Trì Dư: "?"
Hắn dời tay, lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh, Thôi Chấn Xuyên đột ngột bật dậy và xông đến trước mặt, vừa lúc thấy cặp mắt ló ra từ trong đôi tay đang ôm đầu của hắn, nhìn về phía đám đông, ánh mắt sáng rực dõi theo Thiển Hạ trong đám người.
Thôi Chấn Xuyên thì thầm: "Thầy ơi, cô ấy thật đáng yêu." .
Trì Dư giữ vẻ mặt không cảm xúc: "Cái mặt bị cô ấy đánh cho sưng lên vẫn chưa lành lại đâu."
Là một người thầy quan tâm đ ến học trò, Trì Dư đặt tay lên vai Thôi Chấn Xuyên nói: "Trước đây em đã nói bọn họ đều là người của tinh cầu thực dân thấp kém, ngại bọn họ chiếm cứ khu vực huấn luyện của em."
Cơ thể của Thôi Chấn Xuyên cứng ngắc.
Trì Dư tiếp tục: "Sau đó, em lại phát biểu một cách công khai trước mặt bọn họ, thể hiện sự khinh thường đối với phụ nữ, nhằm vào cô ấy và sư phụ của cô ấy."
Cơ thể của Thôi Chấn Xuyên trở nên cứng đờ.
Trì Dư tỏ vẻ thương hại: "Học trò đáng thương của tôi, đây là lần đầu tiên em rung động đúng không? Không cần rung động nữa, dừng lại tại đây là được rồi."
Thôi Chấn Xuyên, sau khi chịu đựng nhiều cú đã kích, ra đi thật thanh thản.
Đám bạn học của hắn đều lấy hắn ra để đổ vỏ, sau đó lại tìm cách làm thân với người chơi. Bọn họ đều là những thanh niên 14 15 tuổi, giá trị quan của vẫn chưa hoàn toàn cố định như những người thời đại tinh tế này.
So sánh nam giới và nữ giới, trong môi trường Học viện Quang Giáp Thần Châu, bọn họ tôn sùng cường giả hơn, chỉ đơn thuần là tâm lý khao khát cái mạnh.
Ai có nắm tay to, người đó là lão đại, bọn họ sẽ nghe theo người đó.
Trước đây, Thôi Chấn Xuyên là người có năng lực mạnh nhất, nhưng hiện tại, Thiển Hạ đã giành lấy vị trí đó, trong học viện, bọn họ vẫn tiếp tục nghe theo Thôi Chấn Xuyên, nhưng ở đây là Thiên Tế, bọn họ nghe theo Thiển Hạ.
Tất nhiên, lý do chính vẫn là do Vân Ca, cô từng là học viên của Học viện Quang Giáp Thần Châu, và cũng là bạn tốt của giáo viên hướng dẫn của bọn họ, do đó nhóm học viên này hoàn toàn không cho rằng đây là phản bội, việc chuyển đội diễn ra nhanh đến chóng mặt.
Những mâu thuẫn về chỗ ở cũng được giải quyết, thời điểm Sở Thăng Lợi online, người chơi cùng học viên của Học viện Quang Giáp Thần Châu đều đang rất hòa thuận với nhau. Chỉ có một người, cô đơn ngồi ở góc, xung quanh cô tịch dị thường.
Đó chính là Thôi Chấn Xuyên.
Mọi người đều đang vui vẻ cười nói, chỉ có hắn lại lủi thủi một mình.
Thôi Chấn Xuyên, mặc dù là môn đồ của Trì Dư, nhưng hắn cũng vẫn được Sở Thăng Lợi hướng dẫn, miễn cưỡng cũng xem như là thầy. Hắn tiến lại hỏi thăm tình huống.
Thôi Chấn Xuyên kể lại sự việc cho hắn nghe.
Sở Thăng Lợi không nhịn được mà cười. "Phụt."
Thôi Chấn Xuyên: "?"
Hắn quay lưng về phía Sở Thăng Lợi, nói: "Thầy Sở, thầy đi đi, để em một mình yên tĩnh ở đây!"
Sau đó Sở Thăng Lợi liền bước đi.
Điều này khiến Thôi Chấn Xuyên càng tức giận hơn.
Hắn tức đến mức đập đầu vào mặt đất.
Sở Thăng Lợi thấy Trì Dư đang ngồi cùng Vân Ca, giống như thời đi học vậy, nói chuyện thân thiết mà không có sự xa cách của lần gặp mặt trước đây.
Hắn cũng ngồi xuống gần đó, sau khi nghe được vài câu, hiểu họ đang nói về chuyện gì, hắn nhanh chóng hòa nhập vào cuộc trò chuyện của họ.
Người chơi và học viên của Học viện Quang giáp Thần Châu đều chú ý ba người họ. Mặc dù họ chỉ tùy tiện ngồi chung một chỗ, nhưng lại cảm nhận được sự ăn ý, hiểu biết và sự tin tưởng nhau giữa nhau.
Một học viên của Học viện Quang giáp Thần Châu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy Sở và thầy Trì cười vui như vậy, tôi cứ nghĩ họ chỉ biết cười khách sáo."
Người chơi tò mò hỏi: "Có nói quá không vậy?"
Học viên của Học viện Quang giáp Thần Châu nhiệt tình giải thích về quy chế đội nhóm của họ, nói rằng đội ngũ năm người của đám người Vân Ca vẫn luôn là huyền thoại của học viện!