Mộng Vô Thường

Chương 1: Hoa đàp năm ấy còn cười gió đông?




Thành Tiếu Biệt...Một mùa gió đông lại về.

Khi Lý Bảo trở về thành, những cánh hoa đào đã tàn từ lâu lắm. Loại hoa đào trắng ở thành Tiếu Biệt thường nở cả trong mùa đông, dưới những bông tuyết trắng xóa, vẫn lung linh khoe sắc. Thế mà mùa đông năm nay chưa bắt đầu bao lâu, hoa đào trong Tiếu Biệt thành đã lần lượt tàn lụi, quả là một hiện tượng bất thường.

Nhưng đối với người dân ở thành Tiếu Biệt, sự lạ thường này không....lạ thường lắm với họ. Cứ ba năm một lần, khi Xà quái xuất hiện, những đóa hoa đào trong Tiếu Biệt thành sẽ lụi tàn nhanh chóng. Người dân Tiếu Biệt thành lại phải tất tả chuẩn bị lễ vật cho Quái xà. Nghe đồn là sau khi ăn no nó sẽ ngủ, 3 năm là thời gian cho một giấc ngủ sâu của Quái Xà.

Đã hơn 10 lần cái điệp khúc 3 năm 1 mạng xảy ra suốt mấy mươi năm. Cũng không phải triều đình không cho người đi diệt trừ Xà quái. Tuy nhiên người đi toàn không trở lại. Yêu tinh trên thế gian này không hiếm, 3 năm tốn một mạng so với một lần mấy trăm mạng đúng là có lợi hơn nhiều.

-Ngươi nên về nhà đi A Bảo...Tương Liên....

Khi Lý Bảo rời Tiếu Biệt thành theo Phạm công tử lên kinh đô ứng thí, Tương Liên đã đứng nơi cây cầu này mà tiễn hắn. Họ là gia đinh và a hoàn của hai gia đình giàu có trong thành. Ước mơ của cả hai cũng vô cùng đơn giản...Đó là sau này sẽ được thành gia lập thất, cùng chung sống trong một mái nhà.

Ước mơ đó đã tan vỡ....Chủ gia của Tương Liên được chỉ định phải tìm người cho Quái xà ăn thịt...Người được chọn là Đậu tam tiểu thư. Tuy nhiên họ đã tráo người bằng Tương Liên. Dù sao nàng chỉ là một a hoàn.

Mọi chuyện xảy ra sau đó...Quái xà cuốn Tương Liên đi mất. Bẵng đi vài ngày Đậu tam tiểu thư lại xuất hiện. Tuy nhiên sau đó Quái xà không có phản ứng gì giận dữ nên chuyện cũng nhanh chóng trôi vào quên lãng. Tiểu thư cũng được, a hoàn cũng được, miễn là không gây hại cho những người dân lưng dài vai rộng, chân chất hiền lành, vậy là tốt quá rồi.

Đôi tay Lý Bảo xiết lại....Ước mơ tan vỡ. Hình bóng Tương Liên phảng phất trong không khí, với nụ cười thoáng nhẹ trên môi.

-Bảo ca bảo trọng....Muội chờ huynh về.

Muội đã chờ huynh bao lần bên con đường nhỏ. Muội đã nhẹ nhàng trao vào tay huynh chiếc bánh bao còn nóng hổi, lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán với nụ cười vừa e thẹn vừa nồng ấm, chứa đựng biết bao sự yêu thương.

Tương Liên...Tương Liên...

-A Bảo...

Người đàn ông vỗ nhẹ vào vai Lý Bảo. Hắn gượng cười, từ từ bước đi...

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều trên những cành đào khô héo. Như lòng người trong tuyết trắng, vừa lạnh lại vừa đau...-Công tử...

-Đồ chậm như rùa. Nhanh lên, nhanh...

Phạm Thiếu Khanh ngồi trong kiệu, miệng không ngừng thúc giục. Bên ngoài những người phu khiêng kiệu nhễ nhại mồ hôi.

Đã gần đến kinh thành. Kỳ thi trước Phạm Thiếu Khanh không đậu. Phụ mẫu muốn hắn lên kinh theo Đỗ sư phụ ôn luyện chờ cơ hội ở những cuộc thi sau.

-Công tử...Đến quán trọ rồi.

-Ừ.

Đỗ Thiếu Khanh xuống kiệu, vào trong căn phòng thượng hạng. Đám kiệu phu nhận ngân lượng. Tuy Phạm Thiếu Khanh hống hách xem thường người khác nhưng hắn lại có nhiều tiền bạc, trả cho họ rất hậu hĩnh nên đối với lời dặn ngày mai quay lại tiếp tục đưa công tử vào thành không ai từ chối, thậm chí còn đến khá sớm.

Họ đợi một lúc bên ngoài vẫn không thấy, cho đến lúc chủ quán trọ ra ngoài:

-Vị Phạm công tử bị bệnh nên không ra ngoài được, cần phải nghỉ ngơi ít ngày.

Phu kiệu không thắc mắc gì, trở về, trên đường còn có người hả hê cười tên công tử bột kia hống hách nghênh ngang nên bị trời phạt....Không ai để tâm suy nghĩ, đằng sau căn bệnh đó có uẩn khúc gì không?

Ba hôm sau, phu kiệu lại đến. Phạm Thiếu Khanh mặc một chiếc áo choàng che kín mặt, từ tốn bước vào trong kiệu. Cùng đi với hắn không phải là thư đồng hôm trước. Tuy nhiên cũng không ai có thắc mắc gì.

Dưới sàn nhà của quán trọ, một thân người đang dần phân hủy...Giòi bọ đục khoét thân thể hắn. Mắt hắn vẫn mở lớn, trừng trừng.

Hắn chết nhưng không biết....Mãi mãi không biết, mình chết vì lý do gì.

Bên trong kiệu, một kẻ cũng đang cố nén nhịp tim trong lồng ngực. Hắn cũng rất sợ....Không sợ làm sao được....Nhưng nếu cứ mãi sợ hãi thì hắn vẫn chỉ là một gia đinh , suốt đời hèn mọn. Người giàu có mãi có ưu thế của kẻ giàu có. Tương Liên của hắn, nếu không vì thân phận là một nha hoàn hèn mọn thì sẽ không phải làm thế thân cho Tam tiểu thư hiến mình cho Xà quái. Nếu nàng có thân phận cao hơn một chút, sự biến mất của nàng không thể đơn giản đến như thế....Tương Liên....Tương Liên...

Tay hắn lại nắm chặt...Dù sao nó cũng đã nhuộm máu. Đêm đó, chính tay hắn dùng con dao này đâm vào tim Phạm Thiếu Khanh....Máu phun ướt cả mặt hắn, mặn chát, tanh nồng... Phạm Thiếu Khanh gục xuống, cũng là lúc Lý Bảo hắn ký vào bản giao ước cùng ma quỷ, trở thành một kẻ sát nhân.

-Hối hận à?

Có tiếng người hỏi....Quán trọ đêm đó chủ tớ hắn trú lại thực ra là một hắc điếm của bọn cướp bày ra. Bọn chúng định cướp của giết người. Nhưng trong lúc chúng chuẩn bị hành động đã chứng kiến được một cảnh tượng thú vị. Gã gia đinh mưu sát chủ nhân bằng thuốc mê, sau đó là một nhát gươm.

-Chúng ta hợp tác. Chúng ta là giặc cướp...Nhưng chúng ta cướp của người công khai cũng chán. Điều chúng ta cần là cướp, nhưng hợp pháp hơn...

Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan. Thủ lĩnh của đám cướp này là một tay lão luyện. Lão ta nhanh chóng nhìn thấy tham vọng trong mắt hắn. Chỉ có hắn và Phạm Thiếu Khanh trong quán trọ, xung quanh toàn là người xa lạ. Gã Phạm Thiếu Khanh ấy lại hống hách và ngu ngốc....Hơn nữa, đám cướp cũng nhanh chóng phát hiện hỏa dược trong phòng hắn. Có lẽ Lý Bảo đã dự định, sau khi giết chết Phạm Thiếu Khanh sẽ phóng hỏa đốt hết quán trọ, thần không biết, quỷ cũng không hay. Hắn một mình đến kinh thành với thân phận mới....Phạm công tử, tiếp tục tìm kiếm công danh....Thông minh như thế, có lẽ chuyện ấy không khó. Nhưng sau đó, hắn làm sao để giấu kín thân phận, quả là chuyện khiến người ta phải tò mò.

-Ta sống nơi Tiếu Biệt thành. Nơi đó có một con quái xà vô cùng lợi hại. Chỉ cần khi công danh đạt được, ta dùng một chút phương pháp kích thích con quái ấy....Tiếu Biệt thành sẽ nhanh chóng đi vào cát bụi....Khi đó ai có thể biết, ta là Lý Bảo hay Phạm Thiếu Khanh?

Khi người ta có hận thù và tham vọng, người đó sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa quan trọng là đi kèm với tham vọng và thù hận là một bộ óc thông minh cùng trái tim vô cảm, lạnh như băng...

Kể từ lúc gió đông không còn thổi tung những cành đào ở thành Tiếu Biệt....Bên cây cầu nhỏ không còn cô gái co ro đứng nép vào trong chờ đợi, con tim của Lý Bảo cũng đã thành băng lạnh mất rồi....