Lạc Trường Uyên không vì lời khóc lóc cầu xin của ta mà thỏa hiệp.
Ngày Yến phủ đèn hoa rực rỡ, hắn đưa ta rời khỏi thành Dương Châu.
Cùng với sự ra đi của chúng ta, những lời đàm tiếu của người đời cũng theo đó mà biến mất.
Ai cũng nói Lạc lão gia dạy con không ra gì, núi vàng núi bạc của Lạc gia lại nuôi ra một kẻ vô dụng chỉ biết nuôi gái.
Danh tiếng của Lạc Trường Uyên hoàn toàn bị hủy hoại.
Hắn không đưa ta ra quan ngoại như dự định, nơi đó khí hậu khô hanh, gió cát nhiều, hắn lo ta sẽ chịu không nổi.
Đổi sang một nơi sơn thanh thủy tú, chúng ta vừa đi vừa dừng chân.
Số bạc mang theo khi ra đi vốn là tiêu không hết, nhưng Lạc Trường Uyên tốt bụng, dọc đường thấy dân chúng sống khổ cực thường cho họ ít bạc vụn.
Đặc biệt là khi đi qua vùng hạ lưu sông bị lũ lụt, Lạc Trường Uyên còn dựng lều phát cháo cứu trợ.
Chưa đầy nửa tháng, số bạc chúng ta mang theo đã gần như hết sạch.
Giờ đây thứ đáng giá nhất chỉ còn lại thanh bảo kiếm hắn luôn mang bên mình từ nhỏ.
Những đứa trẻ mồ côi lang thang đường phố đã coi Lạc Trường Uyên là chỗ dựa cuối cùng, miệng luôn gọi "Lạc thiếu hiệp ân nhân".
Lạc Trường Uyên đành đau lòng mang kiếm đi cầm cố.
"Trường Uyên ca ca quá tốt bụng rồi, cứ thế này thì biết làm sao đây?"
Ta và Cẩm Mặc bàn bạc sau lưng hắn, nghĩ rằng nên sớm rời khỏi nơi này.
Lạc Trường Uyên thức trắng mấy ngày liền, người gầy đi trông thấy.
Ta thương hắn, lén mua gà quay giấu trong quán trọ.
Khi hắn biết được, cứ dỗ dành ta lấy số bạc cất giấu ra.
"Đợi qua cơn này, ta nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cho muội. Muội ngoan nào, mấy đứa trẻ bên ngoài vẫn còn đói đấy."
Ta biết cảm giác đói khát không dễ chịu chút nào, nhưng ta cũng không thể đưa hết tiền cho hắn.
Dân chúng gặp nạn thì đáng thương, quan lại thì đáng ghét, một mình hắn lại có thể kiên trì được bao lâu?
Hắn làm việc thiện, nhưng cũng nổi tiếng quá rồi.
Cứ thế này sẽ rước họa vào thân mất.
Ngày hôm sau, ta đột nhiên ngã bệnh.
Lạc Trường Uyên mời đại phu đến khám, đại phu nói cơ thể ta không thích hợp với môi trường ẩm ướt này, nặng có thể dẫn đến bệnh lao.
"Trường Uyên ca ca, lần trước huynh đọc cho ta nghe trong sách có một tiểu thư ch-ế-t vì ho lao, ta. . . không muốn ch-ế-t."
Ta ngấn lệ, tội nghiệp nhìn hắn.
Lạc Trường Uyên dễ bị lừa hơn ta tưởng, hắn không biết ta đã đưa trước cho đại phu một xâu tiền lớn.
Hắn nhanh chóng thu xếp đồ đạc, dùng số bạc còn lại thuê một cỗ xe ngựa đưa ta rời đi.
Ngày hôm sau ta nghe Cẩm Mặc nói, hóa ra là khâm sai cứu trợ do hoàng thượng phái đến đã tới, nếu không hắn còn chưa biết sẽ ở lại đến khi nào.
Đến khi cuối cùng cũng rời khỏi đám nạn dân tham lam kia, bệnh của ta tự khỏi mà không cần chữa trị.
Lạc Trường Uyên đoán ra sự thật, có chút tức giận.
"Anh Lạc, muội dám lừa ta sao?"
Ta lấy ra thanh bảo kiếm hắn đã cầm cố, cũng giận dỗi nhìn hắn.
"Thiên hạ có bao nhiêu nạn dân cũng cứu không hết đâu, Trường Uyên ca ca cũng phải lo cho bản thân một chút chứ."
"Hành hiệp trượng nghĩa cũng phải lượng sức mà làm, Trường Uyên ca ca một lòng chỉ lo cho người khác, nếu làm ta ch-ế-t đói thì huynh định nhặt thêm một cô nhi khác về nuôi à?"
11
Lạc Trường Uyên bật cười, đưa tay xoa đầu ta.
"Suốt ngày nghĩ lung tung, sẽ không cao lên được đâu."
Ta xoay mặt đi không nhìn hắn, năm nay ta mười sáu tuổi, chỉ thấp hơn hắn một cái đầu, không thể coi là thấp được.
Chúng ta bỏ đi đã nửa năm, Lạc gia lại không một ai đến tìm kiếm.
Ban đêm ta trằn trọc khó ngủ, mở cửa sổ ra thường thấy Lạc Trường Uyên đang luyện kiếm trong sân.
Trong lòng hắn có nỗi khổ, nhưng không có ai để tâm sự.
Nơi chúng ta thuê trọ là một nhà nông, có một nữ nhi nhỏ bằng tuổi ta, thỉnh thoảng sẽ mang táo ngọt và khoai lang phơi khô đến lấy lòng ta.