Trung tuần tháng mười, cuộc bầu cử
của hội sinh viên chính thức tổ chức. Đối với các hoạt động đoàn hội sinh viên,
Khả Nhi chẳng mấy hứng thú. Nhưng lần này có Tống Điềm và Từ Quang Tông cũng
tham gia ứng cử nên Khả Nhi có không muốn quan tâm cũng hơi khó. Hội trường bầu
cử được tổ chức ở một giảng đường rất rộng, tất cả những người tham gia ứng cử
phải đến sớm 40 phút và tập trung trong một phòng học nhỏ ở bên cạnh hội
trường. Khi buổi lễ diễn ra, người dẫn chương trình sẽ giới thiệu từng người
vào ra mắt theo thứ tự số phiếu bầu từ nhiều đến ít.
Diệp Phi vốn là bí thư chi bộ của lớp, đương nhiên phải đi cổ vũ cho bạn cùng
lớp. ba cô gái khác trong phòng, trừ Lệ Na cũng đều đến cổ vũ cho Tống Điềm. Để
không ảnh hưởng đến tinh thần của những “người trong cuộc”, những người khác
không được ở lại trong phòng học đó quá lâu. Mấy cô gái chỉ kịp nói với Tống
Điềm vài câu cổ vũ đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Từ Quang Tông đang đứng dựa vào lan can hút thuốc, nhìn thấy Khả Nhi và bạn
cùng phòng của cô đến liền gọi to: -Tần Khả Nhi…
Khả Nhi dừng bước, quay đầu lại nhìn.
-Có thể nói chuyện với tớ một chút được không?
-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ đồng ý rồi quay lại bảo các bạn: -Các cậu cứ vào hội
trường trước đi, nhớ giữ cho tớ một chỗ nhé!
Khả Nhi và Từ Quang Tông đi ra một góc khác trên hành lang. Từ Quang Tông cứ
trầm ngâm không nói. Hút hết điếu thuốc lại châm tiếp một điếu khác.
Khả Nhi đành phải lên tiếng trước: -Trước đây chưa thấy cậu hút thuốc bao giờ!-
trong suy nghĩ của Khả Nhi, Từ Quang Tông là một người sống rất có khuôn phép,
tất cả những thói quen xấu đều không có liên quan gì đến cậu ta hết.
-Tớ hơi căng thẳng!- Từ Quang Tông lập tức dập điếu thuốc trong tay: -Tớ nói
với bản thân mình rằng chỉ có thể thành công, tuyệt đối không được thất bại!
Khả Nhi cảm thấy rất khó hiểu: -Sao cứ phải tạo cho mình một áp lực lớn đến như
vậy?
-Nhà tớ ở một vùng nông thôn nghèo khó và xa xôi, tớ là đứa con trai duy nhất
trong gia đình, trên tớ còn có ba người chị gái- đột nhiên Từ Quang Tông lại
nhắc đến chuyện gia đình mình: -Bố mẹ quanh năm vất vả mà không thể đảm bảo
cuộc sống no ấm cho gia đình. Tớ từng thề tuyệt đối không để cho cuộc sống như
thế này lặp lại.. Ba chị gái tớ chưa từng được đi học, mới tí tuổi đầu đã phải
ra ngoài làm thuê cho người ra. Tiền học phí của tớ là từ tiền gả chị cả. Hi
vọng của cả gia đình đều gửi gắm ở tớ. Cậu có hiểu trách nhiệm nặng nề đến thế
nào không?
-Từ nhỏ đến lớn, tớ đều yêu cầu bản thân phải làm tốt tất cả mọi thứ, vì thế mà
tớ cố gắng, nỗ lực hơn bất kì ai. Tớ đỗ vào trường mình với thành tích là thủ
khoa của huyện. Ngày tớ đi học, cả thôn ra tiễn tớ. Tớ những tưởng vận mệnh của
mình đã được lật sang một trang mới. Nào ngờ đến trường tớ mới hiểu ra rằng,
trời đất rộng lớn, cuộc sống muôn màu muôn vẻ nhưng tất cả mọi thứ đều không có
liên quan đến tớ. Mỗi lần nhìn thấy các bạn nữ cười rạng rỡ như những đóa hoa
tươi thắm, tớ lại nhớ đến ba người chị của mình. Bởi vì nghèo khổ nên tuổi
thanh xuân và vẻ đẹp của họ đều bị khô héo hết cả. Ngoài việc thuận theo số
mệnh, họ còn có thể làm được gì khác đâu? Tớ cũng có những lúc mệt mỏi vì phấn
đấu. Những công tử con nhà giàu dỗ dành con gái ăn một bữa cơm cũng nhiều hơn
tiền sinh hoạt phí cả tháng của tớ, còn tớ chỉ có thể phấn đấu vì một cái tương
lai không thể nhìn thấy. Nhưng, nếu như ngay cả tớ cũng thôi không phấn đấu thì
ai có thể thay đổi vận mệnh của gia đình tớ đây? Lần bầu cử chức chủ tịch hội
sinh viên này chính là một sự bắt đầu cho việc tích lũy cho tương lai của tớ.
Nếu thành công tớ mới có niềm tin và động lực tiếp tục phấn đấu. Vì vậy tớ
không thể chịu đựng được sự thất bại, càng không dự định được phải làm gì nếu
như thất bại.
Khả Nhi vốn định khuyên Từ Quang Tông không nên quá coi trọng những hoạt động
như thế này, nhưng nghe cậu ta nói xong những lời này, cô lại không nhẫn tâm
nói ra suy nghĩ của mình, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cậu ta: -Nhất
định cậu sẽ thành công! Chúng tớ đều tin như vậy!
Từ Quang Tông ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi: -Cậu thực sự nghĩ như vậy à?
-Đương nhiên- Khả Nhi mỉm cười: -Hoàn cảnh gia đình tớ cũng tương tự như gia
đình cậu. Những kẻ xuất thân trong nghèo khó như chúng ta chỉ có thể không
ngừng phấn đấu mới có chút hi vọng. Nếu như không phấn đấu thì một tia hi vọng
cũng chẳng có! Cậu đã có quyết tâm lớn như vậy, sao còn sợ sẽ không thành công?
Từ Quang Tông có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt của Khả Nhi: -Khả Nhi,
cậu có biết không, tớ vẫn luôn thích cậu!
-Hả?- Khả Nhi trợn tròn mắt.
Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí nói ra những lời nói trong sâu thẳm trái
tim, Từ Quang Tông cố tỏ ra tự nhiên: -Ngay từ năm thứ nhất tớ đã để ý đến cậu rồi.
Cậu hoàn toàn khác với những cô gái mà tớ đã gặp, vừa không chịu khuất phục
trước số phận, vừa không kiêu ngạo, ham hư vinh như những cô gái khác. Cậu
thông minh, kiên cường, cầu tiến…Dường như tớ có thể nhìn thấy hình bóng của
chính mình ở con người cậu. Nhưng cậu lại xinh đẹp như vậy, vây quanh cậu toàn
là những công tử giàu có như là Chu Chính Hạo hay Dương Phàm. Họ có những chiếc
xe đua đắt tiền, tớ lấy gì ra mà so bì với họ. Một chút tiền gia sư hàng tháng,
trừ đi tiền sinh hoạt, số tiền còn lại ngay cả mua một bó hoa cũng không đủ.
Một năm nay tớ chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu, lặng lẽ quan tâm đến cậu.
Lời tỏ tình của Từ Quang Tông khiến cho Khả Nhi kinh ngạc không thốt lên lời.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, thỉnh thoảng bạn cùng phòng còn bảo
cô quá lạnh lùng. Khả Nhi cũng cảm thấy thế. Cô luôn cho rằng chuyện tình cảm
là hành vi hại mình, hại người, vì vậy cô luôn thẳng thừng từ chối tất cả những
kẻ theo đuổi, tuyệt đối không để cho họ có một chút tơ tưởng hay hi vọng nào
cả. Lâu dần chẳng còn ai dám theo đuổi cô nữa. Trong lòng cô cảm thấy rất vui
vì điều này. Còn đối với Từ Quang Tông, tình bạn giữa cô và cậu ta cũng giống
như tình bạn của cô với Diệp Phi và Khương Lan, chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè mà
thôi. Nếu như Từ Quang Tông có thể trở thành bạn trai của cô, vậy thì Khương
Lan và Diệp Phi chẳng phải cũng có thể trở thành người yêu của cô hay sao?
-Khả Nhi?- giọng nói của Từ Quang Tông như trầm xuống, dường như cậu ta đã có
quyết định rồi: -Những lời này tớ định để sau khi cuộc bầu cử kết thúc mới nói
với cậu. Như vậy mới có thể chứng minh rằng mặc dù về vật chất tớ không bằng
Chu Chính Hạo với Dương Phàm, nhưng về mặt nỗ lực tớ không hề thua kém họ, có
thể cho cậu một tương lai tốt đẹp. Nhưng tớ lại sợ nhỡ mình sẽ thất bại thì có lẽ
tớ sẽ không bao giờ có dũng khí hay cơ hội để nói ra những lời này với cậu nữa.
- Không, không…-Khả Nhi hoảng loạn: -Tớ không tốt như cậu tưởng đâu…- nếu là
người khác thì Khả Nhi đã thẳng thừng từ chối rồi. Nhưng…người đang đứng trước
mặt cô bây giờ là một người bạn tốt. Hơn nữa vào thời khắc quan trọng này, cô
không dám đưa ra quyết định của mình vì sợ sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lí của Từ
Quang Tông.
-Khả Nhi..- Từ Quang Tông bước lên trước một bước, nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt
chân thành: -Có thể hứa với tớ một điều, nếu như tớ thất bại trong lần tuyển cử
này, cậu cứ coi như tớ chưa từng nói gì. Còn nếu như tớ thành công, xin hãy cho
tớ một cơ hội, cho tớ…được làm bạn trai của cậu!
Khả Nhi giật lùi về phía sau, lắp bắp: -Tớ, tớ….tớ không có ý định yêu đương
khi còn đi học
-Trước đây tớ cũng chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi còn học đại học cho đến khi
gặp được cậu…- trong đôi mắt của Từ Quang Tông ánh lên sự lạc lõng: -Nhưng một
mình phấn đấu cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Lúc ấy chúng ta có thể
làm bạn, có thể cổ vũ, giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình phấn đấu vì tương lai.
Khả Nhi, tớ hợp với cậu hơn Dương Phàm. Chúng ta mới là những người ở cùng một
thế giới!
Khả Nhi thật sự không hiểu nổi, cô chấp nhận hay không chấp nhận cậu ta có liên
quan gì đến Dương Phàm? Tiếng chuông đầu tiên đã vang lên, điều đó có nghĩa là
cuộc bầu cử sắp bắt đầu.Cô vội vàng chạy về hướng hội trưởng: -Nhanh lên, chúng
ta sắp vào muộn rồi!
Từ Quang Tông vội vàng kéo tay Khả Nhi lại: -Khả Nhi, cho tớ một đáp án đi! Tớ
muốn có thể yên tâm tham gia tuyển cử.
Khả Nhi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt như van nài của Từ Quang Tông…Có lẽ vì
quá căng thẳng nên tay cậu ta đang siết chặt lấy tay cô. Khả Nhi nhớ lại bát
canh đậu xanh nóng hổi hôm cô bị say nắng. Ngày nào Từ Quang Tông cũng nấu canh
đậu xanh và canh mộc nhĩ trắng cho cô rồi nhờ cô trực ban mang lên phòng cho
mình. Bỗng nhiên Khả Nhi cảm thấy mềm lòng. Thôi được rồi, cho cậu ta một cái
đáp án khiến cho cậu ta yên lòng, để cho Từ Quang Tông thuận lợi đi đến thành
công trong cuộc tranh cử này. Những cái khác cứ để đến sau cuộc bầu cử này hãy
nói!
Khả Nhi cắn chặt răng: -Được, tớ đồng ý! Nếu như cậu thành công trong cuộc bầu
cử này, tớ sẽ cho cậu một cơ hội!
Khả Nhi vội vàng chạy ù vào trong hội trường, chẳng may đâm sầm vào Chu Chính
Hạo cũng đang vội vàng chạy đến.
-Em…em…- Chu Chính Hạo lắp bắp cả nửa ngày mà không nói ra được.
Khả Nhi vội vàng kéo lấy tay áo Chu Chính Hạo và giục: -Nhanh lên, chúng ta vào
muộn rồi đấy!
Vừa ngẩng đầu lên Khả Nhi đã nhìn thấy Lệ Na đang đứng trước cửa hội trường
lạnh lùng nhìn hai người. Bước chân Khả Nhi bất giác chậm lại. Hồi chuông thứ
hai lại vang lên, đại hội chính thức bắt đầu. Chu Chính Hạo đưa tay ra kéo lấy
cánh tay Khả Nhi: -Vào nhanh đi!- hai người lướt qua trước mặt Lệ Na, chạy
nhanh vào hội trường.
Hội trường đã kín đặc người, cũng may là Diệp Phi đã để dành hai chỗ trống. Hai
chỗ ngồi này vốn là để dành cho Khả Nhi và Lệ Na, nhưng Lệ Na không chịu ngồi
cạnh Khả Nhi, hơn nữa mấy kẻ theo đuổi cô ấy đã giữ chỗ cho cô ấy rồi. Thế nên
chỗ ngồi này đương nhiên thuộc về Chu Chính Hạo. Hai người thở hồng hộc ngồi
phịch xuống ghế. Người dẫn chương trình bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.
Chu Chính Hạo hít thở sâu, nhìn sang bên cạnh thấy Khả Nhi đang ủ ê nằm bò ra
bàn liền ghé sát vào tai Khả Nhi thì thầm: -Em đang buồn phiền vì chuyện ban
nãy?- anh ấy muốn nói đến chuyện chạm mặt Lệ Na ban nãy.
Khả Nhi thờ ơ “ừ” một tiếng.
-Có gì mà phải buồn phiền. Cho dù không có cuộc chạm trán ngày hôm nay thì cô
ta cũng căm hận em lắm rồi. Thế cho nên em có không nói chuyện với anh cả đời
cô ta cũng vẫn hận em y như vậy!
Khả Nhi ngẩng đầu hỏi Chu Chính Hạo: -Hai người dù gì cũng là bạn thanh mai
trúc mã, giờ trở thành kẻ thù, chẳng nhẽ anh không buồn chút nào sao?
-Buồn?- Chu Chính Hạo lắc đầu, nhìn Khả Nhi bằng ánh mông lung: Thật kì lạ! Anh
vốn tưởng bản thân mình cũng có hơi thích Lệ Na! Nhưng sau vụ ầm ĩ hôm ấy, có
lẽ chút thích ấy bị cô ta dọa cho chạy mất dép rồi! Bây giờ nhìn thấy Lệ Na anh
chỉ muốn tránh càng xa càng tốt!
Khả Nhi tò mò hỏi: -Cảm giác thích một ai đó nó như thế nào?
Khuôn mặt rất nghiêm túc Chu Chính Hạo khiến cho người khác tưởng rằng anh đang
đắn đo suy nghĩ. Nhưng nghĩ hồi lâu, Chu Chính Hạo chỉ thốt ra được một câu:
-Anh không biết!
Khả Nhi bực mình gắt: -Chẳng phải là anh đã có kinh nghiệm thích một ai đó hay
sao?
-Chỉ là làm gì cũng quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, đối xử tốt với cô ấy hơn
người khác một chút…Anh không biết đây có được coi là thích hay không. Ngoài
những cái đó, chẳng còn cảm giác gì nữa cả!
Diệp Phi ngồi bên cạnh thực sự không chịu nổi nữa, liền khẽ nói: -Hai kẻ ngốc
nghếch, để tôi nói cho mà nghe nhé! Cảm giác thích một ai đó là hễ cứ nhìn thấy
người đó là cảm thấy vui vẻ, không nhìn thấy người đó sẽ cảm thấy nhớ nhung!
Khả Nhi và Chu Chính Hạo đồng thành “À” lên một tiếng. Hai người bốn mắt nhìn
nhau như đã hiểu ra vấn đề. Chu Chính Hạo quay đầu nhìn ra cửa, suy nghĩ mông
lung về một điều gì đó. Còn Khả Nhi thì trầm ngâm: không thấy thì nhớ, nhìn
thấy thì vui…tất cả chỉ rất nhạt nhòa, hóa ra không phải là thích. Lẽ nào lời
hứa đó khiến cho cô không vui?
Trung tuần tháng mười, cuộc bầu cử của hội sinh viên chính thức tổ chức. Đối
với các hoạt động đoàn hội sinh viên, Khả Nhi chẳng mấy hứng thú. Nhưng lần này
có Tống Điềm và Từ Quang Tông cũng tham gia ứng cử nên Khả Nhi có không muốn
quan tâm cũng hơi khó. Hội trường bầu cử được tổ chức ở một giảng đường rất
rộng, tất cả những người tham gia ứng cử phải đến sớm 40 phút và tập trung
trong một phòng học nhỏ ở bên cạnh hội trường. Khi buổi lễ diễn ra, người dẫn
chương trình sẽ giới thiệu từng người vào ra mắt theo thứ tự số phiếu bầu từ
nhiều đến ít.
Diệp Phi vốn là bí thư chi bộ của lớp, đương nhiên phải đi cổ vũ cho bạn cùng
lớp. ba cô gái khác trong phòng, trừ Lệ Na cũng đều đến cổ vũ cho Tống Điềm. Để
không ảnh hưởng đến tinh thần của những “người trong cuộc”, những người khác
không được ở lại trong phòng học đó quá lâu. Mấy cô gái chỉ kịp nói với Tống
Điềm vài câu cổ vũ đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Từ Quang Tông đang đứng dựa vào lan can hút thuốc, nhìn thấy Khả Nhi và bạn
cùng phòng của cô đến liền gọi to: -Tần Khả Nhi…
Khả Nhi dừng bước, quay đầu lại nhìn.
-Có thể nói chuyện với tớ một chút được không?
-Được thôi- Khả Nhi vui vẻ đồng ý rồi quay lại bảo các bạn: -Các cậu cứ vào hội
trường trước đi, nhớ giữ cho tớ một chỗ nhé!
Khả Nhi và Từ Quang Tông đi ra một góc khác trên hành lang. Từ Quang Tông cứ
trầm ngâm không nói. Hút hết điếu thuốc lại châm tiếp một điếu khác.
Khả Nhi đành phải lên tiếng trước: -Trước đây chưa thấy cậu hút thuốc bao giờ!-
trong suy nghĩ của Khả Nhi, Từ Quang Tông là một người sống rất có khuôn phép,
tất cả những thói quen xấu đều không có liên quan gì đến cậu ta hết.
-Tớ hơi căng thẳng!- Từ Quang Tông lập tức dập điếu thuốc trong tay: -Tớ nói
với bản thân mình rằng chỉ có thể thành công, tuyệt đối không được thất bại!
Khả Nhi cảm thấy rất khó hiểu: -Sao cứ phải tạo cho mình một áp lực lớn đến như
vậy?
-Nhà tớ ở một vùng nông thôn nghèo khó và xa xôi, tớ là đứa con trai duy nhất
trong gia đình, trên tớ còn có ba người chị gái- đột nhiên Từ Quang Tông lại
nhắc đến chuyện gia đình mình: -Bố mẹ quanh năm vất vả mà không thể đảm bảo
cuộc sống no ấm cho gia đình. Tớ từng thề tuyệt đối không để cho cuộc sống như
thế này lặp lại.. Ba chị gái tớ chưa từng được đi học, mới tí tuổi đầu đã phải
ra ngoài làm thuê cho người ra. Tiền học phí của tớ là từ tiền gả chị cả. Hi
vọng của cả gia đình đều gửi gắm ở tớ. Cậu có hiểu trách nhiệm nặng nề đến thế
nào không?
-Từ nhỏ đến lớn, tớ đều yêu cầu bản thân phải làm tốt tất cả mọi thứ, vì thế mà
tớ cố gắng, nỗ lực hơn bất kì ai. Tớ đỗ vào trường mình với thành tích là thủ
khoa của huyện. Ngày tớ đi học, cả thôn ra tiễn tớ. Tớ những tưởng vận mệnh của
mình đã được lật sang một trang mới. Nào ngờ đến trường tớ mới hiểu ra rằng,
trời đất rộng lớn, cuộc sống muôn màu muôn vẻ nhưng tất cả mọi thứ đều không có
liên quan đến tớ. Mỗi lần nhìn thấy các bạn nữ cười rạng rỡ như những đóa hoa
tươi thắm, tớ lại nhớ đến ba người chị của mình. Bởi vì nghèo khổ nên tuổi
thanh xuân và vẻ đẹp của họ đều bị khô héo hết cả. Ngoài việc thuận theo số
mệnh, họ còn có thể làm được gì khác đâu? Tớ cũng có những lúc mệt mỏi vì phấn
đấu. Những công tử con nhà giàu dỗ dành con gái ăn một bữa cơm cũng nhiều hơn
tiền sinh hoạt phí cả tháng của tớ, còn tớ chỉ có thể phấn đấu vì một cái tương
lai không thể nhìn thấy. Nhưng, nếu như ngay cả tớ cũng thôi không phấn đấu thì
ai có thể thay đổi vận mệnh của gia đình tớ đây? Lần bầu cử chức chủ tịch hội
sinh viên này chính là một sự bắt đầu cho việc tích lũy cho tương lai của tớ.
Nếu thành công tớ mới có niềm tin và động lực tiếp tục phấn đấu. Vì vậy tớ
không thể chịu đựng được sự thất bại, càng không dự định được phải làm gì nếu
như thất bại.
Khả Nhi vốn định khuyên Từ Quang Tông không nên quá coi trọng những hoạt động
như thế này, nhưng nghe cậu ta nói xong những lời này, cô lại không nhẫn tâm
nói ra suy nghĩ của mình, chỉ có thể chân thành chúc phúc cho cậu ta: -Nhất
định cậu sẽ thành công! Chúng tớ đều tin như vậy!
Từ Quang Tông ngoảnh đầu sang nhìn Khả Nhi: -Cậu thực sự nghĩ như vậy à?
-Đương nhiên- Khả Nhi mỉm cười: -Hoàn cảnh gia đình tớ cũng tương tự như gia
đình cậu. Những kẻ xuất thân trong nghèo khó như chúng ta chỉ có thể không
ngừng phấn đấu mới có chút hi vọng. Nếu như không phấn đấu thì một tia hi vọng
cũng chẳng có! Cậu đã có quyết tâm lớn như vậy, sao còn sợ sẽ không thành công?
Từ Quang Tông có thể nhìn thấy sự ấm áp trong đôi mắt của Khả Nhi: -Khả Nhi,
cậu có biết không, tớ vẫn luôn thích cậu!
-Hả?- Khả Nhi trợn tròn mắt.
Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí nói ra những lời nói trong sâu thẳm trái
tim, Từ Quang Tông cố tỏ ra tự nhiên: -Ngay từ năm thứ nhất tớ đã để ý đến cậu
rồi. Cậu hoàn toàn khác với những cô gái mà tớ đã gặp, vừa không chịu khuất
phục trước số phận, vừa không kiêu ngạo, ham hư vinh như những cô gái khác. Cậu
thông minh, kiên cường, cầu tiến…Dường như tớ có thể nhìn thấy hình bóng của
chính mình ở con người cậu. Nhưng cậu lại xinh đẹp như vậy, vây quanh cậu toàn
là những công tử giàu có như là Chu Chính Hạo hay Dương Phàm. Họ có những chiếc
xe đua đắt tiền, tớ lấy gì ra mà so bì với họ. Một chút tiền gia sư hàng tháng,
trừ đi tiền sinh hoạt, số tiền còn lại ngay cả mua một bó hoa cũng không đủ.
Một năm nay tớ chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu, lặng lẽ quan tâm đến cậu.
Lời tỏ tình của Từ Quang Tông khiến cho Khả Nhi kinh ngạc không thốt lên lời.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, thỉnh thoảng bạn cùng phòng còn bảo
cô quá lạnh lùng. Khả Nhi cũng cảm thấy thế. Cô luôn cho rằng chuyện tình cảm
là hành vi hại mình, hại người, vì vậy cô luôn thẳng thừng từ chối tất cả những
kẻ theo đuổi, tuyệt đối không để cho họ có một chút tơ tưởng hay hi vọng nào
cả. Lâu dần chẳng còn ai dám theo đuổi cô nữa. Trong lòng cô cảm thấy rất vui
vì điều này. Còn đối với Từ Quang Tông, tình bạn giữa cô và cậu ta cũng giống
như tình bạn của cô với Diệp Phi và Khương Lan, chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè mà
thôi. Nếu như Từ Quang Tông có thể trở thành bạn trai của cô, vậy thì Khương
Lan và Diệp Phi chẳng phải cũng có thể trở thành người yêu của cô hay sao?
-Khả Nhi?- giọng nói của Từ Quang Tông như trầm xuống, dường như cậu ta đã có
quyết định rồi: -Những lời này tớ định để sau khi cuộc bầu cử kết thúc mới nói
với cậu. Như vậy mới có thể chứng minh rằng mặc dù về vật chất tớ không bằng
Chu Chính Hạo với Dương Phàm, nhưng về mặt nỗ lực tớ không hề thua kém họ, có
thể cho cậu một tương lai tốt đẹp. Nhưng tớ lại sợ nhỡ mình sẽ thất bại thì có
lẽ tớ sẽ không bao giờ có dũng khí hay cơ hội để nói ra những lời này với cậu
nữa.
- Không, không…-Khả Nhi hoảng loạn: -Tớ không tốt như cậu tưởng đâu…- nếu là
người khác thì Khả Nhi đã thẳng thừng từ chối rồi. Nhưng…người đang đứng trước
mặt cô bây giờ là một người bạn tốt. Hơn nữa vào thời khắc quan trọng này, cô
không dám đưa ra quyết định của mình vì sợ sẽ gây ảnh hưởng đến tâm lí của Từ
Quang Tông.
-Khả Nhi..- Từ Quang Tông bước lên trước một bước, nhìn Khả Nhi bằng ánh mắt
chân thành: -Có thể hứa với tớ một điều, nếu như tớ thất bại trong lần tuyển cử
này, cậu cứ coi như tớ chưa từng nói gì. Còn nếu như tớ thành công, xin hãy cho
tớ một cơ hội, cho tớ…được làm bạn trai của cậu!
Khả Nhi giật lùi về phía sau, lắp bắp: -Tớ, tớ….tớ không có ý định yêu đương
khi còn đi học
-Trước đây tớ cũng chưa từng nghĩ sẽ có bạn gái khi còn học đại học cho đến khi
gặp được cậu…- trong đôi mắt của Từ Quang Tông ánh lên sự lạc lõng: -Nhưng một
mình phấn đấu cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Lúc ấy chúng ta có thể
làm bạn, có thể cổ vũ, giúp đỡ lẫn nhau trong quá trình phấn đấu vì tương lai.
Khả Nhi, tớ hợp với cậu hơn Dương Phàm. Chúng ta mới là những người ở cùng một
thế giới!
Khả Nhi thật sự không hiểu nổi, cô chấp nhận hay không chấp nhận cậu ta có liên
quan gì đến Dương Phàm? Tiếng chuông đầu tiên đã vang lên, điều đó có nghĩa là
cuộc bầu cử sắp bắt đầu.Cô vội vàng chạy về hướng hội trưởng: -Nhanh lên, chúng
ta sắp vào muộn rồi!
Từ Quang Tông vội vàng kéo tay Khả Nhi lại: -Khả Nhi, cho tớ một đáp án đi! Tớ
muốn có thể yên tâm tham gia tuyển cử.
Khả Nhi ngoảnh đầu lại, bắt gặp ánh mắt như van nài của Từ Quang Tông…Có lẽ vì
quá căng thẳng nên tay cậu ta đang siết chặt lấy tay cô. Khả Nhi nhớ lại bát
canh đậu xanh nóng hổi hôm cô bị say nắng. Ngày nào Từ Quang Tông cũng nấu canh
đậu xanh và canh mộc nhĩ trắng cho cô rồi nhờ cô trực ban mang lên phòng cho
mình. Bỗng nhiên Khả Nhi cảm thấy mềm lòng. Thôi được rồi, cho cậu ta một cái
đáp án khiến cho cậu ta yên lòng, để cho Từ Quang Tông thuận lợi đi đến thành
công trong cuộc tranh cử này. Những cái khác cứ để đến sau cuộc bầu cử này hãy
nói!
Khả Nhi cắn chặt răng: -Được, tớ đồng ý! Nếu như cậu thành công trong cuộc bầu
cử này, tớ sẽ cho cậu một cơ hội!
Khả Nhi vội vàng chạy ù vào trong hội trường, chẳng may đâm sầm vào Chu Chính
Hạo cũng đang vội vàng chạy đến.
-Em…em…- Chu Chính Hạo lắp bắp cả nửa ngày mà không nói ra được.
Khả Nhi vội vàng kéo lấy tay áo Chu Chính Hạo và giục: -Nhanh lên, chúng ta vào
muộn rồi đấy!
Vừa ngẩng đầu lên Khả Nhi đã nhìn thấy Lệ Na đang đứng trước cửa hội trường
lạnh lùng nhìn hai người. Bước chân Khả Nhi bất giác chậm lại. Hồi chuông thứ
hai lại vang lên, đại hội chính thức bắt đầu. Chu Chính Hạo đưa tay ra kéo lấy
cánh tay Khả Nhi: -Vào nhanh đi!- hai người lướt qua trước mặt Lệ Na, chạy
nhanh vào hội trường.
Hội trường đã kín đặc người, cũng may là Diệp Phi đã để dành hai chỗ trống. Hai
chỗ ngồi này vốn là để dành cho Khả Nhi và Lệ Na, nhưng Lệ Na không chịu ngồi
cạnh Khả Nhi, hơn nữa mấy kẻ theo đuổi cô ấy đã giữ chỗ cho cô ấy rồi. Thế nên
chỗ ngồi này đương nhiên thuộc về Chu Chính Hạo. Hai người thở hồng hộc ngồi
phịch xuống ghế. Người dẫn chương trình bắt đầu đọc diễn văn khai mạc.
Chu Chính Hạo hít thở sâu, nhìn sang bên cạnh thấy Khả Nhi đang ủ ê nằm bò ra
bàn liền ghé sát vào tai Khả Nhi thì thầm: -Em đang buồn phiền vì chuyện ban
nãy?- anh ấy muốn nói đến chuyện chạm mặt Lệ Na ban nãy.
Khả Nhi thờ ơ “ừ” một tiếng.
-Có gì mà phải buồn phiền. Cho dù không có cuộc chạm trán ngày hôm nay thì cô
ta cũng căm hận em lắm rồi. Thế cho nên em có không nói chuyện với anh cả đời
cô ta cũng vẫn hận em y như vậy!
Khả Nhi ngẩng đầu hỏi Chu Chính Hạo: -Hai người dù gì cũng là bạn thanh mai
trúc mã, giờ trở thành kẻ thù, chẳng nhẽ anh không buồn chút nào sao?
-Buồn?- Chu Chính Hạo lắc đầu, nhìn Khả Nhi bằng ánh mông lung: Thật kì lạ! Anh
vốn tưởng bản thân mình cũng có hơi thích Lệ Na! Nhưng sau vụ ầm ĩ hôm ấy, có
lẽ chút thích ấy bị cô ta dọa cho chạy mất dép rồi! Bây giờ nhìn thấy Lệ Na anh
chỉ muốn tránh càng xa càng tốt!
Khả Nhi tò mò hỏi: -Cảm giác thích một ai đó nó như thế nào?
Khuôn mặt rất nghiêm túc Chu Chính Hạo khiến cho người khác tưởng rằng anh đang
đắn đo suy nghĩ. Nhưng nghĩ hồi lâu, Chu Chính Hạo chỉ thốt ra được một câu:
-Anh không biết!
Khả Nhi bực mình gắt: -Chẳng phải là anh đã có kinh nghiệm thích một ai đó hay
sao?
-Chỉ là làm gì cũng quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, đối xử tốt với cô ấy hơn
người khác một chút…Anh không biết đây có được coi là thích hay không. Ngoài
những cái đó, chẳng còn cảm giác gì nữa cả!
Diệp Phi ngồi bên cạnh thực sự không chịu nổi nữa, liền khẽ nói: -Hai kẻ ngốc
nghếch, để tôi nói cho mà nghe nhé! Cảm giác thích một ai đó là hễ cứ nhìn thấy
người đó là cảm thấy vui vẻ, không nhìn thấy người đó sẽ cảm thấy nhớ nhung!
Khả Nhi và Chu Chính Hạo đồng thành “À” lên một tiếng. Hai người bốn mắt nhìn
nhau như đã hiểu ra vấn đề. Chu Chính Hạo quay đầu nhìn ra cửa, suy nghĩ mông lung
về một điều gì đó. Còn Khả Nhi thì trầm ngâm: không thấy thì nhớ, nhìn thấy thì
vui…tất cả chỉ rất nhạt nhòa, hóa ra không phải là thích. Lẽ nào lời hứa đó
khiến cho cô không vui?