Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 610




Ngay lúc người dân Diễu Tinh đang đau đầu vì đám dây leo, một loại thuốc diệt cỏ không có nhãn hiệu, thường được gọi là “thổ phương tử” đang được lưu truyền rộng rãi trên khắp tinh cầu bọn họ.

Người bán nói: “Số lượng thuốc diệt cỏ này không nhiều, phương thức sử dụng cũng khá đặc biệt, cần có người lành nghề chuyện nghiệp hỗ trở mới có thể sử dụng, tôi chỉ bán cho một mình anh thôi, anh phải đảm bảo với tôi không được nói chuyện này cho người khác.”

Người Diễu Tinh: “Được, được, được.”

Mỗi khi dây leo trước cổng nhà nào bị tiêu diệt sạch sẽ, hàng xóm xung quanh đều sẽ tò mò hỏi thăm, người bị hỏi lúc đầu cứ từ chối quanh co, sau đó, bọn họ không thể không đưa phương thức liên hệ của người bán hàng cho hàng xóm.

Người bán hàng rất tức giận, mãi cho đến khi người Diễu Tinh tới cầu xin liên tục, hắn ta mới đồng ý bán thuốc diệt cỏ gia truyền của mình cho bọn họ, mỗi ngày chỉ bán tới giới hạn nhất định.

Người Diễu Tinh cảm thấy người bán hàng và cả trợ thủ của hắn đều rất bí ẩn.

Lúc bọn họ tới diệt cỏ, người bán hàng sẽ để trợ thủ lùn của hắn bôi thuốc diệt cỏ lên dây leo, sau đó massage cho bọn chúng, thỉnh thoảng người bán hàng còn soi đèn cho trợ thủ lùn, còn cho thêm hiệu ứng ánh sao, nhìn thấy người dân Bái Tinh khen không dứt lời.

Người Diễu Tinh không hiểu nổi, bọn họ thuê người tới nhà mình diệt cỏ, vậy mà còn có thể xem được màn biểu diễn đặc biệt tuyệt vời đến vậy, huống chi giá cả của bọn họ rất rẻ, hiệu quả diệt cỏ lại rất tốt, thuốc diệt cỏ phun tới chỗ nào, dây leo không thể sinh trưởng ở chỗ đó.

Người Diễu Tinh cũng đã thử chỉ mua thuốc diệt cỏ và không mua các dịch vụ hỗ trợ khác, họ cũng sử dụng phương pháp massage giống như người lùn kia đã làm, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản dây leo phát triển, đôi khi còn bị đám muỗi trốn bên trong dây leo đốt cho vài cái, vô cùng đau đớn.

Theo thời gian, loại thuốc diệt cỏ không tên của người bán hàng thần bí đó đã nổi tiếng khắp nửa tinh cầu Diễu Tinh, Vân gia ở nửa tinh cầu còn lại rất lâu sau đó mới biết được chuyện này.

Lạc Bách Hợp cũng muốn mua thuốc diệt cỏ, Vân Thanh Lưu đã đi ra ngoài tìm hạt giống gần một tháng rồi chưa trở về, bên trong ruộng của hắn mọc đầy cỏ dại dạng dây leo. Dây leo mọc tràn lan đầy đường, giống như bao phủ hoàn toàn chỗ ở của bà ta và con gái, lúc bọn họ muốn đi ra ngoài phải đẩy dây leo sang hai bên mới đi được.

Đúng rồi, những sợi dây leo này còn tấn công con người, trước đây, có người của Vân gia đến gặp bọn họ, chỉ mới tới gần vài bước, người Vân gia đã bị những sợi dây leo này tấn công.

Vân gia suy đoán đây có thể là một loại dây leo ăn thịt người, còn về việc tại sao Lạc Bách Hợp và Vân Thiên Lan có thể an toàn sống ở đây… có lẽ những dây leo này đã xem bọn họ như người của mình.

Người Vân gia khuyên Lạc Bách Hợp trở về nhà chính ở, bọn họ nói chờ chỗ này được dọn dẹp sạch sẽ xong bọn họ sẽ quay lại, hoặc là chờ Vân Thanh Lưu quay về xem nên giải quyết mọi việc ra sao rồi hãy quay về.

Lạc Bách Hợp không muốn, bà ta nhớ lúc Vân Thanh Lưu rời đi còn đặc biệt dặn dò bà ta, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể rời khỏi nơi bọn họ sinh sống từ trước tới nay.

Bà ta nhớ rất kỹ, nếu như Vân Thanh Lưu đã nói không được rời khỏi đây, chắc chắn hắn có lí do gì đó, vậy bà ta cũng không thể đi.

Dây leo đã cản trở cuộc sống thường ngày của bà ta và con gái, bà ta đã nghĩ rất nhiều cách để dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng.

Tốc độ phát triển của đám dây leo còn nhanh hơn tốc độ bà ta dọn dẹp chúng.

Bà ta cũng giống như toàn bộ người dân Bái Tinh, từng sử dụng rất nhiều nhãn hiệu thuốc diệt cỏ nhưng đều không có tác dụng.

Vân gia tới đưa đồ sinh hoạt hàng ngày cho bọn họ, Lạc Bách Hợp bỗng nhiên nghe được một tin tức, bà ta liền hỏi: “Có thể để bọn họ tới xem tình huống của chỗ chúng tôi không?”

Vân gia nhìn căn nhà bị dây leo bao phủ dày đặc của Lạc Bách Hợp, lắc đầu nói: “Đây đều là thảm họa thiên nhiên, cũng không biết là tình huống gì nữa, trước đây chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng đã nhắc tới với bọn họ tình huống nơi này, nhưng hình như bọn họ cảm thấy ngại phiền phức…”