Mộng Vô Thường

Chương 3: Nô của thú, nô của người




Trong sơn động, cuộc sống tiếp đó của Tương Liên diễn ra theo một nhịp điệu đều đặn. Sáng sớm Quái xà ra khỏi hang tìm thức ăn, trưa một lúc nó sẽ về. Trong hang Tương Liên lùng sục nhiều ngõ ngách mong tìm được lối thoát khác nhưng đều vô ích. Quái xà lại không biết nói, có lần Tương Liên dè dặt xin nó mang nàng theo khi xuống núi, Quái xà nhanh chóng đẩy Tương Liên vào trong, sau đó còn dùng một tảng đá lớn bịt cửa hang lại, mấy ngày sau mới mở ra.

Sáng sớm như thường lệ, Tương Liên đang ngồi trong một góc nhìn ra cửa hang thì đột ngột phía dưới nàng bỗng có một sợi dây như vừa được ai đó quăng lên...Tương Liên lùi vào trong một chút, quơ vội một khúc gỗ trong tay để đề phòng, mắt không rời sợi dây đang rung động...Có ai đó đang bám vào nó, từ từ di chuyển lên nơi này.

Cuối cùng người đó cũng lên tới. Đấy là một người đàn ông khoảng gần 30 tuổi, vóc người rắn rỏi. Trên vai anh ta còn cõng theo một con heo lớn. Thấy Tương Liên, hắn ta cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ lầm lũi chuyển con heo lớn vào trong.

Tương Liên từ ngỡ ngàng, lo lắng ban đầu chuyển sang tâm trạng khẩn trương. Nàng theo người đàn ông ấy vào hang, dè dặt:

-Xin hỏi....Ông là...

Người đàn ông vẫn không dừng tay. Hắn ta ra ngoài lấy thêm tuyết, đổ vào một hốc đá lớn rồi mang muối trong tay nải mang theo ra ướp....Cứ từ từ làm như vậy cho đến khi con heo đã được ướp muối xong xuôi thì hắn mới ngừng tay. Cũng ngay lúc ấy, ngoài cửa hang vang lên tiếng động. Quái xà đã trở về.

-Xà đại nhân!

Người đàn ông có vẻ cung kính thi lễ. Quái xà nhìn con heo muối sẵn với ánh mắt sáng rỡ. Cái lưỡi thè ra không ngừng đảo qua đảo lại. Đó là biểu hiện của sự thích thú tột bậc mà Tương Liên rút ra được sau một thời gian ở cạnh Quái xà.

-Tuyết còn rơi nhiều....Vài ngày nữa khi tuyết ngưng, tôi sẽ đưa vị cô nương này xuống làng...Cô nương....

Cái đuôi Quái xà bỗng nhiên quật mạnh vào người người đàn ông ấy. Ánh mắt cũng thay đổi, trở nên giận dữ. Nó cuốn hắn ta vào vòng ôm xiết chặt, đẩy hắn ta lên cao trong sự sợ hãi của Tương Liên.

-Xà đại nhân....Đừng...Đừng mà....Tôi...

-Thôi mà...

Giọng Tương Liên run rẩy. Nhưng hình như nó làm Xà quái dịu lại. Nó bỏ người đàn ông xuống, chậm rãi bò sát vào trong.

Người đàn ông cũng vừa hoàn hồn vội vã đứng dậy, hướng về phía Tương Liên:

-Cảm ơn cô nương...Cảm ơn...

-Không có gì....- Tương Liên vội hỏi- Ông là ai? Tại sao lại mang heo đến hang Xà quái? Thật ra mọi chuyện là sao?

....Người đàn ông tên là Tô Phi, là người của làng Mộ Bàng. Mấy năm trước đây, hắn ta cùng một số người lên hang của Xà quái nơi ngọn Tuyết lĩnh này để tìm kho báu. Nghe nói là trong núi này ẩn chứa một kho vàng rất lớn, tuy là do một con Quái xà canh giữ nhưng chỉ cần hạ được nó là làm chủ được nhiều vàng bạc, có thể nhanh chóng đổi đời.

Tất cả đều bị Xà quái giết chết, chỉ còn Tô Phi hắn là được giữ lại....Xà quái tuy không biết nói nhưng là loài thú của linh tính. Nó đã truyền được lệnh cho Tô Phi, cứ 2-3 tháng một lần là phải lên Tuyết Lĩnh, mang theo một con heo, bò được ướp sẵn gia vị. Có lúc bên cạnh Xà quái lại là một cô gái nào đó. Nó muốn hắn mang nàng ta xuống núi. Sau khi xuống núi những cô gái đó thường chọn bạn trăm năm là dân trong làng Mộ Bàng. Có người nói, họ đến từ một nơi là thành Tiếu Biệt. Nhưng thành ấy ở đâu thì không ai biết....Cũng chẳng ai nhớ được đường về.

-Ý ông là....Xà quái sẽ thả người ra sao?

-Thường là vậy...Nhưng cô nương thì...- Tô Phi chép miêng- Mấy lần trước tôi nhắc với Xà đại nhân đều không bị gì cả. Chỉ có lần này...

Chỉ nàng là đặc biệt....Đặc biệt trong mắt một quái xà sao?

Đang lúc Tương Liên còn thẫn thờ đứng đó thì thình lình Tô Phi sấn tới. Trên tay hắn là một lưỡi dao nhọn, kề sát vào cổ nàng.

Con Xà quái đó rất lợi hại, nhưng hiện tại nó lại có tình cảm đặc biệt với cô gái này. Chỉ cần nó không ngăn cản thì vàng....Tô Phi sẽ lấy được vàng, không còn phải vất vả thức khuya dậy sớm nữa, cũng chẳng phải vài tháng lại trèo lên núi tuyết mang theo thức ăn cho một Quái xà.

Cô gái này cũng rất đẹp. Tiến thêm một bước...Khi Quái xà gục ngã, hắn có thể....có thể chặt lấy đầu nó, trở thành anh hùng trong mắt mọi người và mang cô gái xuống dưới thành, lấy nàng ta làm vợ...Cũng được, được chứ sao!

-Phì.......iiiiii...........

Từ trong hang, Quái xà đã bò ra. Tô Phi ấn mạnh lưỡi dao hơn vào cổ Tương Liên, gằn giọng:

-Vàng...Ta muốn vàng. Ngươi hiểu không, ta muốn vàng!

-Phìilllllllll...........iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.............

Tiếng phun từ miệng Quái xà tuôn ra lớn hơn, đầy giận dữ. Cả thân thể to lớn của nó đổ hẳn về phía trước. Tô Phi kéo Tương Liên lùi lại, lưỡi dao lại ấn lên cổ nàng. Cái đau rát thấm sâu vào người, làm Tương Liên phải kêu lên:

-A...

Máu chảy ra từ vết cứa. Tô Phi nhìn cử động Quái xà đã chậm lại, hả hê:

-Sao hả, sợ nàng ta chết hả? Vàng đâu....Ta chỉ cần vàng.

Có cái gì vừa xẹt qua trong hang...Quái Xà co người lại, đầu úp vội xuống đất. Tô Phi trong cơn hể hả không nhận ra điều gì đã đến với mình.

-Bộp...

Một tiếng động vang lên. Tiếng không lớn....Sự sợ hãi làm Tương Liên nhắm tịt mắt, cứng người lại. Nhưng nàng cũng nhận ra, vòng tay xiết chặt mình đang lỏng đi. Một tiếng "phịch" vang lên sau đó, Tương Liên không còn bị khống chế nữa. Nàng mở mắt ra.

-Á!

Tiếng la của Tương Liên bị bịt chặt bởi cái đuôi của Quái Xà. Nó cuốn nàng lên, còn vòng thân người to lớn của mình xiết lấy Tương Liên như bảo vệ....Điều làm nó sợ hãi là một dáng vóc vừa xuất hiện. Chỉ nhìn thấy bóng, nhưng Tương Liên thấy được, đó là một con người.

-Lại đây!

Người đó đưa tay về hướng Quái xà vẫy gọi. Thật bất ngờ là con vật to lớn ấy lại tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. Nó chậm rãi nhích từng bước lại gần.

-Bốp!

Người mới đến vung tay. Tấm thân to lớn của Quái xà bị hất ra sau. Đau lắm nên nó chỉ phát ra những âm thanh " phì...phì" nhỏ hơn. Tương Liên vội vã chạy đến, hỏi ngay:

-Ngươi có sao không?

-Phi....phi...

Quái xà chớp chớp đôi mắt ra chiều ủy khuất. Cái đầu của nó lại dụi vào tay Tương Liên như nũng nịu. Tương Liên bất giác xoa tay lên đầu nó, nhẹ nhàng:

-Không sao đâu. Đau một chút là hết. Không sao...

Người kia lại đang lừng lững tiến đến. Chiếc áo choàng che kín mặt, Quái xà có vẻ rất sợ hãi. Nó rúc sau Tương Liên một chút, âm thanh trong cổ họng vẫn là tiếng rên yếu ớt: "Phì...phì..."

-Ông...ông đừng làm nó sợ. - Tương Liên bỗng nhiên lên tiếng...Một mảng sơn động nhuộm đầy máu tươi, xung quanh vẫn còn lại những mảnh thân thể không toàn vẹn của Tô Phi làm Tương Liên mềm nhũn chân vì sợ. Song Quái xà lúc này lại giống như một đứa bé cần sự che chở làm Tương Liên không khỏi mềm lòng.- Đừng đánh nữa....Nó sẽ...

Người đàn ông dường như không để ý đến nàng. Hắn ta thong thả dừng lại. Đôi tay phẩy nhẹ. Một luồng gió mạnh thổi thốc từ phía sau Tương Liên. Quái xà đã ở ngay trước mặt hắn, thân hình to lớn co quắp, đầu vẫn chúi xuống đất, cái đuôi không ngừng phe phẩy. Nó đang rất sợ, rất run.

-Đúng là đồ ngu ngốc. Ngươi cho rằng, ai cũng như vậy cả sao?

Tay người đàn ông hướng về phía Tương Liên. Cả người nàng bị thổi tung lên trong không khí, ruột gan nhộn nhạo. Cả thân người to lớn của Quái xà bật dậy. Cái đuôi cử động, vươn cao cuốn lấy Tương Liên, ôm chặt vào lòng.

-Ngươi...

-Phì....phì...

Quái Xà đã chống lại chủ nhân của nó. Để bảo vệ một cô gái, cô gái của loài người!