Ta đ-á-nh bạo nắm lấy tay hắn, khi nắm được bàn tay xương xương của hắn, trái tim bất an của ta mới hơi thả lỏng.
"Muốn ch-ế-t thì cùng ch-ế-t, không ch-ế-t thì huynh cưới ta."
". . ."
"Làm thiếp cũng được. Ta đã xem qua bức họa của vị tiểu thư nhà quan đó rồi, ta xinh đẹp hơn nàng ấy, ta quan tâm đến cảm xúc của huynh hơn nàng ấy, ta còn biết làm ăn nữa. Huynh cưới ta, huynh có thể làm những việc hành hiệp trượng nghĩa mà huynh muốn. Yên tâm, tiền ta kiếm được sẽ vào túi Lạc gia hết, không lấy thêm một xu. Ta chỉ muốn báo đáp ân tình của huynh thật tốt. Lạc Trường Uyên, chính huynh đã cứu ta, bây giờ, cho ta một cơ hội báo đáp huynh được không?"
Khi hỏi được không, ta mạnh dạn đặt tay Lạc Trường Uyên lên mặt mình, mở to mắt nhìn hắn không chớp mắt. Từ đôi mắt đen thẳm của hắn, ta thấy hình ảnh mình đang nhìn hắn đầy thâm tình chân thành.
Hoa khôi nương tử thường nói khuôn mặt ta yêu kiều mê hoặc, chỉ có đôi mắt màu lưu ly trong vắt thuần khiết, khiến người ta chìm đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lạc Trường Uyên rút tay về, cổ trắng nõn cùng với đôi tai đều nhuốm màu đỏ ửng.
Ta biết tâm tư hắn đã d-a-o động.
Đang thầm vui mừng, Lạc Trường Uyên bất ngờ ôm lấy eo ta nhảy xuống sân.
"Á --"
4
Cho đến khi chân chạm đất, Lạc Trường Uyên mới bật cười khẽ, còn ta run rẩy mở mắt ra.
Nhìn vào đôi mắt cười của hắn, trái tim ta như rung lên. Ta rất muốn hỏi hắn đã nhảy xuống rồi, liệu có chịu cưới ta không?
Nào ngờ Lạc Trường Uyên buông ta ra, lùi về sau một bước, vẻ suy sụp trong ánh mắt hắn tan đi đôi chút, hắn cười nói: "Tiếng kêu vẫn khó nghe như vậy, giống như đang gi-ế-t lợn vậy."
"Huynh. . ."
"Nhanh lên! Thiếu gia đã xuống rồi, mau đi thông báo cho phu nhân."
Chưa kịp nói với hắn nửa câu, những người xung quanh đã vây lại.
Ta bị đám đông đẩy ra, rất nhanh hộ vệ đại ca đã nhân lúc hỗn loạn đưa ta rời đi.
Trở về Hoa Mãn lâu, ta ngây người nhìn người trong gương, eo vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
"Trường Uyên ca ca."
Ta thầm gọi trong lòng, gương mặt kiều diễm ửng hồng.
"Thiếu gia sẽ không cưới ngươi đâu."
Hộ vệ đại ca đứng phía sau, vô tình vạch trần suy nghĩ của ta.
Ta đứng dậy quay về phía hắn ta: "Cẩm Mặc ca ca, sao huynh có thể khẳng định như vậy, nếu không phải vì sinh lòng thương yêu, tại sao Lạc ân công lại bỏ ra nhiều tiền nuôi ta suốt những năm qua?"
Đôi mắt lạnh nhạt của Cẩm Mặt nhìn ta, bọn ta đã ở bên nhau năm năm, như người thân không gì không thể nói với nhau. Hắn ta không nói, ta nhất quyết tiếp tục hỏi cho ra lẽ.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh mở ra. Một nam tử trung niên say rượu đứng ở cửa, miệng tuôn ra những lời tục tĩu, nhìn ta bằng ánh mắt hưng phấn như sói nhìn thấy cừu.
"Trong hoa lâu vậy mà còn giấu một tuyệt sắc như vậy, đêm nay gia nhất định phải có nàng!"
Nam tử vừa bước qua ngưỡng cửa đã bị Cẩm Mặc giơ tay chặn lại, nếu không phải thấy gã ta đi ủng quan, Cẩm Mặc đã đá bay gã ta rồi.
"Vị đại gia này, nàng ấy không phải người trong hoa lâu, xin ngài tự trọng."
Căn phòng ta ở vốn không nằm trong khu tiếp khách, theo lý thuyết chỉ cần ta không tự ý đến lầu phía trước thì sẽ không bị người ngoài phát hiện. Tương tự, nếu không có người dẫn đường, khách từ bên ngoài cũng tuyệt đối không thể tìm được ta.
Ta núp sau lưng Cẩm Mặc nhìn mấy tráng hán đi theo ở cửa, trong lòng căng thẳng.
Không cần đoán cũng biết nam tử này có lai lịch không nhỏ.
Ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Chó ch-ế-t, dám phá hỏng chuyện tốt của đại gia bọn ta, muốn ch-ế-t à!"
Vừa dứt lời, mấy tên đó xông vào đánh nhau với Cẩm Mặc, còn nam tử kia thì thong thả dựa vào cửa xem kịch vui. Ánh mắt như sói đói của gã ta rơi xuống người ta, khiến ta không khỏi rùng mình.