Mộng Tu Tiên

Chương 208: Chương 209: Chuẩn Bệnh






Nam Cung Gia Cát ngừng lại, lâm vào trầm tư mà không nói gì thêm. Tiêu Viễn Hồng nhìn tới mắt y, sau đó nhàn nhạt mà nói tiếp.
- Ý của Gia Cát huynh là người này có quan hệ sâu xa với thái sư tổ, chỉ e thân thế không tầm thường. Nếu như đã vậy thì chắc chắn tu vi thực của người này cực kì cao thâm. Thân thể chắc chắn hơn người thường, muội đừng quá lo lắng!
Công Tôn Chi Khanh nghe thấy Viễn Hồng nói vậy thì khẽ gật đầu, tiến tới bên ghế mà ngồi xuống. Vừa ngồi xuống ghế, nàng đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vui mừng mà nói.
- Gia Cát huynh, Viễn Hồng tỷ, muội đột nhiên nhớ ra Hợp Hoan Linh này có thể chiêu tâm hồi phách… Hay là để muội thử xem…!

Trong căn phòng nhỏ, bên chiếc giường. Một cô nương trẻ mặc y phục màu xanh đang đứng im lặng nhẩm chú quyết, từng luồng từng luồng chân khí màu bạc từ xung quanh bay về, hội tu lên bàn tay trắng muốt ấy. Sợi dây lụa đỏ nơi buộc chiếc chuông ở cổ tay thiếu nữ phát ra ánh sáng màu đỏ rực như lửa, khẽ rời tay thiếu nữ mà bay lên. Hai quả chuông bạc tham lam hút lấy những luồng trắng bạc ấy, thi thoảng lại phát ra những tiếng đinh đang khe khẽ… Nam Cung Gia Cát và Tiêu Viễn Hồng trên mặt đều lộ ra nét căng thẳng, ánh mắt đều chăm chú hướng tới Hợp Hoan Linh.
Căng thẳng ở đây không phải vì họ lo sợ chân lực mà Công Tôn Chi Khanh phát động sẽ kích hoạt Tru Tiên trận. Vốn nơi này đã được hạ cổ cấm chú, cho phép chân lực phát động mà không hề phát tán ra bên ngoài. Cũng không phải vì họ lo sợ chân lực Chi Khanh không đủ để thực hiện chú pháp thuần thục. Ba người đều là Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong, ngấp nghé ngưỡng Nguyên Anh, việc chú ngữ này với họ chẳng thể coi là quá sức. Cái ba người lo lắng, chính là Túy Y bất tỉnh đã lâu mà chưa hồi tỉnh, thêm nữa Túy Y dường như có mối quan hệ sâu xa với ba vị thái sư tổ, nếu có gì sơ xuất sẽ vô cùng áy náy.
Ngồi trong vùng tối đen ấy, hắn đột nhiên mở mắt. Từ đâu đó vọng lại tiếng chuông ngân đinh đang khe khẽ, kèm theo đó là một giọng nữ nhân kì lạ đang gọi tên hắn.
- Minh Tiến… Minh Tiến… mau quay trở về…!
Xung quanh không gian ấy tối đen như mực, cho dù có mở to mắt cũng chẳng thể thấy gì khác ngoài một màu đen, hắn vẫn cố gắng nhìn, tai vẫn cố gắng tìm kiếm hướng thanh âm kia phát ra. Tiếng chuông cùng tiếng gọi kia cứ lúc gần lúc xa, lúc trước mặt lúc sau lưng khiến hắn vội đứng hẳn dậy, cố quan sát xung quanh. Vẫn chỉ là một màu tối đen như mực ấy. Hắn hít vào một hơi, nhẩm lại Vô Thần rồi mở mắt. Con ngươi hắn lúc này hoàn toàn một màu kim sắc, quét qua xung quanh một vòng. Cuối cùng dừng lại ở một đốm sáng bé xíu như ngôi sao ở phía xa tít. Minh Tiến rảo bước, rồi chạy như bay tới hướng đó…

Đã qua gần hai tuần hương, mặc cho Hợp Hoan Linh vẫn đinh đang từng hồi thúc dục, Túy Y nằm trên giường vẫn chẳng có chút gì thay đổi. Nam Cung Gia Cát và Tiêu Viễn Hồng trên mặt càng lúc càng hiện lên sự thất vọng, Công Tôn Chi Khanh nơi trán đã lấm tấm mồ hôi, trong lòng cảm thấy lực bất tòng tâm. Chợt lúc ấy hắn mở to mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi bật dậy thở hổn hển. Hành động này của hắn khiến Công Tôn Chi Khanh giật mình, suýt nữa ngả ngửa về phía sau nếu không được Nam Cung Gia Cát nhanh tay đỡ lại. Túy Y vuốt mặt, quay sang nhìn khắp xung quanh một lượt, sau đó ngẩn ngơ hỏi.
- Đây là đâu...?
Trong căn nhà nhỏ, lúc này hắn đang ngồi im lặng uống trà, nghe ba người kể lại mọi việc. Hắn cứ như vậy trầm ngâm, dường như chẳng mấy chú tâm tới ba người đang kể lại. Hắn chỉ cảm thấy bản thân có chút mù mờ, không rõ phương hướng. Hắn không phải không nhớ chuyện đã sảy ra tại nơi này, chỉ bởi hắn cảm thấy mù mờ về nơi tối đen kia. Trong nơi tối đen ấy, hắn vô tình có thể tự nhìn thấu bản thân mình, nhìn thấu tâm tư mình. Hắn cảm thấy mình đang bị thứ gì đó hối thúc, khích lệ nhưng cũng bị một lực lượng vô hình nào đó ràng buộc, trói xích tay chân, thậm trí là cả trí nhớ của hắn.
- … Vừa rồi Chi Khanh muội đã dùng Hợp Hoan Linh để giúp người tỉnh lại, tiên sư!
Nam Cung Gia Cát dừng lời, lại lén nhìn tới mặt hắn, chỉ thấy hắn vẫn xuất thần, thần trí như để đi đâu. Vì thế y cũng im lặng, ra dấu cho Viễn Hồng và Chi Khanh không làm phiền hắn. Cả bốn người cứ như vậy im lặng uống trà, qua một lúc lâu, Túy Y đột ngột đứng dậy mà nói.

- Ta tới đây để chữa bệnh, phiền ba người cho ta gặp bệnh nhân...!
Việc chữa bệnh cho ba người kia với hắn không quá khó khăn, ba người nọ vốn đã được hắn dự liệu trước, vừa vặn bệnh của cả ba đều không sai lệch mấy so với điều hắn đã suy tính.
Thiếu nữ được miêu tả là mắc căn bệnh lạ, tính tình thay đổi bất thường kia thực chất là một thiếu nữ mang trong mình tâm bệnh. Vốn nàng ta yêu một phàm nhân cùng gia tộc, rất muốn được gả cho y. Nhưng Nam Cung gia tộc không chấp nhận phàm nhân, vì thế nam nhân kia cố gắng tu luyện, luyện tâm với mong muốn một ngày nào đó có thể đường đường chính chính tới cầu hôn. Chỉ có điều, ý trời không thuận, trong một lần luyện tâm vì quá gấp gáp nên tẩu hỏa nhập ma, thần trí trở nên điên khùng. Y cầm đao đuổi giết khắp nơi, vị hộ pháp của Nam Cung gia bất đắc dĩ đành xuống tay, sau đó mới nói dối thiếu nữ là y đã lấy người khác. Ban đầu hắn có ý định châm cứu để giúp thiếu nữ phần nào quên dần, nguôi ngoai dần tình cảm ấy. Nhưng tại căn nhà nhỏ kia, hắn có thể nhờ ba người lấy đồ từ túi trữ vật, vì vậy lấy luôn Định Thần Hoàn cho thiếu nữ dùng.
Còn vị đệ đệ của nam nhân tới tận nhà hắn cầu kiến kia nói rằng bị rắn cắn. Thực chất ra mà nói là bị trúng độc chứ không thể bị rắn cắn phải. Bởi Tí Ngọ Tuyệt Tâm xà kia vốn là loại động vật chỉ tồn tại bên ngoài tu chân giới, nơi này nếu có cũng chẳng thể sinh trưởng được bởi chúng cần chân khí để duy trì sinh mạng mỗi ngày. Ngay cả chất độc cũng cần điều này, vì thế cơ bản không phải do rắn cắn mà có người cố ý hạ độc. Hắn quan sát thanh niên này, hơi bất ngờ vì y là kẻ có linh căn lội hệ cực phẩm, hoàn toàn có thể tiến nhập giới tu tiên. Túy Y lúc này chỉ cười khẽ, ánh mắt nhìn lướt tới ba người Nam Cung Gia Cát, Chi Khanh và Viễn Hồng mà mỉm cười đầy ẩn ý. Viễn Hồng khẽ thở dài, trước mặt mọi người nói rõ vì không muốn thanh niên kia vô tình đột phá mà bị Tru Tiên trận truy sát, vì vậy mới cố ý để y trúng độc mà toàn mạng.
Vị muội muội của thiếu nữ tới cầu bệnh thực chất cũng chỉ là một dạng tâm bệnh gặp phải khi luyện tâm. Ai cũng biết, luyện tâm là quá trình tu luyện vô cùng khắt khe, gian khổ. Người tu luyện phải đối mặt với những thứ mà mình kinh sợ nhất trong một thời gian dài, thậm trí là sống chung với nó. Mục đích là rèn luyện tâm trí sắc đá, để tiến tới luyện thân mà không hề sợ hãi khi tu luyện. Thiếu nữ này trong khi luyện tâm, vì quá sợ hãi mà sinh ra á khẩu, thanh quản co rút khiến không thể nói chuyện như trước. Túy Y sử dụng châm cứu cùng dược vật, giúp thanh quản nàng ta từ từ giãn nở lại như cũ, nhưng để nói được còn cần luyện tập lại một thời gian dài…

Túy Y lúc này lững thững bước đi trên con đường ven hồ lúc y mới tới thành. Lưng y lúc này đeo Bích Ngọc Tiêu, tay trái cầm một sợi dây lụa màu đỏ, buộc vào thân một hồ lô rượu lớn được vắt qua vai. Khi ba người mở túi trữ vật giúp hắn lấy Định Thần Hoàn đã lấy tất cả mọi thứ ra theo yêu cầu của hắn. Túy Y cũng có ý định bỏ đi túi trữ vật vì căn bản hắn cũng chẳng dùng được ở đây. Vì thế, ngoài tay nải gói vài bộ y phục cùng Bích Ngọc Tiêu và Thiết Huyết ra, linh thạch cùng chút đan dược bình thường kia hắn để lại cho nam nhân trúng độc dùng. Hồ lô rượu to tướng hắn vác trên vai chính là hậu lễ của ba gia tộc, bên trong toàn là rượu thượng hạng. Ba vị tộc trưởng vốn muốn tặng nhiều hơn nữa nhưng hắn từ chối, chỉ lấy một cái hồ lô này thôi. Ngoài ra, họ còn đưa tận tay hắn một xâu tiền vàng để trả tiền trị bệnh, Túy Y thấy vậy thì phì cười, hắn gỡ ra ba đồng trong chuỗi đó coi như là lấy tiền công để họ không có cớ ép buộc hắn cầm tất cả.
Rời con đường ven hồ, hắn hòa mình vào con phố đông đúc, tấp nập người qua lại. Tiếng mời chào, tiếng rao bán, chào đón ồn ã khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú, ngó nghiêng khắp nơi. Nhiều người qua đường cũng tò mò nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ, hắn thấy vậy cũng mặc kệ bởi hắn biết thứ họ nhìn không phải là hắn mà là cái hồ lô to tướng hắn đeo sau lưng.
Con phố này vô cùng đông đúc, cửa hiệu san sát,quán trà, quán ăn, tửu lâu mọc lên nối tiếp nhau mà vẫn không tiếp đủ dòng người lũ lượt. Những người đi trên đường cũng đủ loại, những người dân bình thường, những người buôn bán, một vài vị thiếu nữ, nam tử thế gia dạo chơi… Hắn khẽ mỉm cười, chậm rãi bước đi. Chợt phía trước bu lại một đám người, bên trong thi thoảng vang ra tiếng chửi bới cùng tiếng hùa theo của đám người. Túy Y cảm thấy tò mò, chen vào.
Giữa vòng người ấy là một nam nhân to béo và một người hành khất. Nam nhân to béo kia thì điên cuồng chửi rủa, chỉ mặt người hành khất đang co rúm dưới đất đầy sợ hãi.
- Con bà nó, tên khất cái ngươi có chịu trả tiền cho cái bánh bao của ta không?... Đấy, mọi người xem, nó ăn trộm có đáng chết không...? Ta đánh chết ngươi, sáng ra đã ám quẻ hàng của lão gia…!