Mộng Trường Uyên - Cố Nghiên Nhất

Chương 22: Phần 22




Ta liên tục nhắc nhở trong lời nói, cuối cùng lý trí của Vương nhị gia cũng chiếm thế thượng phong.

Hắn ta tuy đã thỏa mãn được ham muốn nhưng cuối cùng vẫn chưa phá thân ta.

Mười ngày sau, hắn ta đưa ta rời Dương Châu.

19

Cẩm Mặc đã đến Yến Kinh trước một bước, hắn ta không tiện ở bên cạnh ta, chỉ có thể âm thầm giúp ta làm việc.

Từ Dương Châu đến Yến Kinh, Vương nhị gia mấy lần suýt mất đi lý trí định nuốt chửng ta.

Từ lần đầu đối đáp căng thẳng đến mức tim đập như sấm nổi, dần dần ta cũng học được cách xu nịnh.

Những chiêu số của các cô nương trong lâu, không cần nhìn ta cũng học được vừa phải.

Cuối cùng, sau một bữa tiệc, hắn ta bịt mắt ta đưa lên một cỗ xe ngựa.

Trước khi lên xe, có thị vệ đến khám người ta, gần như không bỏ sót một tấc nào.

Ta chỉ mặc một chiếc váy the mỏng manh, gió thu thổi tung rèm xe khiến ta rùng mình.

Phía sau vang lên tiếng cười khàn đục của nam nhân, theo sau là mùi rượu nồng nặc.

Ta bị nam nhân đè ấn trong xe ngựa, muốn xoay đầu nhìn mặt hắn ta một cái nhưng bị lạnh lùng ngăn cản.

Hắn ta thô bạo vén váy ta lên, không có bất kỳ chuẩn bị nào đã xông vào.

Ta đau đến mức muốn kêu thành tiếng, nhưng cổ họng ngay lập tức bị bóp chặt.



Ta không dám chống cự, chỉ có thể thuận theo.

Hắn ta dùng một tay đỡ eo ta, tay kia bóp cổ ta như muốn bẻ gãy, hung tợn vô cùng.

Không biết đã qua bao lâu, tay hắn ta mới buông khỏi cổ ta.

Nhận ra hắn ta không thích nghe tiếng kêu, ta chỉ có thể cắn môi, âm thầm chịu đựng.

Không biết có phải vì sự ngoan ngoãn của ta làm hắn ta hài lòng hay không, hắn ta cúi đầu hôn nhẹ vành tai ta.

"Vẫn còn là chim non sao?"

"Tên họ Vương kia chưa động đến ngươi?"

Giọng nói lạnh lẽo đó như lưỡi rắn băng giá chui vào tai ta, khiến ta run rẩy.

"Quả không hổ danh là kỹ nữ được dạy dỗ từ thanh lâu, thân thể này cũng được."

Ta nghiến răng nhắm mắt, những ngón tay chống trước người siết chặt đệm ghế, móng tay bị bẻ gãy, đau thấu tim nhưng vẫn không thể thay thế được nỗi nhục nhã lúc này.

Nhị hoàng tử Hạ Cảnh Thái, khoảng ba mươi tuổi.

Ta bị hắn ta hành hạ đến chỉ còn thoi thóp, như con cá sắp ch-ế-t nằm phục trên sàn, chỉ hé miệng thở dốc.

"Món quà này không tệ, ngày mai gọi Vương Nhị đến, gia có thứ muốn thưởng cho hắn ta."

Hạ Cảnh Thái sau khi thỏa mãn thì không màng đến ta nữa, hắn ta thậm chí còn chưa từng nhìn qua dung mạo ta.

Tật xấu này của hắn ta, trước khi đến Hoa nương đã dặn dò ta, còn khuyên ta đừng liều lĩnh.

Dù sao, cũng chẳng có nữ tử nào có thể sống được quá một tháng trong phủ của Nhị hoàng tử.



Khi nghe tiếng bước chân đến gần phía sau, ta mới ngẩng đầu nhìn.

Chỉ một cái nhìn, toàn thân ta như đông cứng.

Tên thị vệ cao lớn uy mãnh trước mắt, chính là kẻ đã dùng kiếm đ-â-m xuyên ng-ự-c Lạc Trường Uyên.

Ngày đó tuy hắn ta đã che mặt, nhưng nốt ruồi đen bên khóe mắt kia không thể che giấu được.

Hơn nữa, đôi mắt lạnh lùng khát m.á.u đó, cả đời ta cũng không thể quên.

20

Dưới ánh mắt lạnh lùng của hắn ta, ta chậm rãi đứng dậy, quần áo trên người đã bị xé thành từng mảnh, ta chỉ có thể bất lực dùng hai tay che ng-ự-c.

"Đưa nàng ta xuống."

Thị vệ lên tiếng, lập tức có hai tì nữ tiến lên dẫn ta đi.

Sau khi tắm rửa thay y phục, ta được đưa đến một tiểu viện, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chăn trên giường còn thoang thoảng hương mộc lan.

"Tiểu thư, nữ y đến rồi."

Nha hoàn hầu hạ ta tuổi còn nhỏ, trông chỉ khoảng mười bốn mười lăm.

Rất nhanh, nàng ta dẫn nữ y vào phòng, nói muốn khám và bôi thuốc cho ta.

Ta rất ngoan ngoãn nằm trên giường, để mặc nàng ta kiểm tra thân thể ta như kiểm tra súc vật.

"Thuốc này có tác dụng tiêu sưng giảm đau, để Liễu Như bôi thuốc cho tiểu thư."