Mộng Tu Tiên

Chương 232: Chương 234: Ta Không Phải Là Hắn!.






- Thanh Tâm Kinh!
Vị sư cuối cùng thốt lên, ánh mắt hiện lên sự kích động xen lẫn mừng rỡ.
Trên không, đài sen đột ngột tan vỡ, biến thành vô số đóa hoa sen cùng đồ hình chữ “Vạn” mà rơi xuống phía dưới, một luồng khí tức trang nghiêm, thanh mát làn truyền khiến tất cả đều cảm thấy thư thái vô cùng. Minh Tiến dừng niệm, hô lên một từ.
- Thanh!
Lập tức tất cả biến thành làn khói hoàng kim, bao bọc lấy tất cả người có mặt tại đương trường. Làn khói cuốn lấy từng người, lấy ra một luồng khói màu đỏ rồi từ từ tan biến. Hắn khẽ gật nhẹ, nắm tay Tử Hàm từ từ hạ xuống, bay về lễ đài.
Mỹ Mỹ vui vẻ chạy tới đỡ vai hắn, nàng cười mỉm, khuôn mặt xinh đẹp ấy khẽ cọ nhẹ lên má hắn. Mọi người lập tức cảm thấy tay chân có linh lực trở lại, vội vàng đả tọa hồi phục. Chỉ duy nhất vị sư kia cung kính đứng lên, tiến tới phía ba người. Y khom tay bái lễ, sau đó nói.
- Đệ tử Vô Viêm, bái kiến sư thúc tổ!

Tất cả mọi người dù đang đả tọa, thanh âm vị sư nọ rất bình thường nhưng lúc này không gian yên tĩnh, người ở xa cũng có thể nghe thấy. Nhất thời toàn bộ mọi người mở mắt, ánh mắt kinh nghi bất định chiếu tới nam nhân nọ, trong đầu họ xoáy lấy ba từ “Sư thúc tổ”.
Tuyết Liên cũng không ngoại lệ, kinh ngạc tròn mắt. Vị sư kia nàng cũng biết qua chút danh tính, là bậc cao tăng đời thứ hai hiện tại của Thiên Hồng Tự. Hiện tại, đời thứ nhất,cao tăng dùng chữ “Hư” làm phật hiệu, chữ “Vô” là thứ hai. Danh tiếng vị Vô Viêm này không hề nhỏ, tu vi cũng đã cận kề Nguyên Anh Hậu Kỳ Viên Mãn. “Gọi y sư thúc tổ… vậy y không lẽ…”.
Tất cả đang phân vân, chợt nghe thấy nam nhân kia cười cuồng tiếu một hồi. Chưa ai hiểu ý hắn, ngay cả Vô Viêm cũng ngẩn người, cho rằng tính tình vị này kì quái. Y là phận dưới không dám bệ đàm. Vì thế vẫn cung kính đứng cạnh mà chưa mở lời. Minh Tiến cười dài một hồi, sau đó cung tay đáp lễ.
- Vị sư này, ngươi nhầm rồi, ta không phải là hắn!
- Sư thúc tổ, người không cần đùa giỡn với đệ tử. Danh phận của người sớm đã dương danh U Châu này rồi – Minh Gia Trang chủ - Minh Tiến. Thêm nữa, đệ tử trên dưới bổn tự vốn đang tìm người, ai ai cũng có ngọc giản miêu tả sư thúc tổ. Người lại đùa bỡn đệ tử rồi!
Vô Viêm cung kính nói, trong lòng thầm cho rằng tính tình vị này cổ quái, vì thế không chấp nhất mà chỉ chậm rãi trả lời. Đám người nhất thời ồ lên, ồn ào bàn tán.
- Minh Gia trang chủ? Thật là y?
- Ồ, ta nghe nói y đang bế quan kia mà?

- Hắn thật sự là người đó? Thật sự là Long Nhân sao...?
Đại diện các môn phái bắt đầu giao động, ngay cả Vương Phác Thiên cũng bắt đầu tính toán lôi kéo. Trong lễ ra mắt trước đó, hắn xuất hiện và thông báo không tiếp nhận bất cứ lời mời từ tông môn nào. Nhưng lần này đột nhiên xuất hiện tại đây, cơ hội lớn không thể bỏ qua. Lập tức các vị đầu lãnh tiến tới bái lễ làm quen, ra mắt. Đám người nhất thời ồn ào tiến tới.
Tử Hàm cau mày, nàng nhận ra trong vẻ mặt thản nhiên ấy của hắn mang theo sự cổ quái, vì vậy chăm chú nhìn. Hồi lâu, nàng mới nhận ra trong ánh mắt đầy vẻ cuồng tiếu ấy, ẩn ẩn những luồng xung động không rõ ràng. Nàng khẽ nắm tay hắn, xiết lấy.
Minh Tiến cảm nhận được sự chia sẻ của Tử Hàm, hít vào một hơi thật sâu rồi cung tay tới đám đông.
- Các vị, ta không phải hắn. Hắn là huynh đệ song sinh của ta!
Lời này nói ra, hắn vốn cho rằng có thể thoát ly được hiện tại. Nào ngờ đám người lại càng cuồng bạo hơn, hào hứng như thể thấy mỹ nữ khỏa thân mà lao tới bái lễ. Họ đều nhận biết sự việc kì quái trong lễ ra mắt của Minh Trang chủ, thấy hắn nói không phải người kia thì lập tức minh bạch, hắn là long nhân tới trên chiếc xe lăn. Ồn ào không ngớt, đám người dồn ép tới phía ba người. Ngay cả mấy vị đại diện kia cũng chỉ biết đứng ngẩn người, chưa biết nên làm sao. Vô Viêm thì ngạc nhiên, sau đó cau mày không cho là đúng. “ Thanh Tâm Kinh chỉ truyền cho nội gia đệ tử ,không thể có người ngoài học được...!”.
Minh Tiến thấy hiệu quả ngược, tức thời vừa ngạc nhiên xen lẫn kì quái. Hắn vận lực, nhún người ôm eo cả hai nàng nhảy lên trên không. Cả ba xuất ra phi hành, đứng vững trên đó. Hành động bất ngờ này khiến đám người chưa kịp phản ứng. Không chờ họ xuất ra phi hành, Minh Tiến đã vận Sư Tử Hống, cung tay nói lớn.

- Các vị, thứ lỗi ta có việc riêng, cáo từ!
Lại hướng về Vương Phác Thiên.
- Đa tạ cốc chủ mời dự tiệc. Chúc Văn Triển công tử cùng Cẩm Tuyết cô nương vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão. Tại hạ còn có chút việc riêng, xin cáo từ!
Minh Tiến cúi đầu bái lễ, Tử Hàm cùng Mỹ Mỹ cũng nhún người thi lễ theo. Sau đó cả ba người quay lưng, nhằm hướng cửa cốc mà bay đi. Tuyết Liên còn ngẩn ngơ, nghe hắn nói thế tức thời trong lòng rối loạn, nàng không ngừng đưa ánh mắt nhìn sang phía sư phụ, sau đó lại chiếu về phía Cẩm Tuyết ý như chờ đợi chỉ điểm. Vương Phác Thiên thấy ánh mắt có chút lo lắng, thất lạc ấy tức thì minh bạch. Lão khẽ mỉm cười, nói với nàng.
- Liên Nhi, con đã trưởng thành rồi, mọi việc hãy tự mình quyết định đi!
Tuyết Liên khẽ gật đầu, ánh mắt lại về phía Cẩm Tuyết. Cẩm Tuyết đang đỡ lưng Văn Triển, thấy nàng nhìn tới thì lập tức mỉm cười mà nói.
- Muội muội, nếu ưa thích hắn thì mau mau đuổi theo đi. Thích hắn thì phải gắng mà chiếm lấy hắn chứ đừng buông tay. Yêu là phải điên cuồng mà chiếm đoạt, mau đuổi theo y đi!
Nàng nghe Cẩm Tuyết nói, tức thời mặt đỏ lên. Nàng nghe lời vị sư tỷ kia nói, cứ như thể nàng là nam nhân và đang theo đuổi hắn - một nữ nhân mà nàng yêu thích, có phần nào đó giống với đám nam nhân háo sắc. Tuy nhiên, lời nói ấy không phải là không đúng. Nhìn ba phi hành đang đi xa dần, nàng cắn môi, sau đó quỳ phục trước mặt Vương Phác Thiên.
- Sư tôn, con đi đây!

Lão chỉ gật nhẹ, ánh mắt trìu mến như cha già nhìn đứa con gái yêu về nhà chồng. Tuyết Liên nước mắt lưng tròng, nàng lấy ra phi hành của mình, sau đó cũng nhún người đuổi theo ba đạo phi hành kia. Đương trường càng thêm nhốn nháo, hỗn loạn. Tất cả đều mơ hồ nhìn về phía khuôn mặt đang cười tươi của Vương Phác Thiên. Lão khẽ hắng giọng, nhìn về phía bóng bạch y đang dần bay đi xa mà nói, thanh âm sang sảng.
- Các vị chắc biết tuyên thệ của ái đồ chứ...? Nam nhân kia,chính là người đã thực hiện được lời thề của Tuyết nhi...!
Tuyết Liên lao nhanh đi, trên mặt thoáng ửng hồng. Nàng nhận thấy ba đạo phi hành vừa hạ xuống cách đó không xa, tức thì phi nhanh tới. Vừa chạm chân xuống nền đất, nàng đã một phen há hốc miệng. Chỉ thấy phía trước mặt, hắn đang ngồi xếp bằng. Nữ nhân áo lục tên Tử Hàm kia đang ngồi vào lòng hắn, cặp chân dài quắp lấy eo lưng hắn. Hai tay nàng tự giải khai y phục, để lộ ra thân hình mỹ miều đầy đặn, lẩn trốn sau tấm yếm lụa mỏng manh. Tuyết Liên mặt thoáng đỏ bừng, chưa biết nên làm sao thì hồng y nữ nhân chạy tới, kéo nàng chạy lùi lại. Tuyết Liên mặt càng thêm đỏ, nàng thấy nữ lam y kia vươn tay cởi y phục hắn, sau đó đột ngột ôm chặt lấy thân hình hắn.
Tuyết Liên cắn môi, trên mặt càng thêm đỏ, lẩm bẩm.
- Hai người… hai người… đây là ban ngày, lại là… lại là nơi có người nha…!
Mỹ Mỹ không hề giải thích, một hơi kéo nàng chạy lùi ra xa. Cách đó cả chục trượng, bấy giờ mới nghe nữ bạch y mới tới nói thế, nàng phì cười mà lắc đầu.
- Tiểu muội muội, Tử Hàm đang giúp chàng ấy đấy. Muội xem kĩ lại khuôn mặt hai người họ đi!
Tuyết Liên ngẩn người, lập tức dùng Viễn Thị Thuật mà chiếu tới. Nàng lập tức im bặt, trên mặt trở nên căng thẳng. Trái với suy tưởng về khuôn mặt đầy khoái trá của hắn mà nàng nghĩ tới, chỉ thấy lúc này khuôn mặt hắn tái xanh đầy đau đớn, hàm răng cắn chặt lại với nhau, trên mặt gân xanh nổi rõ chằng chịt. Đặc biệt, hàm răng hắn xuất hiện cặp răng nanh dài sắc lạnh. Nơi trán dần dần nhú lên hai nhánh sừng. Nàng lại nhìn sang phía Tử Hàm, chỉ thấy khuôn mặt trắng hồng ấy cũng đã hiển lộ cặp sừng, răng nanh dường như nhỏ hơn so với của Minh Tiến. Con ngươi xẻ dọc, hoàn toàn một màu thanh sắc êm dịu. Tuyết Liên ngẩn người, hồi lâu mới thốt lên.
- Thật sự… hai người đó thật sự là Long Nhân sao?