tôi giơ tay sờ trán A Mao, cậu ta lập tức tránh. “Chị Mộng…”

“Hai người xin cho cậu ấy nghỉ đi, cậu ấy sốt rồi.”

Thiệu Khải đi tới sờ trán cậu ta, sau đó đấm cho cậu ta một cú. “Thằng nhóc này, sao không nói?” Sau đó lại quay sang nhìn tôi. “Sao em biết?”

Tôi lườm anh. “Vừa này lúc ăn cơm em đã thấy cậu ta có vẻ mệt mỏi, anh cứ nghĩ ai cũng như anh ấy à, cái gì cũng không nhìn ra.”

“Ồ, được được được!”. Thiệu Khải vừa gật đầu vừa cười, để A Mao lại cho tôi. “Cậu ngoan ngoãn nghe lời chị Mộng đi.”

Sau khi đuổi anh với Tiểu Triết đi, tôi lại đẩy A Mao vào phòng nghỉ ngơi. Nhưng cậu ta cứ một mực nói: “Em không sao, không sao thật mà” khiến tôi đau cả đầu. Đến khi vào tới trong phòng, cậu ta lại đột nhiên không nói gì, cũng không dám nhìn tôi. Nghĩ ra thì phòng của hai người họ tôi chưa vào bao giờ, bởi đây là phòng của hai thanh niên trẻ, vô cớ vào cũng không tiện lắm. Nhưng tôi thật không tưởng tượng nổi phòng ốc lại bừa bộn thế này. Vốn là một căn phòng nhỏ, cũng không có đồ đạc gì, nhưng lại biến thành một nơi không khác gì chuồng lợn. Tôi quay sang lườm con người đang cảm thán “hôm nay thời tiết đẹp thật đấy” nói: “Cậu sang phòng tôi nghỉ ngơi. Tôi chưa gọi thì cậu không được về.”

“Cái này… chúng em tự dọn được rồi, không cần…”

“Được rồi, mau đi đi!” Tôi đẩy cậu ta ra ngoài rồi đóng cửa.

Dọn cả buổi sáng mới có thể khiến căn phòng quay trở lại trạng thái gần giống lúc ban đầu. Tôi nấu một bát mì nóng bê vào phòng mình, thấy cậu ta đang ngồi mở mép giường một cách đặc biệt dè dặt. “Ăn đi!” Tôi đưa bát mì cho cậu ta. “Dọn dẹp xong rồi, lát nữa về đó ngủ. Thực ra cậu ngủ ở đây cũng được, có phải nơi nào xa lạ đâu.”

“Cám ơn chị Mộng!” Câu ta đưa hai tay đón lấy bát mì rồi cứ ngây người ra. Tôi thuận theo ánh mắt cậu ta, cúi xuống nhìn chính mình, đột nhiên hiểu ra vấn đề, vội xốc lại cổ áo. “Cậu nhìn cái gì?”

“A, đâu có! Hôm qua vẫn nghĩ hai người lại cãi nhau, nhưng hình như không có chuyện gì cả.” Cậu ta vừa ăn vừa nói. “Sợ nhất là hai người cãi nhau, rõ ràng là hai người đều tốt, sao cứ động một tí lại cãi nhau thế?”

Tôi lắc lắc đầu. “Không có chuyện gì, chúng tôi đâu có cãi nhau.”

Thấy cậu ta ăn hết mì, lại uống thuốc, nhưng không có ý định đi ngủ, tôi lấy ghế ra ngồi trước mặt cậu ta. Hai người bình thường vốn không nhiều lời qua lại, nhưng vào buổi chiều nhàn rỗi thế này lại bắt đầu nói chuyện. Vốn không biết phải nói chuyện gì, cậu ta liền mở lời trước. “Em nghĩ nếu chị có con thì đứa bé nhất định rất hạnh phúc.”

Con… trái tim tôi lập tức chùng xuống, đã từng có. Tôi biết A Mao luôn canh cánh trong lòng nỗi đau bị mẹ vứt bỏ, trong mắt tôi cậu ta giống như em trai, có lúc tôi thấy cậu ta sợ mình, có lẽ bởi cậu ta coi tôi như chị gái. “Tôi không làm một người mẹ tốt được đâu, bởi tôi không biết làm mẹ thì phải làm những việc gì. Có điều… cậu cũng đừng trách mẹ cậu. Mỗi người sống trên đời đều có nỗi khó khăn riêng của họ”.

“Em không trách bà ấy, chỉ là em rất muốn biết bây giờ bà ấy ở đâu, có quên mất sự tồn tại của em hay không?”

“Còn nói là không trách, để tôi kể chuyện cho cậu nghe. Nhưng tôi có một điều kiện, cậu không được nói cho Thiệu Khải biết.”

Thấy cậu ta gật đầu đồng ý, tôi liền lấy dáng vẻ của người kể chuyện và bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa có một cô gái vô cùng chán ghét cuộc sống của mình. Cô chán ghét bởi cô thấy cả thế giới đều chán ghét cô. Một ngày, cô không thể chịu đựng thêm được nữa, liền một mình trèo lên đỉnh của một tòa nhà hơn hai mươi tầng. Cô đứng đó nhìn xuống dưới, chỉ cần cô nhắm mắt lại là mọi chuyện sẽ kết thúc. Đột nhiên cô rút ra quyển sổ đã viết được một nửa, đó là quyển sổ chuẩn bị để dùng viết di thư, nhưng cô lại xe từng tờ ra rồi gấp thành máy bay giấy phi đi. Cô định sau khi chiếc máy bay giấy thứ một trăm cất cánh, cô sẽ nhảy xuống dưới, nhưng xé hết cả quyển sổ mới chỉ gấp được bảy mươi tư chiếc. Cô dứng trên đỉnh cao nhất của cả thành phố, nhìn xuống những con người không biết có người đang đứng bên trên. Hôm đó ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ khiến mọi người cảm thấy dễ chịu vô cùng. Một lúc sau, không biết đã nghĩ tới chuyện gì mà cô gái liền quay lại chạy xuống phía dưới. Cô biết mình vẫn chưa muốn chết.”

A Mao nghe rất chăm chú, thấy tôi ngừng lại liền hỏi: “Sao đó thì sao?”

“Một tháng sau, có một hôm, đi ngang qua tòa nhà đó, thấy có một đám người đang vây quanh, lúc chen vào được, cô mới biết có một cô gái nhảy xuống tự sát ở đó. Lúc đó vào mùa hè, quần áo mỏng manh, cô gái rơi xuống đất trong trạng thái gần như lõa thể, xấu xí không thể tả. Cô nhìn cái xác vừa được phủ vải trắng, chỉ lộ ra một cánh tay và một cẳng chân, khắp mặt đất là máu. Lúc đó cô không cảm thấy gì, nhưng nửa đêm cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cuối cùng cô đã hiểu sở dĩ cô chán ghét cuộc sống là bởi vì cô vẫn còn có yêu cầu, có khát vọng với thế giới này. Người tuyệt vọng thật sự thì ngay cả tinh thần để chán ghét cũng không có.”

“Là chị sao?”

Tôi cười, không khẳng định cũng không phủ định. “Không được tò mò đời tư của người kể chuyện.”

Tôi không nói cho A Mao biết, đó là học kỳ đầu năm tôi học lớp Bảy, lúc đó tôi vẫn chưa cùng Khúc Thành, vẫn một mình ở trong gian đoạn mù mờ không xác định. Tôi cũng không nói với cậu ta rằng, việc đứng ở ranh giới lưỡng lự xem có nên tự tử hay không, tôi đã trải qua không chỉ một lần. Thiệu Khải không biết những việc này. Không phải tôi cố tình giấu anh mà là có những sự việc ngay cả tôi cũng muốn quên đi.

Nhưng mong muốn là một chuyện, còn làm được hay không lại là chuyện khác. Hai thứ này nếu có thể thống nhất làm một thì thế gian sẽ không còn bất cứ khổ đau nào nữa.

“Vợ ơi, anh về rồi…” Đang đứng nấu cơm, tôi bất ngờ bị Thiệu Khải ôm từ phía sau.

“Không được làm bậy.” Tuy miệng nói thế nhưng tôi vẫn quay lại hôn anh một cái. “Đi rửa tay đi, lát nữa ăn cơm.”

“Trần Mộng, cái này…” Tiểu Triết đi vào phòng rồi lại chạy ra. “Là chị dọn à?”

“Không là tôi thì ai? Nói cho hai người biết là chỉ lần này thôi, lần sau hai người có ngủ trên đống rác cũng không ai thèm ngó ngàng đâu.”

“Anh Khải! Anh mau mau cưới chị ấy đi, sau này chúng ta sẽ có bảo mẫu.” Tiểu Triết đi tới vỗ vai Thiệu Khải, tôi phát hiện ra họ nhìn nhau như muốn nói gì đó. Hình như phát hiện ra tôi đang nhìn, Thiệu Khải liền ôm vai tôi nói với Tiểu Triết: “Thích chết à! Là bảo mẫu thì cũng là của mình tôi thôi.”