Sau khi nữ y đi, tì nữ tên Liễu Như dùng tay lấy cao thuốc bôi lên eo và lưng ta.
Tay nàng ta rất thành thạo, không biết đã hầu hạ bao nhiêu nữ tử như ta bị đưa vào đây.
Hạ Cảnh Thái ra tay thật mạnh, khắp người ta đều thấy vết bầm tím, vết đỏ dưới cổ thậm chí bảy tám ngày vẫn chưa tan.
Suốt nửa tháng, ta đều an phận sống trong tiểu viện này.
Ban đầu Liễu Như tưởng ta là người câm, cho đến hôm đó, vào lúc chạng vạng tối, Hạ Cảnh Thái sai tên thị vệ đó đến.
"Vương gia muốn gặp ngươi."
Ta khẽ gật đầu, quỳ gối hành lễ với hắn ta.
"Phiền thị vệ đại ca đợi chốc lát."
Sau đó ta xoay người gọi Liễu Như vào phòng, nhờ nàng ta giúp ta thay chiếc váy sa mỏng trong tủ.
Váy sa mỏng đến mức gần như trong suốt, thân thể trắng như ngọc của ta lộ rõ mồn một.
Liễu Như nhìn không nhịn được thốt lên: "Tiểu thư, người tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy."
Ta mỉm cười nhẹ nhàng không nói gì.
Đẹp hay không đẹp thì đã sao, chỉ có gi-ế-t được Hạ Cảnh Thái, đời này của ta sống mới không uổng phí.
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn, khi ta bước ra sân vừa lúc có gió thổi tới, ánh tà dương chiếu lên người ta, nhắm mắt lại ta cũng biết lúc này mình đẹp đến nhường nào.
Thị vệ lúng túng hạ mắt xuống, ta lại thẳng thắn bước đến gần hắn ta.
"Làm gì vậy?"
Ta đưa cho hắn ta một dải lụa đen trong tay, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại trước mặt hắn ta.
"Không phải nói muốn gặp Vương gia sao, còn phiền thị vệ đại ca giúp bịt mắt ta lại."
Hắn chỉ sững người trong chốc lát rồi nhận lấy dải lụa trong tay ta.
Sức lực của hắn ta chắc hẳn rất lớn, nếu không làm sao có thể một kiếm đ.â.m xuyên qua người Trường Uyên ca ca.
Nhưng lúc này, ta không cảm thấy hắn ta mạnh mẽ đến thế, tấm lụa che mắt ta dường như chỉ cần gió thổi nhẹ là có thể rơi xuống.
"Cảm ơn."
Khóe miệng ta cong lên thành một nụ cười nhẹ, rồi đưa tay mò mẫm về phía trước.
"Thị vệ đại ca, có thể dìu ta một chút được không?"
Ta bị bịt mắt nên đương nhiên không thể nhìn rõ đường.
Chẳng mấy chốc, ta cảm nhận được xúc cảm dưới lòng bàn tay, ngón tay ta nhẹ nhàng bấu víu, dường như là cánh tay hắn ta.
"Chúng ta đi thôi."
Tú bà thường nói không nam nhân nào có thể cưỡng lại được sự dịu dàng ngọt ngào của ta.
Nhưng trên đời này luôn có ngoại lệ.
Ngay cả khi ôm ta, trong mắt Lạc Trường Uyên cũng không có chút tà niệm nào.
Xe ngựa đỗ ngay trước cổng viện, khi bước qua ngưỡng cửa ta vô ý vấp phải.
"A!"
Cùng với tiếng kêu hoảng hốt, ta vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta, rồi theo bản năng dựa vào lòng hắn ta.
Như dự đoán, ta bị hắn ta đẩy mạnh ra, tiếp theo là ngã xuống đất.
Không kịp để ý đến cơn đau ở khuỷu tay bị trầy xước, ta vội vã mò mẫm đứng dậy, rồi cúi đầu về một hướng.
"Xin lỗi, ta, ta không cố ý."
Ta rụt rè không dám ngẩng đầu nhìn hắn ta, một lúc lâu sau không nghe thấy động tĩnh, ta sợ hãi quỳ "phịch" xuống đất.
"Xin ngươi đừng nói với Vương gia, người nhà ta vẫn còn trong tay tú bà, nếu ta dám không nghe lời, ca ca và hai chất nhi của ta sẽ mất mạng."
Ta vừa khóc vừa đưa tay về phía trước mò mẫm, khi chạm được mũi giày của nam nhân, ta như nắm được cọng rơm cứu mạng quỳ lạy hắn ta.
"Cha mẹ ta mất sớm, là ca ca nuôi ta khôn lớn, tẩu tử bệnh nặng không có tiền chữa trị nên bất đắc dĩ huynh ấy mới bán ta đi, tú bà nói chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời hầu hạ tốt Vương gia, hai chất nhi của ta sẽ có tiền đi học, nhưng nếu ta làm sai việc, bà ta, bà ta sẽ tìm người đ-á-nh ch-ế-t ca ca ta."
Những màn kịch như thế này không có gì mới mẻ trong kỹ viện, nhưng ngay cả một sát thủ l.i.ế.m m-á-u trên đầu đ-a-o, cũng có lúc mềm lòng.
Chẳng phải có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao.