Cô Tô Thải Y Trấn
Khách điếm ven đường.
-Tướng công a~
Nguỵ Vô Tiện không biết xấu hổ nằm trên người Lam Vong Cơ, ám muội sờ tới sờ lui khuôn ngực đầy đặn săn chắc của đối phương, miệng không ngừng lải nhải đủ loại danh xưng hắn có thể nghĩ ra. Lam Vong Cơ thế nhưng lại chẳng có phản ứng gì, để mặc hắn tác oai tác quái, ở một bên khẽ niết nhẹ thắt lưng mỏi nhừ của ái nhân. Kẻ kia được dung túng càng lấn tới, cất giọng mũi rên hừ hừ, lần mò xuống những khối cơ bụng đều tăm tắp, ý đồ chui vào trong chăn trêu đùa vật lớn đang ngủ yên. Chưa thực hiện được âm mưu, người bị hắn trêu chọc đã quát lên một tiếng, buộc hắn phải biết đường mà thu thập lại mình. Nguỵ Vô Tiện biết đã chọc phải ổ kiến lửa, nhanh chóng ngửa mặt hôn khẽ lên gò má trơn mịn của Lam Vong Cơ, đỏ mặt làm nũng:
-Lam Nhị Ca thương ta nhất, sẽ không để bụng ta.. Ta là yêu thích ngươi hơn tất cả mọi thứ trên đời này, nơi phía trên này, nơi phía dưới kia, chỗ nào cũng yêu a~~
Toà băng sơn ngàn năm tuyết phủ Lam Vong Cơ cũng vì biểu tình này của ái nhân mà tan chảy, túm lấy bờ eo nhỏ xíu của hắn ghì chặt, mạnh mẽ kéo hắn vào nụ hôn sâu. Đầu lưỡi mạnh mẽ mở ra khớp hàm mà càn quấy, khiến cho mật dịch trao đổi qua lại tràn ra không ít ở khoé môi. Hai người lăn lộn trên chiếc giường chật hẹp, tóc tai lộn xộn quấn quít lấy nhau thành một nắm bùi nhùi, nhưng dường như không có ai thèm để ý. Họ say sưa hôn môi, bờ môi gắt gao dính chắc như keo, càng hôn càng cảm thấy ngọt ngào, càng hôn càng thấy nghiện...
Mãi đến khi hai người mặc lên y phục chỉnh tề, mặt trời đã xuống núi từ lâu. Giờ cơm tối đã qua, hai người cũng không muốn cầu kì, dắt nhau ra ngoài tìm một quán ăn nhỏ, lúc trở về còn nắm tay nhau đi dạo cho tiêu cơm.
Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối không có nói được mấy câu, Nguỵ Vô Tiện gần như là tự biên tự diễn, vậy mà không có nhàm chán chút nào. Hai mỹ nam tử tay trong tay sóng đôi dưới ánh trăng nhàn nhạt, tính đến nay cũng đã được năm mùa hoa nở, thực hài hoà nhưng cũng không kém phần mâu thuẫn, không ít kẻ nhìn vào đều bị doạ chạy mất dép.
Đúng lúc Nguỵ Vô Tiện cao hứng nhất, tiếng động lạ không biết từ đâu vọng đến, khiến cả hai đứng hình tại chỗ.
-A.. ha... chậm thôi... không được... quá sâu rồi... Ngươi chậm lại a... Đâm chết ta...
Đêm hôm khuya khoắt, dâm ngôn uế ngữ phát tán đầy trong không khí, ngay cả người không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào như Nguỵ Vô Tiện cũng phải đỏ mặt rùng mình. Lam Vong Cơ ở bên cạnh mặt mũi thâm sì, vành tai không giấu được phiếm hồng. Vốn không có ý định phá hoại chuyện tốt của người ta, Lam Vong Cơ không nói gì xoay người kéo ái nhân phi thân đi. Gót chân rời đi chưa được nửa thước, bọn họ đồng thời dừng lại, giật mình nhìn nhau như nhận ra điều gì.
Thanh âm này... thực sự là phi thường thân thuộc với bọn họ... Không, là thân thuộc với Nguỵ Vô Tiện thì đúng hơn. Hắn không kìm nổi tò mò, trong đầu vẽ ra một ngàn lẻ một viễn cảnh xuân sắc, nụ cười ranh ma đã hạ cánh trên khuôn mặt tuấn tú.
Kéo theo Lam Vong Cơ đang phát ngốc tiến vào từ đằng sau bụi rậm, Nguỵ Vô Tiện chẳng nề hà đám cỏ dày thu người lại, giống như đạo tặc lén lút bò vào bên trong.
-Ngươi.....
"Suỵt"
Di Lăng lão tổ thần thần bí bí chui vào trong bụi rậm, có là kẻ ngốc cũng biết y định làm cái gì. Hàm Quang Quân một đời trinh liệt không làm loại chuyện xem lén này, kiên quyết đứng chôn chân ở một chỗ, còn có ý định kéo người ra mang đi chỗ khác. Nguỵ Vô Tiện chưa kịp mở miệng thuyết phục Lam Vong Cơ, bên kia đã truyền đến đủ loại tiếng động lí thú, thu hút lực chú ý của bọn họ..
-Ngươi a~ Đừng đâm tới nữa~ A.. A... Lam Hoán... Không phải chỗ đó... Không nên...A...
Hai chữ "Lam Hoán" rơi vào tai Lam Vong Cơ, giống như tia sét giữa trời quang, một chưởng đánh vào nơi trọng yếu nhất của hắn. Lam Vong Cơ mở to mắt nhìn về phía có tiếng động, sau một hồi đắn đo cũng ngồi sụp xuống chui vào lùm cây, còn có điểm gấp gáp hơn cả Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện mải nghĩ xem Lam Hoán rốt cuộc là vị môn sinh tốt số nào của Cô Tô Lam thị, trông thấy Lam Vong Cơ ngồi sụp xuống bên mình, lén lén lút lút bò vào trước, miệng lại ngứa ngáy không chịu được mà trêu chọc đối phương:
-Ai nha.. ta thật không ngờ, Hàm Quang Quân cũng thích xem náo nhiệt đó.. hahaha..
-Ngươi câm miệng!
Lam Vong Cơ ghìm giọng mắng Nguỵ Vô Tiện, mặc kệ hắn ngồi đó cười ngốc, tự mình đi xem trước, bộ dáng là mất kiên nhẫn rồi.
"Hàm Quang Quân sao lại gấp như vậy? Mỗi ngày chúng ta đều xem tranh Long Dương, làm không ít hơn mười tư thế, hắn vẫn còn chưa thấy đủ sao, chẳng lẽ còn muốn xem trực tiếp? Khẩu vị Hàm Quang Quân thâm sâu khó lường nha.."
Ý nghĩ đột ngột nảy ra làm Nguỵ Vô Tiện sung sướng đến run cả da đầu, hắn lập tức nhấc mông dậy bám theo, âm thầm tưởng tượng ra không ít chuyện tốt đẹp. Bọn họ càng tiến đến gần, âm thanh phát ra lại càng rõ ràng, tiếng rên rỉ cùng thở dốc không chút đè nén từng dòng từng dòng truyền vào tai, không khí mờ ám đến cực điểm...
Trong ánh trăng thanh khiết, hai thân ảnh quấn lấy nhau khăng khít giao hợp. Nam nhân cường tráng bị áp trên tảng đá, y phục nhàu nhĩ nằm la liệt trên mặt cỏ, miễn cưỡng mới có thể nhìn ra hình thù. Hai chân người đó dưới lực đạo khủng khiếp từ cánh tay ai đó mà ép sát vào ổ bụng kiện mỹ, để lộ ra huyệt nhỏ hồng hào đang không ngừng phun ra nuốt vào thanh kim thương thô dài nóng bỏng. Những khối cơ tuyệt mĩ trên bắp đùi dưới song mông liên tục co bóp, giống như đang cật lực ép khô cự vật đang càn quấy bên trong. Yêu dịch theo tốc độ đâm chọc như vũ bão nhỏ tong tong lên mặt cỏ, dưới ánh sáng phản chiếu thành một mảng dâm mỹ.
Trong vòng tay ôm ấp đầy ôn nhu của đối phương, nam nhân bị cuồng thao bày ra bộ mặt uỷ khuất vô cùng, nhưng cánh tay vẫn gắt gao không rời cần cổ trắng ngần của người kia, thanh âm run rẩy có phần nũng nịu, khiến hai kẻ xem lén theo phản xạ hút vào từng ngụm khí lớn. Thân thể trắng nõn dựa sát vào mặt đá lạnh, trong điều kiện thiếu sáng vẫn có thể nhìn ra làn da mịn màng đã biến thành màu hồng nhạt, căng bóng phấn nộn khả ái vô cùng. Yết hầu hếch cao bị gặm cắn đến thảm thương, dấu răng cùng vết hôn rải rác tản ra mùi vị chiếm dục mạnh mẽ. Dường như thực sự hưởng thụ việc bị người áp dưới thân, nam nhân ấy há miệng không ngừng dâm kêu, cổ họng ú ớ nhả ra những âm thanh yết ớt, nước mắt sinh lý tràn ra ướt đẫm khoé mi.
Áp được một đại mỹ nhân như vậy, nam nhân kia chắc chắn có bản lĩnh không hề nhỏ. Ánh mắt hai kẻ xem trộm tự giác chuyển sang người bên cạnh, không ai bảo ai nuốt xuống một ngụm nước bọt to đùng. Người đó ngoài cạp quần bị kéo xuống một chút, y phục trên thân mình vẫn chỉnh tề phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, mạt ngạch trên đầu uy nghiêm quy củ, nhìn thế nào cũng không ra nửa phân sai lệch. Ấy vậy mà ở bên dưới, tinh khí vừa lớn vừa thô điên cuồng đâm chọc huyệt nhỏ đang chảy nước tong tong, tinh mao rậm rạp bị thấm ướt đọng lại những giọt dịch lóng lánh, cảnh tượng ở nơi giao hợp thất loạn bát tao thành một đoàn nhộn nhạo. Nương theo những cú đâm rút kịch liệt, nam nhân gầm gừ hô hấp dồn dập, những ngón tay thanh tú liên tục bấu lấy cánh mông tròn mẩy của người kia, dồn sức nhào nặn lại tích cực khai mở, ép buộc ái nhân tiếp nhận mình nhiều hơn. Cổ họng y đè nén âm thanh xuống thấp nhất, chỉ có tiếng thở phì phò là không thể che giấu được, không một chút kiêng kị phát tán ra xung quanh..
-Trừng...Ô...Trừng Trừng... thật tuyệt a.... Trừng Trừng cắn lấy ta thật chặt..
-Hoán.. Hoán ca...
-Trừng Trừng, mau ôm ta..
-A... Đừng như vậy... Ta không chịu nổi..
Hai người đang quần nhau ở bên kia, một người đeo trên trán mạt ngạch cao quý của Cô Tô Lam thị, người còn lại tuy y phục xa hoa lăn lộn dưới đất cũng có thể nhìn ra màu tử đằng thuần tuý.. Tất cả những đặc điểm đó, cộng thêm cách xưng hô và âm vực giọng nói quá đỗi quen thuộc, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đương nhiên nhận ra được người quen, xúc cảm bột phát khó chống cự, người này nhanh nhẹn đỡ lấy, người kia mới có thể ngồi vững được..
-Lam Trạm... Đại ca và Giang Trừng....Hai người đó.. Sao lại thành như vậy..
Không phải Giang Trừng ghét nhất là đoạn tụ sao? Hắn thế nào lại cùng Lam Hi Thần dây dưa một chỗ? Chuyện này, nếu để lộ ra, không phải chỉ có Cô Tô Lam Thị và Vân Mộng Giang thị được một phen bát nháo, cả Tu Chân Giới khẳng định sẽ khó có ngày nào được yên.. Nguỵ Vô Tiện hình dung ra cảnh tượng ấy, so với việc năm đó hắn chế tạo được hung thi chắc hẳn đặc sắc không kém phần. Nhận ra bằng hữu thanh mai trúc mã tính tình cổ quái hoá ra cũng có mặt biến thái này, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thực hưng phấn, giống như ngày trước âm thầm cười nhạo hắn, thích thú chiêm ngưỡng Giang Trừng bị người áp dưới thân là bộ dáng gì..
Di Lăng lão tổ hết ngó sang bên này lại liếc sang bên kia, trông thấy gương mặt xám ngoét lại của tướng công nhà mình, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ. Vẻ mặt bất đắc dĩ của Lam Vong Cơ luôn mang đến cho hắn khoái ý dạt dào, không những miệng ngứa, một vài địa phương khác cũng ngứa ngáy đến khó chịu. Đối với chuyện đại ca dây dưa với Giang Trừng, hắn nhất thời khó có thể chấp nhận một, Lam Vong Cơ lại càng khó có thể chấp nhận mười. Ngắm nhìn sắc mặt biến ảo khôn lường từ trắng sang xanh, từ xanh sang tím của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện từ sâu trong nội tâm sung sướng vô cùng, tự động nhích lại gần ôm chặt lấy eo ái nhân, môi đưa đến bên vành tai thì thầm:
-Lam Trạm, ngươi và đại ca quả thực huynh đệ tương đồng, nơi bên dưới này đều thật lớn... Công kích dũng mãnh như vậy, làm sao ta và Giang Trừng không tình loạn ý mê, tuỳ tiện nằm dưới thân để huynh đệ các ngươi làm a làm... Ai nha.... Lam Thị Song Bích...Đâm rồi lại đâm.... còn không phải đâm chết chúng ta sao....
Không biết hổ thẹn nói ra những lời này, Nguỵ Vô Tiện hào hứng trông biểu cảm của Lam Vong Cơ, bàn tay ấm áp len lén chạy xuống nơi mềm mại nào đó phủ lên xoa nắn, khiêu khích nó cứng rắn ngóc đầu dậy. Tay hắn không ngừng loạn động, tay kia giữ lấy cằm buộc Lam Vong Cơ nhìn sang phía huynh trưởng đáng kính, ngôn từ càng lúc càng hạ lưu hơn:
-Tiểu Vong Cơ cũng có phản ứng rồi này, quả thật không thua kém gì Tiểu Hi Thần bên kia nha, tướng công làm ta tự hào thật đó... Nếu Lam Đại Ca biết đệ đệ yêu mến nhìn thấy màn xuân sắc của mình lại cứng rắn đến mức này, y nhất định sẽ có vẻ mặt đặc sắc lắm đây.. Hay là ngay bây giờ ta qua bên đó gọi người, để y lại xem Hàm Quang Quân hưng phấn đến mức độ nào nhé...
-Ngươi... ngươi dám?!!
Lam Vong Cơ bị hắn khiêu khích đã phát hoả muốn điên rồi, hơi thở nặng nề hẳn đi, thanh âm nhuốm màu dục vọng theo tiếng thở dốc ồ ồ phát ra, lại bị đè nén đi xuống. Hắn cố gắng gạt tay Nguỵ Vô Tiện, kiên quyết không cho tiểu tử thối này lộng hành, ngờ đâu đối phương đã nhanh tay đè hắn xuống, quỳ giữa hai chân hắn như con cún nhỏ, cặp mông căng mẩy lắc lắc không ngừng.
-Lam Trạm... Ta muốn ngươi. Ngay tại đây.. Làm ta đi...
Nghĩ đến có thể giống như trong mộng cảnh lư hương ngày trước cùng Lam Vong Cơ tuỳ ý phóng túng, nhưng đối tượng lần này lại là đại ca và Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện khó có thể nhịn xuống được nữa, trực tiếp lao vào cưỡng bức "tiểu dân nam đáng thương" Lam Vong Cơ..
Hắn hùng hùng hổ hổ gạt đi vạt áo trắng, kéo xuống cạp quần vướng víu, lấy ra tiểu Lam Cơ đã bừng bừng khí thế. Bờ môi mọng mềm như trái anh đào đặt trên đỉnh đầu ươn ướt hôn nhẹ một cái, chưa cần sự cho phép của chính chủ đã hé ra hấp tất cả vào trong miệng. Bằng kỹ thuật "thổi sáo" thượng thừa của mình, Nguỵ Vô Tiện hầu hạ Lam Vong Cơ không có một công đoạn sai lệch, ngón tay thon dài xảo diệu vuốt ve "thân sáo" nóng bỏng, miệng ngậm lấy phần đỉnh vừa thổi vừa hút, đầu lưỡi cố ý luồn lách vào bên trong lỗ nhỏ say mê liếm lộng. Kích thích như vũ bão ập xuống hạ thân khiến Lam Vong Cơ chao đảo, nằm vật ra trên cỏ thở dốc, trong mắt vô tình thu vào hình ảnh của hai người bên kia.
Giang Trừng lúc này đã nhấc thân khỏi phiến đá túm lấy Lam Hi Thần hôn môi, sau một hồi lưu luyến triền miên liền lật người lại, nâng hông lắc eo hướng đến y mời gọi. Lam Hi Thần thấy ái nhân như vậy đương nhiên là không nhịn nổi, đặt tinh khí ngay tại cửa huyệt ướt nhẹp, dồn hết lực hông tiến vào.
-A..... Hoán Ca... Sâu quá rồi...
Cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều bị người ta xuyên thủng, Giang Trừng khóc lóc van cầu đối phương chậm lại, vách tràng theo phản xạ co bóp liên tục, hấp Lam Hi Thần sướng lên chín tầng mây. Y vỗ vỗ cặp mông nõn nà không an phận, kéo bảo bối tâm can của mình lên hung hăng hôn một trận. Môi lưỡi giao triền khuynh thiên đảo địa, luật động càng thêm mãnh liệt, nơi giao hợp tích trữ không kịp, dâm thuỷ rò rỉ bắn ra tứ phương tám hướng. Dường như còn chưa thấy thoả mãn, Lam Hi Thần lại đem bảo bối lật lại một lần nữa, áp chặt hai cẳng chân lên phiến đá lạnh băng. Ở tư thế này, ngay cả chính chủ cũng có thể nhìn thấy miệng nhỏ đang không ngừng phóng ra dịch thể của mình, nhất thời xấu hổ đến mức có thể bắn ra ngay được. Lam Hi Thần trông thấy vậy liền nở một nụ cười đầy khoái ý, cúi xuống hôn lên bông hoa xinh đẹp ấy, dùng toàn lực hút mạnh...
-A...a... Lam Hoán... Không nên a...Ta ra...ta ra...
Ngỡ rằng sẽ có một dòng dịch thể trắng phun ra, Giang Trừng nhắm mắt chờ đợi chất lỏng nóng ấm hạ cánh trên ngực mình. Thế nhưng lại không có gì xảy ra cả, Giang Trừng vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm dịch lỏng trong suốt của Lam Hi Thần cùng biểu lộ kinh ngạc của y, hắn chỉ muốn đập đầu vào đá chết quách đi...
-Ô...Lam Hoán...Ta muốn chết a... Ta sao lại thành ra như vậy...
Lam Hi Thần lấy ra khăn tay lau qua mặt mình, cười cười áp môi lên vầng trán trơn bóng của ái nhân nhẹ giọng an ủi.
-A Trừng vì ta mà triều phun, ta hạnh phúc còn không hết a... Điều đó chứng tỏ A Trừng được ta thao thực thoả mái, có thể giống nữ nhân bắn ra yêu dịch, ta chính là cảm thấy phi thường tự hào...Ta yêu chết A Trừng mất rồi...
-Ngươi không ghét ta... Còn muốn yêu ta...Ô..ô Lam Hoán... Ngươi thật xấu xa...
Giang Trừng nằm trong vòng tay vây hãn của Lam Hi Thần xấu hổ ngọ nguậy, lại bị y ôm chặt hơn. Đôi môi đỏ hồng sưng mọng bị bắt lấy không thể phản kháng, nương theo mật dịch truyền sang từ đầu lưỡi của người kia mở ra cực đại, dâng lên khoang miệng thơm ngọt như đài hoa. Bị Lam Tông Chủ hôn đến thất điên bát đảo, tiểu Tông Chủ nhà họ Giang vô lực nằm ngửa trên phiến đá, huyệt nhỏ ngậm chặt bốn ngón tay của y quyến luyến không rời, cơ mông siết lại như muốn một lượt nuốt tất cả vào bên trong. Lam Hi Thần cũng đã hết kiên nhẫn, rút tay ra, trực tiếp đem chính mình nhồi đầy thân thể mê người của bảo bối.
-A... Ta chết mất....Trướng quá rồi..
-Gắng thêm một chút... Ta sắp tới rồi...A Trừng... Chúng ta cùng nhau!
-Lam Trạm nga~ Hảo lớn~ Thịt heo của tướng công sắp đâm chết Nguỵ Anh rồi~ Tới đi~ Mạnh nữa lên~
Nguỵ Vô Tiện nằm sấp trên mặt cỏ, hai chân mở lớn chống đỡ sức nặng của cơ thể, cúc huyệt hồng hào tiếp nhận cự vật dũng mãnh chỉ thuộc về Lam Vong Cơ. Di Lăng lão tổ hảo khí oanh liệt giờ đây đã sảng khoái đến độ da dẻ trên người đỏ hồng như tôm luộc, mặc kệ thế gian lớn tiếng kêu thét, may mắn đã bị Lam Vong Cơ vươn tay chặn lại. Hắn uỷ khuất ưm ưm vài tiếng, bên dưới dùng sức cắn chặt lấy côn th*t hung hãn, xảo diệu co bóp từng trận. Tiểu huyệt mới làm không lâu được khai mở khá tốt, từ đầu đến cuối chỉ thấy sướng, không biết điều chủ động khiêu khích đối phương nhiều hơn. Lam Vong Cơ cũng thoải mái đến mức có thể rên ra được, ở bên cần cổ trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện hết cắn lại mút, dấu hôn mới chồng lên dấu hôn cũ thành một mảng tan hoang như chiến trường. Dưới sức kìm nén đến cực hạn, hai người cứ thế quần nhau nát cả một vùng, yêu dịch không xác định văng tứ tung, đọng lại thành giọt trên những búp cỏ non. Không biết sau bao nhiêu lâu, Nguỵ Vô Tiện bất chợt ôm ghì lấy Lam Vong Cơ, bên dưới hấp mạnh một cái, vách tràng co giật liên hồi:
-Lam Trạm, ta phun triều cho ngươi a!~ Hàm Quang Quân thao Di Lăng lão tổ sướng đến triều phun ồ ạt~ Nga~ Ta bắn~ Ta bắn~
Ngôn từ hạ lưu rơi vào tai chính là kích thích cường đại nhất đối với Lam Vong Cơ. Hắn gầm khẽ lên một tiếng, ôm chặt lấy ái nhân trong lòng, giải phóng từng dòng mầm mống con cháu vào nơi sâu nhất bên trong cúc huyệt ấm nóng kia....
-Hoán ca.. Ta tới rồi...
-A Trừng.. Ta yêu ngươi~
Song Tông Chủ bên này cũng rất nhanh đạt đến cao trào. Lam Hi Thần vùi mặt vào khuôn ngực mềm ấm của Giang Trừng, an nhàn hưởng thụ dư vị sau hoan ái kịch liệt. Y vuốt ve bờ eo rã rời của ái nhân, âm thầm thưởng thức mĩ cảnh dịch thể đặc sệt chảy ra từ tiểu huyệt sưng đỏ, chầm chậm men theo cặp chân nõn nà chảy xuống đất..Cảm giác độc quyền chiếm hữu dâng lên trong lòng làm y hạnh phúc lâng lâng, môi lại tìm đến môi Giang Trừng một lần nữa. Hai người hôn môi xong cũng là chuyện rất lâu sau, Lam Hi Thần cẩn trọng đem áo khoác bọc ái nhân vào bên trong, một đường bế ngang y rời đi. Giang Trừng tuỳ ý để y ôm, mệt mỏi tựa đầu vào bả vai dài rộng, an tĩnh tìm một vị trí thích hợp mà ngủ. Trước khi ngủ, hắn vẫn cố gắng nhấc mí mắt nặng trịch, qua thanh âm ngái ngủ nói với Lam Hi Thần:
-Lam Hoán...Ngươi có cảm thấy có gì bất thường không...
Hiểu được ý tứ đề phòng trong lời nói của ái nhân, Lam Tông Chủ cũng tự giác bước chậm lại một chút, vô thanh vô tức đưa mắt ra xung quanh. Không phát hiện ra có kẻ nào theo dõi, y mỉm cười hôn khẽ lên trán Giang Trừng, nhỏ giọng trấn an:
-Không có. Ngươi cả nghĩ rồi.
-Thật kì lạ.. Ta rõ ràng là ngửi thấy mùi tên họ Nguỵ đó..
Tiểu Tông Chủ Giang Đa Nghi trong mơ màng vẫn nhíu mày, tay nắm đuôi mạt ngạch vô thức giật giật mấy cái, giống như động tác quất roi, nhìn qua khả ái vô cùng. Lam Hi Thần lắc lắc mái đầu, bất đắc dĩ mà nói:
-Ngươi ám ảnh hắn quá nặng nha... Bảo bối... Ta không có thấy thoải mái chút nào hết.
-Ngốc nghếch! Trong lòng ta chỉ có mình ngươi thôi...chỉ có...mình ngươi thôi...
Âm thanh càng về sau càng nhỏ, tố cáo chủ nhân đã chìm sâu vào mộng đẹp. Lam Hi Thần cong môi mỉm cười, cúi xuống hôn trộm bảo bối trong ngực một cái, thì thầm ba tiếng "Ta cũng vậy" rồi vận dụng linh lực phi thân đi..
Y chân chính không thể nào ngờ được... Nơi bụi cây đằng xa, có hai bóng người chậm chạp bò ra, thân ảnh một đen một trắng nhanh chóng mất hút vào bóng đêm....