Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 279




Thứ này rất đắt, các gia đình bình thường đều sẽ không mua nổi, chẳng qua trước kia Lý Dũng là quang giáp sĩ cao cấp, chắc là cũng rất có tiền...

Lý Dũng và Đường Manh cũng có mặt đúng lúc để giúp đỡ, bọn họ lần lượt ôm những chậu hoa ăn thịt người mà người chơi trồng dọn ra ngoài.

Do nhiệt độ ở bên ngoài không thay đổi, nên bọn họ chỉ mặc quần áo đơn giản, tay áo vì ôm đồ vật mà rơi xuống, để lộ công cụ điều tiết trọng lực đeo trên cổ tay.

Lý Dũng và Đường Manh để ý thấy có người đang nhìn bọn họ, hai vợ chồng nhìn về phía Vân Ca mỉm cười, vừa thẹn thùng vừa thành thật.

Vân Ca: Là mình suy nghĩ quá nhiều.

Người chơi mất nửa ngày đã di chuyển hầu hết những đồ vật trong căn cứ ra bên ngoài, một bộ phận người chơi tiến hành phân chia lại khu vực bên trong căn cứ, một bộ phận khác thì thương lượng nên xây dựng ở bên ngoài căn cứ ra sao.

“Trạm tinh hạm, vườn rau, phòng nghiên cứu khoa học...”

Người chơi liệt kê ra một loạt các công trình xây dựng mà họ có thể nghĩ ra, bọn họ tham khảo thành khu đầu tiên được xây dựng của những tinh cầu khác, nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, bắt chước bọn họ lần lượt quyết định từng công trình sẽ xây dựng.

Lý Dũng và Đường Manh cũng bị gọi tới để cùng đưa ra ý kiến.

Bọn họ ngồi ở trên thảo nguyên, trước đây là thảo nguyên ở phía trước phòng ngủ của Vân Ca, bây giờ đã bị di chuyển ra bên ngoài căn cứ, mọi người ngồi xếp thành vòng tròn, chỉ tới chỉ lui vào màn hình chiếu phát ra từ quang não được đặt ở chính giữa.

Vân Ca cũng ở trong đó, lúc cô thảo luận với người chơi, Hải Hoàng đang khiêu khích Cảnh Trí.

Hải Hoàng thường dùng xúc tu của mình vò cà vạt của Cảnh Trí hoặc vò tóc hắn. Gương mặt Cảnh Trí không chút biểu cảm, lấy chân đá vào bả vai của Vân Ca.

Hùng Sơ Mặc: “Chúng ta có nhiều tinh hạm chiến đấu như vậy, cần thiết xây dựng một nơi đậu tinh hạm.” Hắn sử dụng công cụ mô phỏng tạo ra một khu vực hạ cánh, sửa tới sửa lui giống như đứa trẻ ba tuổi đang học vẽ.

Nam Phu: “Cần có một phòng nghiên cứu khoa học.” Hắn vẽ ra một phòng nghiên cứu khoa học còn lớn hơn cả căn cứ.

Người chơi phàn nàn: “Dừng, dừng, anh thôi đi, thứ kia của anh không gọi là phòng nghiên cứu khoa học, phải gọi là căn cứ nghiên cứu khoa học mới đúng, động tác vẽ vừa nãy của anh cũng quá thuần thục rồi, có đôi khi tôi còn cho rằng đây chính là công việc ngoài hiện thực của anh.”

Nan Phu nói: “Đúng vậy đấy, chẳng lẽ nhìn tôi không giống đại lão sao? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, bàn tay và bộ não của tôi đều rất quý hiếm, ở mức độ được quốc gia bảo vệ.”

Đội quốc gia: “?”

Đội quốc gia: Đồng chí Phó Nam, anh đang làm gì đấy!

Người chơi cười ha ha: “Trình độ tự luyến của Nam Phu nhà chúng ta cũng ở mức độ được quốc gia bảo vệ rồi, chúng tôi biết anh là trạch nam công nghệ rồi, với bộ dạng không có mắt nhìn này của anh, nếu anh thực sự là đại lão, tôi sẽ tự bẻ đầu của mình ra hahaha.”

Nhìn thấy người chơi không tin lời của Nam Phu, người của đội quốc gia cũng thả lỏng hơn, thế nhưng sau đó bọn họ lại nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Vân Ca, trái tim của bọn họ lại trở nên khẩn trương, giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.

Thiển Hạ bảo mọi người đừng cười Nam Phu, kết quả cô vừa mở miệng nói chuyện, mọi người liền bắt đầu ồn ào chuyện giữa cô và Nam Phu. Cũng may Tiền Đại Đầu không online, nếu không Nam Phu lại bị bắt đi học quyền anh.

Thiển Hạ nói: “Có nên xây dựng trường học và bệnh viện trước không?”

Hạ Thoái Tử nói: “Thành khu đầu tiên của những tinh cầu khác hình như đều sẽ có bệnh viện và trường học, như vậy có phải cần tuyển thêm bác sĩ và giáo viên? Nếu muốn thuê người giỏi thì tiền lương sẽ có chút cao.”

Vân Ca gật đầu: “Kiến trúc ban đầu của thành khu đầu tiên sẽ có ảnh hưởng rất lớn quyết định hướng phát triển của cả tinh cầu sau này. Phần lớn các tinh cầu ở giai đoạn phát triển ban đầu đều lựa chọn tấn công là phương hướng phát triển chủ yếu, còn các phương diện chữa bệnh, phát triển khoa học kỹ thuật, quân sự, giáo dục, phát triển thành tinh cầu cấp bậc cao là thuộc tính phụ, đây là cách thức phát triển của những tinh cầu tương đối yếu.”