Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 411




Thiết bị hạn chế chỉ có con người mới có thể loại bỏ, Hoàng Khang Thái, Lý Dũng và Đường Manh lần lượt loại bỏ thiết bị hạn chế, sau đó tiến hành tiêu hủy.

Người bionic cực kỳ cảm kích, tất nhiên, người mà bọn họ cảm kích nhất vẫn là Vân Ca - chủ tinh cầu của Bái Tinh.

Không có cô ấy, bọn họ sẽ không có môi trường sống như thế này.

Người bionic hướng dẫn khách du lịch trên trạm không gian, bọn họ cư xử rất bình thường, mang nụ cười lịch thiệp, không ai đoán ra được trước mặt mình là người bionic.

Kiềm Chi Lư phụ trách kiểm soát ở đây, ngăn chặn những tên không rõ lai lịch như Lục Thần xâm nhập.

Có rất nhiều người đến Bái Tinh, Cơ Bảo ngửi thấy được.

Hắn lén chui ra khỏi trứng trùng, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, tòa nhà cao tầng sáng ngời, hắn thấy khắp nơi trên đường đều là nhân loại và người bionic, cầm trên tay những đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị, hắn cũng muốn ra ngoài.

Dù sao bây giờ có nhiều người từ nơi khác đến, hắn lén lút ra ngoài sẽ không bị phát hiện chứ nhỉ?

Cơ Bảo đảo mắt, để lộ nụ cười tinh quái, hắn chui tọt vào trứng trùng, lục lọi chiếc váy của mình, hắn muốn mặc đẹp và ra ngoài chơi.

Đây là thể diện của vương thất!

Cơ Bảo chọn một chiếc váy hồng cổ búp bê và tay phồng, lại lấy ra một chiếc cài tóc hình cục kẹo của Lý Lộc Lộc, kẹp vào tóc mái trên trán.

Hắn tự trang điểm trước gương, sau một phen ưỡn ẹo trước gương, hắn mở cửa sổ rồi nhảy xuống khỏi tòa nhà cao tầng.

Sau lưng Cơ Bảo mọc ra một đôi cánh trong suốt, hắn đáp xuống an toàn rồi trà trộn vào nhóm khách du lịch đến Bái Tinh.

Đây là phố ẩm thực, không khí tràn ngập hương thơm của thức ăn.

Hắn tiến đến một gian hàng, nơi bán món viên chả cá cay luộc nước, hắn cắn móng tay, lộ vẻ đáng thương nhìn chăm chăm xuống gian hàng, "Thèm quá..."

Người chơi nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn.

Một cô bé xinh xắn đến không tưởng, nhưng lại có vẻ quen mắt.

Cơ Bảo đi tới trước, ngọt ngào nói: "Anh ơi, em muốn ăn viên cay, cho em năm viên, không, năm mươi viên!"

Người chơi cười mỉm hỏi: "Cha mẹ em đâu rồi?"

Cơ Bảo nói: "Họ đang ở bên kia." Hắn chỉ vào một hướng nào đó.

Người chơi hỏi tiếp: "Em có tiền không?"

Cơ Bảo lắc đầu, hắn run run hàng mi, cắn môi đáng thương, những giọt nước mắt chực chờ sắp rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Người chơi thấy vậy, cảm thấy đau lòng, đứa bé này khóc làm người ta đau lòng quá, giống như một con nai. Người chơi: "Ôi, thấy em khóc, lòng anh cũng thấy khó chịu."

Hắn cầm lấy một cái cốc giấy, múc một muỗng canh, rồi cho thêm một vài viên vào trong.

Mắt Cơ Bảo sáng lên, định chạy tới lấy.

Chỉ thấy người chơi ngồi lên ghế, dùng tăm xiên vào những viên chả cá cay đó, vừa ăn vừa nói: "Không sao đâu, em cứ khóc tiếp đi, anh ăn một chút đồ ăn thì lòng anh sẽ dễ chịu hơn."

Cơ Bảo: "?"

Hắn lùi lại một bước với vẻ kinh ngạc, không thể tin được đây là những người anh chị em tốt bụng của Lý Lộc Lộc.

Đây mà là người á?

Đây căn bản không phải người!

Người chơi giải thích: "Thực ra anh rất đau lòng cho em, em khóc càng lớn tiếng, anh càng đau lòng." Hắn vỗ n.g.ự.c tự tin nói.

Cơ Bảo nghe lời nói cầm thú của hắn, không nói một lời quay đầu bỏ đi.

Một vị vương có thể diện như hắn, không thể không tự kiếm ăn được!

Ở đây không được thì còn những người khác!

Người chơi: "Hừ, nhóc con muốn ăn chùa à? Mơ đi!"

Hắn tiếp tục la hét: "Viên chả cá ngon nóng hổi đây, mọi người ơi!"

Hắn thấy bóng dáng một người trong đám đông, liền vẫy tay: "Nhãi con, mau đến đây, viên chả này tôi vừa nấu xong!"

Vân Ca nghe thấy người chơi gọi cô, liền đi tới, một cốc đầy viên chả cá nóng hổi được nhét vào tay cô.

Cô ngửi thử, mùi hương rất cay.

Cô lại lấy ra một viên chả cá, bẻ làm đôi, đưa lên vai cho Cảnh Trí.

Cảnh Trí ôm viên chả cá, cắn từng ngụm nhỏ.

Người chơi: "Ủa?"

Vân Ca uống một ngụm canh, bị cay, đầu mũi đỏ bừng, "Sao vậy?"

Người chơi nói: "Nhãi con, cô đã có con chưa?"

Vân Ca: "?"

Người chơi gãi đầu: "Có lẽ là tình cờ thôi, vừa nãy thấy một cô bé, mặt mũi rất giống cô, đôi mắt và miệng thì giống hắn, loại mắt xanh và khuôn miệng hình chữ 'm' ấy."