Kiềm Chi Lư thuận miệng giải thích 5 hiểm 1 kim, Vân Ca muốn cản cũng không cản kip.
Lỹ Dũng cực kỳ ngạc nhiên: “Thật không ngờ TU787 còn có phúc lợi như vậy, tinh cầu chủ khẳng định là một người tốt vô cùng.”
Kiềm Chi Lư: “?”
Hắn vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Vân Ca đang đen mặt nhìn hắn.
5 hiểm 1 kim gì chứ, ở tinh hệ của cô, cho dù là tinh cầu hay công ty, đều sẽ không bảo đảm những phúc lợi sinh hoạt này cho công dân, tiền lương chính là tiền lương, không kèm theo những phúc lợi khác, muốn có bảo hiểm thì phải tự bỏ tiền ra mua.
Nhưng lúc này Lý Dũng đã vô cùng vui vẻ nói: “Vui lòng cấp giấy chứng nhận di dân cho tôi, sau khi tôi nhận được chứng nhận sẽ lập tức di chuyển tới TU787 tham gia vào việc xây dựng tinh cầu!”
Video kết thúc.
Kiềm Chi Lư ngại ngùng nhìn về phía Vân Ca: “Đồng ý cũng đồng ý rồi, lại thay đổi có vẻ không được hay lắm.” Hắn nhấp nháy đôi mắt to làm ra vẻ đáng thương, cố gắng cho nước mắt chảy xuống.
Vân Ca: “...” Cô thở dài.
Thôi bỏ đi, nếu có thể sử dụng phúc lợi “5 kiểm 1 kim” trong miệng người chơi để thu hút nhân tài, đây cũng xem như một khoản giao dịch không tệ.
Kiềm Chi Lư: “Vậy còn Hoàng Khang Thái thì sao?”
Vân Ca nói: “Tôi suy nghĩ một lát đã.”
Cô nhìn thông báo trên mắt quang não, trở lại phòng đăng nhập vào Thiên Tế, trước tiên đi tới sân huấn luyện cá nhân của Trì Dư. Sân huấn luyện đang vô cùng ầm ĩ, người bên trong chia làm hai phe rõ rệt, một bên là người chơi, một bên là học sinh của học viện quang giáp Thần Châu.
Người gửi tin nhắn cho Vân Ca là Thiển Hạ.
Thiển Hạ vẫn nhớ ra Trì Dư từng là bạn học của nhãi con, cô không muốn vì mọi người ầm ĩ với nhau mà làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa Vân Ca và bạn học cũ.
Thiển Hạ nói: “Trì Dư nói với bọn chị rằng cuộc thi đấu quang giáp sắp diễn ra rồi, vì vậy học sinh của học viện quang giáp Thần Châu cũng muốn tới sân luyện tập, muốn chúng ta nhường lại sân tập. Mọi người vốn cũng đã đồng ý rồi, chúng ta dự định sau này sẽ chỉ luyện tập vào buổi chiều thôi, còn các học sinh sẽ dùng vào buổi sáng..”
Vân Ca: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thiển Hạ: “Những học sinh đó nói, chúng ta là những dân cư của tinh cầu cấp thấp nên không xứng tập luyện ở sân huấn luyện của Trì Dư, mọi người tức không chịu được, nên đánh nhau với bọn họ.”
Sau khi Vân Ca tới đây, người chơi lập tức đồng loạt dừng tay, tập trung lại phía sau lưng cô.
Trì Dư vẫn còn đang trấn an những học sinh đấy, hắn không giống như thầy giáo, mà càng giống phụ huynh đang cưng chiều con cái nhà mình.
Trì Dư để ý thấy phía sau đột nhiên yên tĩnh, hắn quay đầu lại thì thấy Vân Ca, liền nói: “Sao em tại tới đây? Tôi sẽ sắp xếp tốt cho người của em, em cứ yên tâm.”
Một học sinh cao lớn đứng ở phía sau hắn lộ ra vẻ mặt bừng tĩnh: “Thì ra là bạn gái của thầy Trì nhờ cậy, hèn gì thầy Trì lại để mấy người kia dùng sân huấn luyện, thầy Trì nói trước từ sớm thì tốt rồi.”
Trì Dư: “... Thôi Chấn Xuyên, trò câm miệng lại đi.”
Học sinh tên gọi Thôi Chấn Xuyên kia không thèm để ý tới sự ngăn cản của hắn, tiếp tục nói: “Em cứ nói đấy thì sao, đây vốn là sân huấn luyện của chúng em, chẳng qua chỉ đi huấn luyện ở bên ngoài một thời gian, sau khi trở về liền phát hiện sân huấn luyện đã bị một đám rác rưởi chiếm mất, thầy Trì đồng ý với viện trưởng cho chúng em môi trường huấn luyện thoải mái nhất bằng cách này đấy à? Không được sự đồng ý của chúng em mà đã cho người khác mượn sân huấn luyện?”
Một vài học sinh đứng ở phía sau Thôi Chấn Xuyên nhìn Vân Ca, cảm thấy hình như đã từng gặp cô ở đâu đó.
Vân Ca mở miệng nói: “Anh trước đây không phải học sinh quậy nhất à, bây giờ ở trước mặt học sinh lại làm ra vẻ thầy giáo dịu dàng, đến học sinh của mình còn không quản nổi, xem ra anh sống cũng chẳng ra sao cả.”