Mộng Tu Tiên

Chương 234: Chương 236: Sơn Dã.






- Ưm, cũng đúng. Nếu là người khác, chỉ e đã là loạn chiến ngay lúc đó rồi!
- Vậy mới là đồ ngốc mà!
Mỹ Mỹ trêu chọc, vươn tay chọc tới má hắn. Lúc này Tử Hàm và Mỹ Mỹ người đang ngâm mình trong một bồn nước nóng lớn hoàn toàn tự nhiên. Bồn nước này vốn do hắn cố ý đào lớp cát bên cạnh một dòng suối, lấy sỏi lớn kè lại bên thành. Nước thấm quá lớp cát vào cái bồn nên càng trong vắt, hắn cứ như vậy mặc nguyên y phục vào đả tọa, việc hắn cần lúc này chính là luyện hóa khối cầu lửa kia, nguyên do mọi thứ khiến hắn phát cuồng đều xuất phát từ nó.
Tam nữ ngạc nhiên, bởi nước suối lúc đó vô cùng lạnh, nhưng hắn chỉ ngồi trong đó một lát, tức thì toàn bộ biến thành nước nóng, bốc hơi nghi ngút. Mỹ Mỹ a lên đầy thích thú, cuối cùng tự cởi y phục mà nhảy xuống. Tử Hàm cười, cũng tiếp xuống theo, Tuyết Liên thì hai người lôi kéo mãi vẫn một mực từ chối. Nàng thật sự cảm thấy hai vị tỷ tỷ này có chút phóng khoáng quá tay, nhưng lại âm thầm ưa thích tính thoải mái của hai nàng. Hơn nữa nếu trong hồ chỉ có hai vị tỷ tỷ kia, nàng sẽ không ngần ngại bước tới, chỉ hiềm một nỗi là có hắn đang đả tọa, vì thế nàng viện cớ thủ vệ bên ngoài, ngồi lại trên một phiến đá…
Ba người chậm rãi đi bộ mà rời khỏi Lam Nguyệt Cốc, tới ngoại cốc thì Tử Hàm xuất ra linh thạch, mua một cỗ xe ngựa cùng thêm một con ngựa, cả bốn người thu lại phi hành mà rời đi. Nhằm thẳng hướng Hiểu Vân Trấn.
Trên con đường mòn, có một cỗ xe ngựa thong thả đi tới, bên cạnh xe là một nam nhân cưỡi ngựa. Y mặc một bộ áo vải thô màu lam, khuôn mặt bình dị với hai cặp gọng tròn trên mắt. Xe cùng với ngựa chậm rãi đi, thong dong tựa như những khách phương xa viễn cảnh. Đường mòn này là đường tắt xuyên rừng, một mạch nối thẳng về Hiểu Vân Trấn.
Dọc đường đi, mọi sự đều thoải mái khiến tâm tình cả bốn người đều giãn ra đôi chút. Ngày đi, buổi tối dựng lán đốt lửa mà nghỉ lại. Theo tính toán của Tuyết Liên, với tốc độ này, chỉ khoảng bốn ngày nữa sẽ vào địa phận Hiểu Vân Trấn…
Quanh đống lửa lớn, một bóng nam nhân cao lớn đang lúi húi bên cạnh nó, thần thái y vô cùng nghiêm túc. Tử Hàm khẽ nhìn quanh, chỉ thấy nơi này là một sơn cốc lớn, khắp nơi là những thân cây gỗ lớn cùng dây leo bao trùm. Không gian tĩnh lặng, mang theo chút gì đó thần bí cùng thu hút. Chợt từ phía trước vang lên tiếng cười khúc khích, Tử Hàm khẽ đứng lên, rảo bước tiến về phía trước. Từ trong rừng, Mỹ Mỹ cùng Tuyết Liên chậm rãi bước ra, trên tay hai người là một rổ tre lớn nấm tươi và hoa quả. Ba người lại líu ríu một hồi rồi mới trở về bên cạnh đống lửa. Tuyết Liên ngạc nhiên, tròn mắt nhìn tới. Chỉ thấy hắn đang cắm cúi xẻ thịt mấy con gà rừng và thỏ rừng bên đống lửa. Hắn thuần thục lột da, xẻ thịt y như một đầu bếp chính cống khiến nàng không thể tưởng tượng nổi. “Nam nhân xa nhà bếp…thật không thể hiểu nổi y là gì nữa...?”.

Quanh đống lửa, lúc này cắm vô số những xiên nướng, bên trên là thịt thú cùng nấm và hoa quả. Tiếng mỡ xèo xèo, mùi béo ngậy thơm lừng của nấm tươi và vị ngọt ngọt của hoa quả chậm rãi lan đi. Ba nữ nhân nhìn tới những xiên nướng kia, lặng lẽ nuốt nước miếng. Cả ba nàng tuy là tu chân giả, vốn không mấy mặn mà với việc ăn uống, ấy vậy mà giờ này với những xiên nướng kia lại có cảm giác thèm ăn kì lạ. Minh Tiến lúc này thận trọng xoay tròn các xiên nướng để chúng chín đều, tay còn lại đang nhẹ nhàng khuấy đều một nồi canh lớn được treo bên cạnh. Cả bốn vốn định ăn chút lương khô rồi đi nghỉ, nhưng không ngờ Tử Hàm lại xuất ra từ túi trữ vật vô số dụng cụ nhà bếp. Hắn thấy vậy thì thầm tính toán, mời mọi người một bữa tươi, thay đổi khẩu vị mấy ngày qua là lương khô cứng ngắc. Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó đi bắt vài con thú nhỏ, hắn định làm món thịt xiên nướng.
Minh Tiến cẩn trọng trút thịt và rau củi khỏi xiên ra các đĩa sứ, đưa tới trước mặt ba nàng. Lấy ra ba cái bát mà múc canh xương kia mà đem tới. Hắn cười hì hì, điều chỉnh lại lửa cho nhỏ bớt, sau đó quay về phía ba người mà nói.
- Mọi người nếm thử tay nghề của ta nào!
Ba nàng khẽ cười, Mỹ Mỹ là người đầu tiên nếm thử, nàng nôn nóng lấy một miếng thịt thỏ lớn đưa tới miệng, nhai một hồi rồi giơ ngón cái tán thưởng.
- Ngon a!
Tử Hàm và Tuyết Liên thì cười nhẹ, hai nàng cẩn thận xé nhỏ miếng thịt, sau đó mới chậm rãi đưa lên miệng nhai. Ánh mắt hai nàng ánh lên sự thích thú, chiếu tới hắn, chỉ thấy hắn chậm rãi đưa bát canh lên uống, ánh mắt thững thờ hướng về phía con đường mòn…
Đã qua nửa đêm, cả ba nữ nhân đều đã tiến vào trong xe ngựa nghỉ ngơi. Hắn nhẹ nhàng thu dọn bát đĩa, đồ thừa ném hết vào đống lửa rồi đi sâu vào khu rừng trước mặt để rửa bát đĩa. Khi quay lại, đống lửa lớn kia đã sớm leo lét sắp tắt, hắn ném thêm vào đó ba bốn thanh củi rồi nhẹ nhàng dựa đầu vào gốc cây cách đó không xa mà xuất thần, ánh mắt chiếu lên bầu trời sao lấp lánh kia. Hắn cứ suy nghĩ miên man, từ chuyện này qua chuyện kia… Cứ như vậy, ngẩn ngơ mà không hề nhận ra có người đang tiến về phía hắn. Một mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua trước mặt, hắn giật mình ngồi hẳn dậy, chỉ thấy một mái tóc đen nhẹ nhàng gối lên vai hắn. Hắn khẽ mỉm cười, hỏi nhỏ.
- Khuya rồi, cô nương không định ngủ hay sao? Ngày mai chúng ta sẽ đi sớm đấy!

- Hừ!
Nữ bạch y khẽ hừ nhẹ, lộ ra chút khó chịu, tuy vậy cái đầu vẫn áp sát lên vai hắn. Minh Tiến lắc đầu, đi cùng nhau đã một thời gian mà hắn vẫn chưa thể nắm bắt được suy nghĩ của Tuyết Liên. Không biết nói gì, hắn lại im lặng, mặc kệ tất cả. Trong khu rừng yên tĩnh, thi thoảng truyền đi tiếng lép bép từ đống củi đang cháy, xa xa đâu đó vọng về tiếng cú đêm cùng tiếng ri ri của đám côn trùng. Hắn và nàng lại im lặng. Cuối cùng, hắn chợt cảm thấy bàn tay mình được một bàn tay mềm mại, ấm áp nắm lấy; mái tóc kia khẽ ngước lên, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cùng cặp mắt long lanh đầy mị hoặc. Cặp mắt ấy dường như đang ngấn nước. Tuyết Liên khẽ hỏi.
- Ngươi… chàng ghét ta lắm sao?
Minh Tiến im lặng, khẽ lắc đầu mà thở dài.
- Ta… ta không biết nữa!
- Tại sao lại không biết? Mau nói rõ ràng cho ta nghe, tại sao chứ...?
Minh Tiến im lặng, thở dài, hít sâu một hơi để lấy dũng khí. Sau đó mới nói.
- Tuyết Liên cô nương, ta không ghét gì cô cả. Nhưng mà…

Chợt cảm nhận một bàn tay bịt miệng mình, mùi u hương thoang thoảng thật mê hoặc. Minh Tiến đang ngẩn người, chỉ nghe nàng nói, thanh âm mang theo chút run rẩy.
- Không được gọi ta như vậy… Chàng có thể gọi ta là Tuyết Liên hoặc Liên Nhi...! Được rồi, mau nói tiếp đi!
Minh Tiến nghe xong thì khẽ mỉm cười, bàn tay hắn nắm lấy bàn tay nàng mà bóp nhẹ. Tuyết Liên trên mặt một mảnh đỏ bừng, tuy vậy vẫn không rụt tay lại, vẫn cho hắn nắm lấy mà cảm thụ bàn tay thô ráp của hắn. Hắn hít vào một hơi, sau đó hỏi lại.
- Tuyết Liên, nàng thật sự thích ta sao?
Không có tiếng trả lời, chỉ có cái đầu với mài tóc đen kia khẽ cử động. Hồi lâu mới nghe thấy tiếng đáp khẽ, giọng điệu run rẩy.
- Ưm… Ta… ta… Chàng là người đã vượt qua được lời thề của ta… vì thế… vì thế…!
- Tức là, nếu ta không phá được lời thề kia, nàng cũng không theo ta như lúc này, phải không?
Minh Tiến thở dài mà nói, hắn nhẹ nhàng buông bàn tay mềm mại ấy xuống, trên mặt hiện lên một tầng băng mỏng. Không khí nhất trời trầm xuống, lạnh giá. Tuyết Liên cảm nhận được dị trạng, vội ngước lên nhìn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn lờ mờ tỏa ra hàn khí thì sốt sắng nói.
- Không… không phải như vậy!

- Vậy thì là gì?
- Cái này… cái này… Ta cũng không biết!
Minh Tiến nghe xong, lắc đầu mà thở dài đầy mệt mỏi. Hắn nói.
- Khuya rồi, mau về trong xe ngựa nghỉ ngơi đi!
Tuyết Liên nghe giọng hắn, thân hình thoáng run lên, nàng đột ngột đưa thân mình tới, mặt đối mặt hắn. Trên cặp mắt đẹp đã có hai hàng lệ lăn dài trên má. Nàng run run mà nói, ánh mắt đầy đau đớn.
- Chàng thật sự ghét ta như vậy sao...? Ta… ta trước giờ chỉ thấy đám nam nhân xun xoe, bợ đỡ ta…Vốn vì vậy mới định ra lời thề kia… Nam nhân U Châu này chỉ ham muốn thực hiện dục vọng của bản thân mà thôi, đâu có để ý tới nữ nhân chúng ta… Những ngày đầu đi cùng với chàng, ta cũng tưởng rằng chàng giống như họ… Mặc dù tính cách chàng có hơi điên khùng một chút… Nhưng ta… ta lại bị thu hút bởi tính cách điên khùng ấy của chàng… Hai vị tỷ tỷ kia cũng minh bạch cho ta về chàng… Chàng không như họ, chàng rất khác… Ta… ta thật ghen tỵ với Kỳ Dao muội muội…!
Nói xong, nàng khẽ đứng lên, thân hình lảo đảo như kẻ say. Minh Tiến thấy nàng như sắp ngã, vội đứng dậy, đỡ lấy eo nàng. Tuyết Liên đau đớn quay đi, chợt cảm nhận một vòng tay ấm áp ôm tới eo nàng; một thân hình ấm áp ở phía sau lưng nàng. Nàng run rẩy, vội quay đầu lại nhào vào lòng hắn, nức nở khóc lớn. Nàng vốn chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, nhất là trước mặt nam nhân. Nàng càng băng lãnh, càng thờ ơ khiến đám nam nhân càng tôn trọng và giữ khoảng cách với nàng. Còn với nam nhân trước mặt này, nàng lại không có cách nào để ra bộ mặt đó. Cho dù băng lãnh tới đâu, cứng rắn tới đâu, nàng vẫn là một nữ nhân, vẫn mưu cầu hạnh phúc ình. Chỉ vài ngày chung đường, nàng nhận ra hắn là một người hoàn toàn khác, một nam nhân bình dị, luôn chăm lo cho nữ nhân của mình. Một nam nhân mà nàng cho rằng đó mới là một nam nhân thực sự, không quá truy cầu tiền tài, địa vị. Chỉ truy cầu hạnh phúc, bảo bọc cho nữ nhân quanh y.
Minh Tiến để nàng khóc một hồi, cuối cùng mới nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng. Hắn cười mà nói.
- Ta không phải không thích nàng, chỉ bởi ta có chút ủy khuất riêng…!