Còn về Yến gia, đó là nhóm mưu sĩ của Thái tử.
Hạ Cảnh Thái hoàn toàn không tránh né ta, có vẻ thực sự tin tưởng ta, hoặc có lẽ, thực sự chỉ xem ta như một kỹ nữ được dâng tặng cho hắn ta.
——
Vài ngày sau nhân sinh nhật Vương phi, Hạ Cảnh Thái mời Thái tử cùng các Hoàng tử Công chúa đến phủ mừng.
Nhưng hắn ta không biết rằng, Vương phi đã đích thân đến Tây viện tìm ta từ hôm trước, yêu cầu ta hát một bài trong sinh nhật của nàng ta.
Ta không tiện từ chối nên đành phải đồng ý, sau khi Vương phi đi, Hắc Ưng hiếm khi chủ động nói chuyện với ta.
"Ngươi không nên đồng ý, ngày mai tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt mọi người."
Ta cười khổ với Hắc Ưng: "Ta không muốn Vương gia khó xử, huống chi thân phận ta vốn thấp hèn, cần gì vì ta mà để Vương gia và Vương phi bất hòa."
Vương phi không có ý tốt, làm sao ta có thể không biết.
25
Đúng như dự đoán, một khúc hát của ta trước mặt mọi người nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đại Hoàng tử.
Hạ Cảnh Thái háo sắc, nhưng Đại Hoàng tử Hạ Cảnh Ngự còn hơn thế.
Hắn ta đã công khai trước mặt mọi người xin Hạ Cảnh Thái nhường ta.
"Ca kỹ trong phủ của đệ rất hợp ý bổn vương, nếu nhị đệ không phiền thì tặng nàng ta cho đại ca, thế nào?"
Người Hạ gia thật không biết xấu hổ, Hạ Cảnh Ngự nói năng không chút kiêng kị, mà Hạ Cảnh Thái cũng đồng ý.
Vương phi càng lập tức lên tiếng, ra lệnh cho ta ngồi bên cạnh Đại Hoàng tử rót rượu.
Ta cố ý làm đổ chén rượu mới có cớ trốn về phòng thay y phục.
Hạ Cảnh Thái viện cớ tìm đến, trong mắt hắn ta có sự không đành lòng nhưng không có ý giữ ta lại.
Ta liều mạng đập vỡ chén trà trên bàn, rồi nhặt một mảnh vỡ kề vào cổ.
"Ngày đó Vương Nhị mua ta về rồi dùng mọi cách lăng nhục, may mà có Vương gia thương xót cho ta thấy một tia hy vọng sống, giờ Vương gia đã chán ta rồi sao? Lại muốn đem ta cho người khác, ta biết mình không xứng, nhưng ta yêu Vương gia sâu đậm, không muốn lấy sắc đẹp hầu hạ người khác nữa."
Ta nói xong lập tức dùng sức rạch xuống.
Hạ Cảnh Thái khẩn trương tiến lên ngăn cản, dù vậy, trên làn da trắng ngần của ta vẫn để lại một vết máu.
Hắn ta ôm ta không ngừng dỗ dành, hứa hẹn đây chỉ là kế tạm thời.
"Tô Tô, nàng yên tâm, chỉ cần nàng giúp bản vương lật đổ Hạ Cảnh Ngự, bản vương nhất định đón nàng về phủ, phong cho nàng thân phận lương thiếp, lúc đó nàng mới có thể mãi mãi ở bên bản vương."
Ta ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn ta: "Thật sao, đến lúc đó Vương gia sẽ không chê thân thể ta đã bẩn sao?"
Hạ Cảnh Thái nắm chặt tay: "Bản vương sẽ tự tay kết liễu Hạ Cảnh Ngự, còn cả tên Vương Nhị đó, phàm là nam nhân đã đụng đến nàng đều phải ch-ế-t."
Ta bị ánh mắt hung ác của hắn ta dọa sợ, co rúm trong lòng hắn ta run rẩy.
"Chỉ cần Vương gia không chê bỏ ta, ta nguyện vì Vương gia làm bất cứ điều gì."
Chỉ tiếc ta không có một con d-a-o, chỉ tiếc mảnh sứ quá mỏng, ta hận không thể cắn một phát vào cổ hắn ta, hút cạn m-á-u hắn ta.
Vì ta bị thương không tiện gặp người, Hạ Cảnh Thái gọi Vương phi ra mặt giải thích, hứa ba ngày sau sẽ đưa ta đến phủ Đại Hoàng tử.
Ngày hôm sau nhân lúc Liễu Như không có mặt, ta xin Hắc Ưng một vật.
"Không biết tính tình Đại Hoàng tử thế nào, ta sợ mình chịu không nổi, huynh có thể thương xót ta một lần không?"
Hắc Ưng không gật đầu cũng không nói không.
Nước mắt ta lưng tròng, ngã vào lòng hắn ta.
Lần này, hắn ta không đẩy ta ra.
. . .
Đêm ngày thứ ba, khi nằm trên giường ta sờ thấy dưới gối có một vật, chính là cây kéo long phượng mà ta đã xin Hắc Ưng.
Đêm khuya ta đau bụng khó chịu, Liễu Như lúng túng nhìn vết m.á.u trên giường.
Rất nhanh, Hạ Cảnh Thái đến.
Hắc Ưng chỉ hỏi một câu có cần khám người không đã bị hắn ta mắng dữ dội.