Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 433




Vân Ca sử dụng mạng lưới thông tin do cảnh tạo ra để liên lạc với gia chủ của Vân gia là Vân Thanh Lưu, cũng chính là bác cả của cô.

Quang não của Vân Thanh Lưu bỗng dưng nhận được cuộc gọi video call, hắn đặt cái cuốc xuống sau đó kinh ngạc nói: “Vân Ca?”

Vân Ca: “Bác cả, cháu gặp phải chút phiền phức, cần đăng ký thông tin của một đứa bé dưới danh nghĩa của bác, tên của nó là Vân Bảo, là con trai của bác, năm nay năm tuổi, sau khi cháu trói buộc với tinh cầu thì nó cũng rời nhà và đi cùng với cháu...”

Vân Thanh Lưu yên lặng ghi nhớ, hắn nói: “Bác sẽ giúp cháu, nhưng phía trưởng lão bên kia...”

Vân Cả hỏi: “Tại sao bác lại làm vườn? Ở Diễu Tinh, gia chủ nhà họ Vân không cần phải lưu lạc tới mức tự mình đi làm vườn chứ?”

Vân Thanh Lưu nhỏ giọng nói: “Bác không phải là gia chủ nữa, lần trước cháu bỏ đi làm mất mặt nhà họ Thẩm, lúc bác nhắc nhở cháu thì bị phát hiện, các trưởng lão đã bãi bỏ vị trí của bác, bác bây giờ đang sống ở nông thôn, làm vườn cũng rất tốt.”

Ông ta nói xong thì thấy Vân Ca híp mắt lại không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Vân Thanh Lưu hỏi: “Vân Ca à, cháu đang nghĩ gì vậy? Một cô bé như cháu ở bên ngoài có mệt không? Nếu thấy mệt thì trở về đi? Bác không ép cháu lấy chồng nữa, ở chỗ của bác vẫn còn mấy ngàn vạn nữa, nuôi thêm một đứa như cháu cũng không có vấn đề gì.”

Vân Ca không thể ý tới câu nói phía sau của Vân Thanh Lưu, cô nói tiếp: “Có cần cháu giúp bác g.i.ế.c hết toàn bộ trưởng lão của nhà họ Vân không? Sẽ không để bất cứ ai phát hiện ra cả.”

Vân Thanh Lưu bị dọa tới nhảy dựng lên: “Tại sao cháu lại giống với bố của cháu thế! Bọn họ dù sao đi nữa cũng vẫn là người thân của cháu, sao có thể hở cái là đòi đánh đòi g.i.ế.c người thân của mình chứ? Chúng ta phải biết giúp đỡ lẫn nhau, giống như bác giúp cháu vậy.”

Vân Ca mỉm cười: “Bác cả, cháu chỉ là nói đùa thôi.” Vân Thanh Lưu nhìn Vân Ca, hắn nhớ lại bộ dạng của cô khi mới được đưa về nhà.

Khi Vân Ca được tìm về từ thực dân tinh, lúc đó cô bị suy dinh dưỡng nặng, mặc dù đã mười tuổi nhưng chỉ cao bằng đứa trẻ bảy, tám tuổi, cô cũng không thích nói chuyện, nhưng lại vô cùng thích nhìn chằm chằm vào người khác rồi cười.

Nụ cười của cô cũng không phải nụ cười ngây thơ của con nít, mà là nụ cười vừa kỳ dị vừa đáng sợ, cười đến mức khiến người ta nổi da gà khắp người, giống hệt như lúc em trai của hắn lên cơn bệnh.

Bởi vì Vân Ca lúc nào cũng cười như vậy, nên những đứa trẻ bằng tuổi trong nhà họ Vân đều không thích cô.

Bọn chúng bắt nạt cô, lấy gạch ném cô, đẩy cổ xuống sống, còn có một lần bọn chúng định lột sạch quần áo của cô, để cô trần truồng đi ra bên ngoài, may mà lúc đó hắn kịp thời ngăn chúng lạ.

Lúc đó hắn còn nghĩ đứa trẻ này ngốc như vậy, người khác bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, mãi cho đến một đêm nọ hắn bị mất ngủ, lúc hắn đang đi dạo trong sân thì ngửi được mùi m.á.u tươi nồng nặc.

Ông ta nhìn thấy Vân Ca nhỏ bé đang kéo ruột của những đứa trẻ trong tộc xuống chơi, cô vừa kéo vừa nói: “Không phải bọn mày không thích chơi với tao à? Chơi như vậy không phải càng thích hơn à?”

Cảnh tượng lúc đó đã dọa sợ Vân Thanh Lưu, cũng may hắn thường xuyên phải xử lý cục diện hỗn loạn của em trai mình nên vô cùng có kinh nghiệm đối với những chuyện như vậy.

Một cái tát của hắn đã thức tỉnh Vân Ca, hắn ra lệnh Vân Ca lau sạch vết m.á.u đồng thời giấu diếm mọi chuyện, sau khi chữa trị xong xuôi cho những đứa trẻ kia, hắn liền lấy ra dụng cụ mà em trai hắn để lại làm cho những đứa bé kia quên hết những chuyện mà Vân Ca đã gây ra cho chúng, rồi mới đưa chúng về lại phòng.

Nụ cười lạnh vừa rồi của Vân Ca khiến hắn nhớ lại chuyện xưa, hắn bắt đầu lải nhải: “Vân Ca, bác cả thật sự cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu. Vân gia cho dù có thế nào đi chẳng nữa thì cũng vẫn là điểm tựa sau lưng, cháu ra tay với ai cũng được, chỉ riêng Vân gia là không thể, đây chính là nơi sinh ra và nuôi dưỡng cháu.”