Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 27: Phần 27




"Láo xược, ngươi là thân phận gì mà dám tự tiện xông vào tẩm điện của bản phi?"

Hắc Ưng vừa nhặt y phục quấn chặt lấy ta, vừa lạnh giọng đáp: "Vương phi, thuộc hạ không là gì cả, thuộc hạ chỉ biết trung thành với Vương gia, Tô Tô cô nương là người của Vương gia, nếu người muốn động đến nàng ấy chẳng phải nên hỏi qua Vương gia một tiếng sao?"

24

Hắc Ưng bế ta về phòng của Hạ Cảnh Thái.

Trên đường đi, bụng ta đau như d-a-o cắt, tay vô thức nắm chặt cổ áo hắn ta.

"Ca ca, cứu ta."

Vừa nói xong, trán ta toát mồ hôi lạnh, dần dần mất ý thức.

Ta gắng gượng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn ta, nước mắt cũng chảy xuống.

Hắc Ưng bước nhanh hơn, đáy mắt vốn lạnh lùng vô cảm dần hiện lên sự không đành lòng.

Cánh tay bế ta cũng siết chặt hơn.

Trong cơn mê man, ta tựa dựa vào lòng hắn ta, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, Hạ Cảnh Thái đã ngồi bên giường.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt ta, vẻ mặt khó đoán không nhìn ra vui hay giận.

Khi ta định mở miệng nói, mới phát hiện giọng khàn đặc như cửa sổ hỏng lâu ngày không sửa.

Liễu Như quỳ bên giường bưng bát thuốc, nàng ta nhỏ giọng giải thích: "Tiểu thư, cổ người bị thương, trong vòng một tháng nữa không nên nói chuyện."



Tôi lập tức mở to mắt, đồng tử run rẩy nhìn về phía Hạ Cảnh Thái.

Đáy mắt ngấn lệ nhưng lại không chịu rơi nước mắt, vẻ yếu đuối tội nghiệp khiến người ta đau lòng.

"Tô Tô, là bản vương không bảo vệ được ngươi."

Cuối cùng đáy mắt Hạ Cảnh Thái cũng có chút xúc động, hắn ta đưa tay vuốt ve má ta, giọng dịu đi đôi chút.

"Ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ chi tiền mời đại phu chữa khỏi cho ngươi."

Ta cắn môi rơi lệ, nhắm mắt ngủ thiếp đi trong lòng bàn tay hắn ta.

Sau đó ta được bố trí ở Tây viện trong vương phủ, nơi này cách Đông viên nơi Vương phi ở xa nhất.

Nhưng Hạ Cảnh Thái rõ ràng bận rộn hơn trước, thỉnh thoảng ghé qua cũng chỉ vội vàng xong việc rồi đi ngay.

Hắn ta để Hắc Ưng ở lại trong viện.

Hắn ta giống như Cẩm Mặc lúc trước, phụ trách bảo vệ an toàn cho ta.

Tây viện ngoài Liễu Như chỉ có mỗi hắn ta, ta không thích ở trong phòng, dù trời lạnh cũng muốn đứng ngoài hành lang ngắm tuyết.

Hắc Ưng luôn đứng canh không xa không gần, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, hắn ta đều vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Trong lòng ta không khỏi cười lạnh.

Hắn ta đã bế ta hai lần, mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy cũng thật không dễ dàng.



Dưỡng bệnh hơn nửa tháng, cổ họng ta cuối cùng cũng khỏi.

Ta đứng dưới cây trà sơn trong sân ngâm nga, giọng hát thậm chí còn hay hơn trước.

"Ca ca, huynh có nghe thấy không, ta lại có thể hát rồi?"

Ta quay mặt cười với Hắc Ưng, chạy đến trước mặt, không quan tâm đến vẻ lạnh nhạt của hắn ta.

"Huynh cũng cao lớn như ca ca của ta, cũng từng cứu mạng ta như huynh ấy, ở đây ta không có người thân, huynh có bằng lòng luôn bảo vệ ta không?"

Hắc Ưng chậm rãi gật đầu.

"Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên Vương gia, sẽ không ai làm làm tổn thương đén ngươi nữa."

Đêm đó, Hạ Cảnh Thái uống say mèm, vừa cởi được áo của ta thì đã ngã lăn ra giường.

Thấy hắn ta trông rất khó chịu, ta gọi Liễu Như mang đến chậu nước ấm, rồi tự mình lau rửa thân thể cho hắn ta.

Trong cơn say mê man, hắn ta vừa nôn vừa vật vã, khiến ta cũng trở nên chật vật.

Ta chăm sóc hắn ta đến tận sáng, mới miễn cưỡng gục xuống mép giường chợp mắt được một lúc.

Khi trời sáng, Hắc Ưng vào báo cáo công việc, lúc đó Hạ Cảnh Thái đã tỉnh nhưng không bảo ta ra ngoài.

Hắc Ưng nói bên Thái tử đã có sự nghi ngờ, Hạ Cảnh Thái nên nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hạ Cảnh Thái cười khẩy rồi đáp: "Đã không giấu được thì tìm một con dê tế thần, dù sao cũng không thể để lửa đốt đến thân mình."

Ta biết họ đang nói về việc vu oan hai nhà Yến Lạc mưu phản, lấy cớ tước đoạt nguồn tiền của Thái tử. Lạc gia bao năm nay ngồi vững vị trí thương gia giàu có nhất Dương Châu, thực ra cũng sắp không đủ chi tiêu, tiền bạc đều dâng hết cho Thái tử để lo lót quan trường.