Ta đã hạ cổ trong người Hạ Cảnh Thái.
Nhưng muốn đảm bảo hắn ta phải ch-ế-t, mức độ cổ độc này vẫn chưa đủ.
Ta phải khiến hắn ta say mê ta hơn nữa, sẵn sàng bày ra bộ dạng không phòng bị trước mặt ta.
Ta mới có thể nắm chắc để trừ khử hắn ta hoàn toàn.
Ngoài hắn ta ra, còn một người nữa ta phải tự tay gi-ế-t.
Đêm đó, quả nhiên Hạ Cảnh Thái bị thương, ta được thị vệ đón đến bên cạnh hầu hạ hắn ta.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào phủ Vương gia, khí thế trong phủ vượt ngoài tưởng tượng của ta, nhưng Vương phi lại dễ chung sống hơn dự đoán của ta.
Ta suốt ngày ở bên cạnh Hạ Cảnh Thái, đàn hát cho hắn ta nghe.
Mỗi khi Vương phi mang thuốc và thức ăn vào, đều thưởng cho ta một phần bánh ngọt.
"Có thấy ấm ức không?"
Hạ Cảnh Thái dường như càng ngày càng muốn nói chuyện với ta, hắn ta nắm cằm ta, nhìn vào đôi mắt trong veo của ta và khẽ cười.
"Từ trước tới nay ta chưa từng đưa nữ nhân bên cạnh, nhưng không hiểu sao lại luôn nhớ đến ngươi."
Nói xong hắn ta lại đưa tay kéo cổ áo ta: "Ngươi ở bên cạnh ta càng lâu, ta càng không nỡ để ngươi đi."
Mặt ta hơi đỏ lên, giả vờ xấu hổ không dám nói gì.
Nhưng trong lòng lại hết sức cảnh giác, không hiểu câu "không nỡ" đó rốt cuộc chỉ điều gì?
Vương phủ không dễ ra vào như tiểu viện, suốt nửa tháng ta chưa từng gặp Cẩm Mặc.
Ngày đó sau khi Hạ Cảnh Thái vào triều, Vương phi cho gọi ta đến phòng nàng ta.
Nàng ta sai người lột sạch quần áo trên người ta, rồi tìm đại phu đến khám xét tỉ mỉ.
"Con hồ ly tinh hạ tiện này, dám quyến rũ để Vương gia đồng ý cho ngươi vào phủ?"
"Vương phi, nghe nói Tây Vực có một loại yêu thuật, nữ nhân uống vào sẽ tỏa ra mùi hương lạ, khiến nam nhân say đắm không thể thoát ra được, con tiện tỳ này chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó chưa từng thấy, nếu không thì Vương gia đã gặp biết bao nhiêu nữ tử, sao lại đặc biệt cho phép nàng ta vào phủ chứ?"
Các nha hoàn bên cạnh nói không ngừng, Vương phi càng nghe càng thấy có lý.
Đáng tiếc là, ba bốn vị đại phu đã khám xét ta từ trong ra ngoài cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Vương phi không chịu thôi, lấy ra một viên thuốc bắt ta uống.
"Vương phi, từ lần đầu được Vương gia sủng hạnh, ta đã uống thuốc tránh thai, hơn nữa còn uống sạch không sót lần nào."
Ta lên tiếng nhắc nhở, thực ra dù nàng ta muốn đầu độc ta hay thế nào, ta đều không quan tâm.
Nhưng ta không thể ch-ế-t trước Hạ Cảnh Thái.
Vì vậy, ta tuyệt đối không thể dễ dàng uống viên thuốc này.
"Đồ tiện nhân, dám trái lệnh Vương phi?"
Nha hoàn tát một cái vào mặt ta, ngay sau đó ba bốn người xông lên giữ chặt ta.
Bọn họ dùng thìa cạy miệng ta, cố ép viên thuốc vào miệng ta.
"A. . ."
Ta cắn trúng ngón tay của một người trong số họ, nàng ta lập tức kêu đau.
Vương phi nổi giận: "Đồ tiện tỳ không biết tốt xấu, đánh cho ta!"
Bọn nha hoàn ra tay chuyên nhắm vào chỗ đau, chỉ riêng tránh mặt ta.
Trong đầu ngón tay bọn họ giấu kim nhỏ, đ-â-m vào người đau nhói khắp nơi, ta bị bịt miệng không thể kêu lên, đau đến mức gần như ngất đi.
"Vương phi, Hắc Ưng đến rồi."
Ta quỳ rạp xuống đất, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vương phi và nha hoàn.
Có vẻ nàng ta rất e ngại Hắc Ưng.
Cũng khó trách, Hắc Ưng là thị vệ thân cận của Hạ Cảnh Thái, cũng là sát thủ đắc lực tín nhiệm nhất của hắn ta.
"Vương phi muốn ta ch-ế-t, ta không dám không ch-ế-t, chỉ là có một việc ta cần phải làm rõ."
Ta đột nhiên lên tiếng, giọng trong trẻo: "Ta chưa từng nghĩ dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Vương gia, tất cả những gì ta làm đều là để sống sót."
Nói xong, ta nhặt viên thuốc rơi dưới đất nuốt vào miệng.
"Tô Tô!"
Một giọng nói hơi gấp gáp vang lên từ phía sau, tiếp theo là giọng quát giận dữ của Vương phi.