Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 291




Trên đầu sò trắng, Lý Lộc Lộc đang ngồi trước chiếc bàn ăn hình boong tàu lớn nhất, trước mặt cô bé là món ngỗng quay mà cô bé luôn muốn ăn. Tất nhiên, con ngỗng quay này không phải là Tiểu Tỏa Niệt, mà do Liêu Bàng Ti mua sắm nguyên liệu nấu ăn từ trên Tinh Võng.

Vân Ca thị lực tốt nhìn thấy Lý Lộc Lộc...Một phát ăn cả một con vịt quay.

Vân Ca: Ăn uống tốt thật đấy.

Cô nhấn nút, vách ngăn được nâng lên.

Lý Dũng và Đường Manh đã hoàn thành công việc trong tay, vội vã vào phòng khách.

Hai người ngồi xuống trước Vân Ca.

Vân Ca không có lấy hợp đồng ra, mà là khẽ cười nhìn hai người, "Cuộc sống ở TU787 như thế nào, các người quen thuộc chưa?"

Lý Dũng và Đường Manh cùng nhau gật đầu, hai vợ chồng rất thích bầu không khí ở TU787, mặc dù có một số chỗ không thoải mái, nhưng nhìn chung đây vẫn là tinh cầu thoải mái nhất mà bọn họ từng sống, không có gì so được.

Vân Ca nói: "Vậy thì tốt...Tôi không phải là người thích vòng vo, vì vậy tôi sẽ nói ngắn gọn một số điều thôi. Các người đang che giấu thứ gì?"

Lý Dũng và Đường Manh sững sờ, câu nói này có phải rút ngắn quá rồi không?

Đường Manh bất an nắm lấy quần áo của Lý Dũng.

Lý Dũng mỉm cười và nói: "Chủ tinh cầu, chúng tôi không có gì giấu giếm..." Vẻ mặt hắn ta đau khổ, dưới cái nhìn của Vân Ca mà bộc bạch: "Được rồi, lý lịch của tôi là giả, trước đây tôi chưa từng tham gia khiêu chiến tinh cầu cả trăm lần, tôi xin lỗi!!"

Hắn ta đứng dậy, cúi đầu chín mươi độ.

Vân Ca nhìn vào Đường Manh, "Nếu như cô nguyện ý nói cho tôi biết chân tướng, có lẽ tôi có thể giúp cô, nếu như cô tiếp tục che giấu..."

Đường Manh trực tiếp ngắt lời Vân Ca, nhìn chằm chằm vào mắt cô và hỏi: "Cô có biết về Lộc Lộc không?"

Lý Dũng hét lên: "Đường, Manh!"

Hắn ta lại nhìn Vân Ca, không biết nên giải thích thế nào với những lời nói của Đường Manh, cùng với phản ứng của hắn ta. Đường Manh bướng bỉnh nhìn Lý Dũng, "Em thấy nơi này rất khác, em có thể cảm nhận được điều này. Lý Dũng, em không muốn che giấu nữa, Lộc Lộc càng lớn càng không thể che giấu chính mình, đến lúc đó anh nhìn con bé đi tìm đường c.h.ế.t sao?"

Cô ấy đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Vân Ca, hèn mọn nằm sấp trên mặt đất, thanh âm lẩm bẩm như muỗi kêu lên: "Chủ tinh cầu, thật xin lỗi, Lộc Lộc thực sự không phải là con người."

Vân Ca bình tĩnh nói: "Cô đã quên những gì tôi đã nói trước khi sao? Đứng lên, còn anh nữa." Cô nhìn Lý Dũng, "Các người cũng không thấp kém hơn tôi, ngẩng đầu lên!"

Lý Dũng và Đường Manh ngẩng đầu.

Vân Ca: "Ưỡn n.g.ự.c lên!"

Hai người lại ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp.

Vân Ca gật đầu hài lòng, "Lộc Lộc có phải là Trùng Tộc không?"

Lý Dũng và Đường Manh hoảng sợ, không lẽ Lộc Lộc đã biến hình trước mặt Vân Ca rồi sao?

Đường Manh nói: "Lộc Lộc cũng không thể coi là Trùng Tộc được."

Đôi mắt của hai vợ chồng lộ rõ ​​sự đau đớn và hoang mang, kể lại những gì mình gặp phải khi đó.

Khi Đường Manh mới mang thai, vì sức khỏe yếu, cô ấy đã suýt sảy thai nhiều lần.

Cô ấy đến hồ ước nguyện để ước, thì nhặt được một con trùng đang hấp hối trong hồ, mặc dù cô ấy ghét trùng, nhưng cô vẫn tự hỏi liệu mình làm một chuyện tốt có thể sẽ khiến cái thai an toàn hơn một chút không.

Thật trùng hợp, sau khi mang trùng theo, sức khỏe của cô ngày một cải thiện, không còn bệnh tật khó hiểu nữa, tình trạng ốm yếu khi mang thai dường như biến mất đột ngột.

Con trùng rất dính cô, luôn thích nằm sấp, nhưng kích thước của nó mỗi ngày một lớn hơn, nhìn càng ngày càng giống… Trùng Tộc trong truyền thuyết.

Đường Manh sợ hãi, tất cả mọi người đều biết rằng Trùng Tộc không tốt.

Cô ấy thậm chí còn muốn gọi cảnh sát, con trùng biết cô đang làm gì, nhưng nó không ngăn cản, nó chỉ buồn bã nhìn cô ấy.

Cuối cùng, Đường Manh để cho trùng rời đi, biến mất khỏi địa phương nhân loại ở.

Sau khi trùng rời đi, cơ thể Đường Manh lại bắt đầu suy yếu cho đến ngày sinh nở, mọi thứ trong quá trình sinh nở vẫn diễn ra suôn sẻ nhưng cô ấy lại cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.