Cuối cùng thị vệ cũng không nói gì, chỉ kéo tay ta đứng dậy đưa ta lên xe ngựa.
Hắn ta đưa ta đến phòng của Hạ Cảnh Thái rồi rời đi.
Khác với chiếc xe ngựa chật hẹp trước đó, không gian càng rộng rãi, tim ta đập càng nhanh.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, tuyệt đối không được có chút sai sót nào, nếu không một khi hắn ta đuổi ta đi hoặc xử tử, mọi nỗ lực của ta sẽ trở thành công cốc.
Chẳng mấy chốc, ta đã quen với nỗi sợ hãi tĩnh lặng này.
Trong hơi thở thoang thoảng mùi hương nhạt, là mùi của bút mực.
Ta đoán mình có thể đang ở trong thư phòng của hắn ta, nhưng không dám tùy tiện cởi tấm lụa che mắt.
Ta đứng yên tại nơi ban đầu, bất động chờ đợi.
Khoảng qua thời gian một chén trà, cửa phòng bị đẩy ra.
21
Mùi hương nam tính quen thuộc áp sát, hắn ta trước tiên cúi xuống ngửi sau tai ta, rồi trói ngược hai tay ta ra sau lưng.
"Ta đã chơi bao nhiêu nữ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người như ngươi."
Môi ta khẽ mím lại, không dám lên tiếng.
Rất nhanh, ta đã hiểu lần này hắn ta muốn chơi trò gì.
Sau khi kết thúc hắn ta không rời đi, mà đứng một bên ngắm nhìn vẻ chật vật của ta.
Ta cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, muốn đứng dậy nhưng vì hai tay bị trói ngược nên mấy lần đều không thành công.
"Ha ha, thú vị, rất thú vị."
Ta nhìn theo hướng giọng nói của hắn ta, tấm lụa che mắt vô tình trượt xuống.
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, ta theo bản năng co rúm người lùi lại.
Ta không dám mở mắt, chỉ cắn môi cúi thấp mặt.
Tiếng bước chân của nam nhân tới gần, hắn ta có vẻ đã ngồi xuống trước mặt ta.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn ta lại nâng cằm ta lên, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má ta.
Ta có thể cảm nhận được cơ thể mình đang run rẩy nhè nhẹ, hàng mi khép chặt không ngừng rung động.
"Vương gia, ta biết lỗi rồi."
Ta khẽ lên tiếng, Hạ Cảnh Thái thở dài áp sát, thì thầm bên tai ta.
"Những nữ nhân từng gặp ta đều đã ch-ế-t, ngươi có biết không?"
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, lập tức bị hắn ta kìm giữ không thể cử động.
"Đã không biết, vậy tại sao ngươi không dám mở mắt?"
Trong lòng ta căm hận không ngừng nguyền rủa tên biến thái này, nhưng trên mặt không dám có chút lơ là.
"Lúc đến đã được dặn dò, nói Vương gia không thích đối diện với nữ nhân, càng không thích nghe. . . tiếng động, ta, ta đều nhớ rõ, không dám trái lệnh."
Hắn ta nghe xong cười khẽ: "Quả nhiên là người thông minh."
Hắn ta lại kéo ta dậy, ép lên bàn.
. . .
Tú bà nói đúng, một khi Hạ Cảnh Thái đã chạm vào người ta thì rất khó quên được ta.
Những lần trước ta đều được thị vệ dẫn đến gặp hắn ta, cho đến ngày đó trong Yên Kinh thành có tuyết rơi lớn.
Liễu Như đốt long đường rất nóng, ta chỉ cảm thấy nóng bức khó chịu.
Ta đi dưới hành lang, nhìn tuyết bay đầy trời, chợt nhớ đến năm đó cũng vào một ngày tuyết lớn như thế này, Lạc Trường Uyên đi săn về vai vác một con cáo bạc, cười nói muốn tìm thợ lột da cáo làm áo choàng cho ta.
"Xuân xanh chưa kịp tận hưởng lặng lẽ trôi. Suy tư thầm lặng, lá cây rụng rời, sương tuyết dồn dập. Than ôi, hôm qua tóc mây còn vấn, nhành mẫu đơn còn xanh,. Giờ lặng lẽ hoa đào lại thắm, mà người xưa chẳng trở về. . ."
Một khúc kết thúc, trong mắt ta đã tuôn rơi từng giọt lệ nóng từ khi nào không hay.
Tiếng vỗ tay "bộp bộp" từ xa vọng lại gần, ta giật mình quay người, vừa hay ánh mắt chạm phải người đến.
Hạ Cảnh Thái mặc trường bào màu tím ánh vàng, eo đeo ngọc đái, vai khoác áo choàng cáo đen, trên đầu phủ đầy tuyết.
Nếu không biết dã tâm của hắn ta, chỉ nhìn dáng vẻ này còn tưởng hắn ta chỉ là một vị vương gia nhàn tản điềm đạm.
Ta vội vàng cụp mắt xuống, cúi đầu đứng im.
"Khúc hát vừa rồi là ngươi hát?"
Hạ Cảnh Thái bước đến gần, trầm giọng hỏi.