Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 3: Phần 3




Tú bà căm hận ta đến nghiến răng, nhưng không làm gì được vì ta có sát thần bên người, bên cạnh lại có một hộ vệ to lớn uy nghiêm đáng sợ.

Ta vậy mà được nuôi dưỡng trong Hoa Mãn lâu. Ăn mặc ở đi, đều theo cách nuông chiều hoa khôi đầu bảng, nhưng ta không phải cô nương trong hoa lâu, không cần phải khom lưng uốn gối với đám nam nhân.

3

Ta tưởng Lạc Trường Uyên nuôi ta là muốn biến ta thành ngựa gầy, sau này có thể đem ta tặng cho một vị quan lớn nào đó để mưu cầu lợi ích cho Lạc gia. Dù sao ta cũng xinh đẹp, các hoa khôi nương tử ghen tị với ta, luôn nói ta là cửu vĩ yêu hồ chuyển thế, không tiếp khách mà cứ lượn lờ trong lầu, khiến khách của bọn họ mất ăn mất ngủ. Nhưng ta liều mình chạy vào lầu chỉ là muốn vô tình gặp được Lạc Trường Uyên.

Kể từ lần chia tay năm mười tuổi đó, ta nghe chuyện của hắn đều là từ lời kể của người khác.

Ta biết năm hắn mười lăm tuổi cãi nhau với gia đình, muốn bỏ văn theo võ, bị Lạc lão gia tử đ-á-nh g-ã-y một chân, phải tĩnh dưỡng ở nhà gần nửa năm mới khỏi.

Ta biết hắn có một vị hôn thê là tiểu thư nhà quan, nàng ấy hiền thục có học, rất ngưỡng mộ hắn. Nhưng sau một lần rơi xuống nước, tính tình nàng ấy bỗng chốc thay đổi, chủ động tới nhà hủy hôn với hắn.

Lạc Trường Uyên hẳn là thích nàng ấy, tuy bên ngoài luôn kêu ca nữ tử quá dịu dàng rất nhàm chán, nhưng sau khi bị hủy hôn, hắn bắt đầu uống rượu.

Ta ghét rượu, ghét đàn ôn uống rượu. Nam nhân chỉ cần uống rượu một cái là không còn giống người nữa.

Ta nài nỉ hộ vệ đại ca đưa ta đi tìm Lạc Trường Uyên, bao nhiêu năm nay hắn ta tuân theo mệnh lệnh của Lạc Trường Uyên bảo vệ bên cạnh ta, cẩn thận tận tụy giúp ta tránh khỏi nguy hiểm. Ta sớm đã coi hắn ta như huynh trưởng của mình.

Hộ vệ đại ca tỏ vẻ khó xử: "Trong khoảng thời gian này thiếu gia không muốn gặp bất kỳ ai, ngài ấy cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng."

Ta nói: "Dù huynh ấy có khóc lóc, gào thét, thậm chí đánh người, ta cũng sẵn sàng ở bên cạnh. Nhưng nếu huynh ấy uống rượu, người sẽ hỏng mất. Ca, Lạc ân công là người tốt, huynh ấy không nên vì một nữ nhân mà chán nản rồi hủy hoại bản thân."

Có lẽ ánh mắt của ta quá chân thành, hoặc cũng vì lo lắng cho sự an toàn của chủ tử mình, hắn ta dẫn ta đi tìm Lạc Trường Uyên.

Trên mái nhà chính của Lạc gia.

Lạc Trường Uyên đứng không vững, điên cuồng đứng trên mái nhà, dang tay như đang bay. Dưới sân có một đám đông vây quanh, có người kéo chăn, có người cầm thang, tất cả đều lo lắng hét lên bảo thiếu gia đừng nhảy.



Ta chen qua đám đông, ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Uyên.

Bốn năm không gặp, Lạc tiểu hiệp của ta từng phóng khoáng tuấn tú như vậy, sao lại biến thành kẻ hèn nhát vô dụng trước mắt?

Ta nhờ hộ vệ đại ca đưa mình lên mái nhà, cẩn thận bước trên ngói tiến về phía Lạc Trường Uyên.

Tiếng ngói "cạch cạch" đã làm kinh động Lạc Trường Uyên.

Hắn quay đầu nhìn ta.

Ta nở nụ cười rạng rỡ với hắn, lớn tiếng hô: "Lạc tiểu hiệp thiên hạ vô song!"

"?"

"Khụ khụ khụ. . ."

"Huynh còn nhớ ta là ai không? Ta vẫn còn nợ huynh sáu mươi lượng vàng đấy, huynh nhảy xuống, thân ch-ế-t nợ tiêu đó."

Lạc Trường Uyên ho dữ dội xong, đôi lông mày đẹp hơi nhíu lại, tư thế tùy tiện ngồi xuống mái hiên, một đôi chân dài thõng xuống không trung đung đưa, che giấu sự ngượng ngùng.

"Là muội à, nhóc khóc nhè."

Hắn nấc một cái đầy mùi rượu, cười nói: "Thân ch-ế-t nợ tiêu, hừ! Cũng mệt cho muội còn nhớ số tiền đó."

Ta ngồi xổm xuống, lần mò mái hiên bò qua, ngồi bên cạnh hắn: "Tuy có câu thân ch-ế-t nợ tiêu, nhưng ta là người không muốn nợ nần ai cả. Nếu huynh ch-ế-t ngay bây giờ, ta sẽ xuống âm phủ trả tiền cho huynh, chúng ta sẽ hòa nhau. Huynh nhảy đi, huynh vừa đi, ta sẽ nối gót theo sau."

Lạc Trường Uyên sững sờ.