Hoàng Khang Thái nghe vài người chơi nói: “Nếu như có thể g.i.ế.c vài người cho vui thì càng sướng hơn.”
Hoàng Khang Thái: “Hả?”
Hắn cho rằng tinh cầu này rất an toàn!
**
Ngân Huy Tinh, chợ buôn bán nô lệ.
Đây là nơi mà hải tặc tinh tế có thể mặc sức hành động thỏa thích dưới mí mắt của liên minh, bọn hải tặc tinh tế có thể thỏa sức làm bậy ở chỗ này, buông thả bản tính của chúng.
Bọn chúng huýt sáo nhìn hai nô lệ vừa được mang tới trước mặt mình, nhìn trúng nô lệ nào liền trực tiếp ra giá mua, có thời đại tinh tế nào mà không có nô lệ đâu chứ, chẳng qua chưa từng thấy đám hải tặc tinh tế mua bán nô lệ mà thôi.
So với người bionic, hiển nhiên chơi người thật vẫn thích hơn.
Lại thêm một nô lệ nữa được dắt lên, đó là một cô gái nhỏ nhắn, đôi chân trần đứng trên bùn đất dơ dáy bẩn thỉu, đất bùn màu đen càng làm tôn lên đôi chân trắng nõn nà của cô.
Cô sợ hãi nhìn trộm đám hải tặc tinh tế từ kẽ tóc của mình, gương mặt của cô mặc dù không đến mức xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cũng coi như là xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt điềm đạm đáng yêu của cô càng dễ dàng k1ch thích h@m muốn tra tấn của người khác.
Vài tên hải tặc tinh tế tranh nhau ra giá, cuối cùng nữ nô lệ đó được bán với giá 60 vạn tinh nguyên, do phó đoàn trưởng của nhóm hải tặc tinh tế Thanh Trúc Diệp là Trúc Vọng Vi mua về.
Trúc Vọng Vi lại mua thêm hơn 40 nô lệ nữa, nam nữ đều có, tất cả nô lệ mà hắn mua đều có điểm chung đó là có vóc dáng nhỏ xinh, gương mặt xinh đẹp.
Những hải tặc tinh tế ở bên cạnh giễu cợt: “Đoàn trưởng Trúc, một mình anh chơi được hết tất cả à? Hay là anh chia cho tôi vài người chơi đi?
Trúc Vọng Vi mặc kệ người đó, hắn lệnh cho thuộc hạ nhốt những nô lệ mới mua đó vào chiếc lồ ng bên trong khoang tinh hạm, chờ trở về Thanh Trúc Tinh rồi mới xử lý. Trên đường tinh hạm di chuyển, một bé trai đẩy bé gái bên cạnh: “Này, cậu qua đây một lát.”
Đối phương nhẹ nhàng liếc mắt cậu bé, cậu bé sợ tới mức không dám cử động nữa.
Bên trong tinh hạm, không ai nhìn thấy xúc tu khổng lồ đang thong thả di chuyển trên mặt đất, sau đó nó chậm rãi gõ vào lồ ng sắt, chờ đợi món ngon sắp dâng tới miệng.
Đến Thanh Trúc Tinh, cửa khoang tinh hạm mở ra, Trúc Vọng Vi và một số tên hải tặc tinh tế rời đi trước, những tên hải tặc tinh tế còn lại lùa những nô lệ bị nhốt trong lồ ng sắt ra khỏi tinh hạm.
Bên trong một góc của chiếc lồ ng vẫn còn một cô gái.
“Nghe không hiểu à? Bảo mày đi ra!” Tên hải tặc tinh tế mắng ra những lời lẽ ô uế, hắn bước lên kéo cánh tay của cô gái, bàn tay thô ráp chạm vào da thịt bóng loáng, hắn lập tức cảm thấy trong lòng thất thường, bắt đầu nổi lên h@m muốn khác.
Một giây sau, đôi mắt hắn trừng lớn, nhìn cánh tay của mình từ từ biến mất.
Mà người đứng ở trước mặt giương mắt lên nhìn hắn, quang đồng trong mắt cô được mở ra, sau đó một tia sáng đỏ lóe lên.
Tinh tặc nghe thấy đối phương lạnh lùng nói với mình: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây.”
Vân Ca dùng tinh thần lực nghiền nát tên hải tặc tinh tế, sau đó cô ngụy trang gương mặt của mình, thong thả bước ra bên ngoài tinh hạm, nhẹ giọng nói: “Đến giờ ăn cơm rồi.”
Ngay khi chân phải của cô bước lên Thanh Trúc Tinh, bầu trời đang sáng sủa lập tức phủ kín mây đen, mưa phùn dày đặc rơi xuống không ngớt.
Những tên hải tặc tinh tế bước lên ngăn cản Vân Ca, cô hoàn toàn không cần động tay, Hải Hoàng đã biến thành hình dáng to lớn vốn có, những chiếc xúc tu khổng lồ đáng sợ dễ như trở bàn tay vỗ những tên hải tặc tinh tế thành đống thịt vụn.
Mưa rơi xuống đất ngày càng lớn, nước mưa trộn lẫn với m.á.u nhanh chóng tạo thành một vũng nước màu đỏ nhạt trên mặt đất.
Vân Ca bước đôi chân trần vào trong vũng nước, nước b.ắ.n lên tung tóe.
Cô nhìn đám hải tặc tinh tế sợ hãi chạy tán loạn, mỉm cười chậm rãi đi theo sát phía sau bọn họ.