Sự việc ở dạ hội Nguyên Đán gây ồn ào rất lớn, mấy chị đại trong trường do Hạ Tử Lộ cầm đầu đều bị công an dẫn về đồn, lập án điều tra.
Trùng hợp là, hai tuần trước Hạ Tử Lộ đã tròn 18 tuổi, đã là người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ.
Vì thế, chỉ cần Khương Vũ và những nữ sinh bị bắt nạt khác kiên trì truy cứu đến cùng, cô ta chắc chắn không có kết cục tốt lành gì.
Nhà họ Hạ lại chạy đôn chạy đáo, uy hiếp mua chuộc, nhằm khiến mấy nữ sinh trong trường từ bỏ việc tố cáo Hạ Tử Lộ.
Nhưng việc làm này đã phải lãnh hậu quả trực tiếp, chẳng bao lâu sau, dưới thủ đoạn tư bản của Tạ Uyên, nhà họ Hạ đã đi tới gần bờ vực phá sản.
Ai cũng phải trả giá vì những việc làm sai trái của mình.
Sau buổi dạ hội lần này, ban lãnh đạo cấp cao của trung học Duật Hi cũng bắt đầu điều chỉnh nội bộ, nghiêm trị bạo lực học đường. Tần Phi và một đám giáo viên ngó lơ vấn đề bắt nạt ở trường học đều bị buộc thôi việc, đồng thời ghi kỷ luật không tốt về vấn đề tác phong đạo đức nhà giáo trong lý lịch.
Nề nếp trong trường học đúng là tốt hơn qua từng ngày, ngay cả sự ganh đua giữa học sinh cũng giảm đi rất nhiều.
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, Cừu Lệ cũng kéo Khương Vũ đến thư viện để ôn tập.
Chuyện đôn đốc cô học hành, Khương Vũ vốn tưởng Cừu Lệ chỉ nói đại cho xong chuyện với Khương Mạn Y, không ngờ cậu lại làm thật.
Khoảng thời gian này, ngay cả phòng tập múa cậu cũng không cho cô đi. Chỉ cần có thời gian, cậu đều trông chừng cô ôn tập bài vở.
Dưới ánh đèn êm dịu trong thư viện yên tĩnh, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu vào qua ô cửa sổ sát đất.
Khương Vũ lơ mơ nằm nhoài ra bàn, trước mặt là một quyển vở bài tập toán đã mở.
Chốc chốc cô lại cầm điện thoại xem video hướng dẫn động tác múa ba lê, chốc chốc lại gõ đầu bút xuống bàn theo nhịp.
Cừu Lệ ngồi đối diện, ngẩng lên nhìn cô.
Dây tai nghe màu trắng ẩn hiện trong suối tóc suôn mượt của cô, ánh nắng hắt lên mặt cô như một tấm voan mỏng, làn da như phát sáng. Cô nhắm mắt, hàng lông mi cong vút, khẽ rung rinh...
Tựa như của cô đã từng múa vở “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky ở trong một thế giới khác, tựa như linh hồn cô cũng đang nhảy múa theo.
Đẹp đến mức có phần không chân thực.
Đối với cậu mà nói, đây là một thế giới cực kỳ không chân thực.
Cừu Lệ kìm lòng chẳng đặng mà duỗi tay ra, chạm vào làn da mịn màng trắng sứ của cô.
Khương Vũ nhạy cảm mở mắt ra, “Sao thế?”
Cừu Lệ cong ngón tay lại, thuận thế cốc vào trán cô, “Tập trung chút đi.”
Khương Vũ nghe lời gật đầu: “Ừ.”
Cô cầm bút lên, bắt đầu nghiêm túc vẽ đường parabol, giải đề toán ra nháp, vò đầu bứt tai hồi lâu mà cũng chỉ làm được mấy câu chọn đáp án.
Cừu Lệ sắp làm xong cả một tờ đề thi thử rồi mà Khương Vũ vẫn đang mắc ở bài chọn đáp án, tóc cũng sắp bị cô giật trụi rồi.
Cậu dứt khoát kéo vở bài tập của cô qua, kiểm tra một lượt, sau đó lấy bút đỏ đánh dấu nhân đằng sau đáp án của cô: “Sai rồi, câu này cũng sai, câu này cũng sai nốt, đề tổng hợp dễ nhất cậu cũng không biết làm?”
Khương Vũ nhìn vở bài tập mình toàn dấu gạch đỏ, chán nản nằm bò ra bàn, than vãn: “Học hành đúng là khó quá đi à.”
Cừu Lệ ngồi xuống cạnh cô, cầm giấy nháp đặt trước mặt cô, nói: “Tớ giảng cho cậu.”
“Cậu có giảng tớ cũng chẳng hiểu.” Khương Vũ nhíu mày, lẩm bẩm: “Tớ không có năng khiếu học hành, khó thế chứ lị, tớ vẫn nên ngoan ngoãn làm một diễn viên múa ba lê thôi. Con người phải tìm được chuyện thuộc sở trường của mình, mới có thể thành công...”
Cừu Lệ vẽ một đường parabol ra giấy nháp, mặt mày vô cảm nói: “Nếu cậu có thể nâng cao thành tích, thi đậu một trường đại học top đầu, thế thì cậu có thể trở thành người có học vấn khủng trong giới diễn viên múa ba lê rồi.”
“Chuyện... chuyện này có gì tốt à?” Khương Vũ tò mò hỏi.
Cừu Lệ nghĩ ngợi rồi nói: “Sẽ ngầu lắm đấy.”
Khương Vũ: ...
Trong một tiếng đồng hồ sau đó, Cừu Lệ đều chăm chú giảng giải đề toán cho Khương Vũ.
Giọng của cậu không còn băng lạnh như trước nữa, trái lại rất dịu dàng, giống như ánh mặt trời ấm áp trong ngày đông, khiến người ta khoan khoái vì ấm áp.
Trước đây, Khương Vũ cảm thấy Cừu Lệ là một chàng trai cực kỳ thiếu kiên nhẫn, chưa nói nổi hai cậu đã nổi giận không đếm xỉa đến người ta nữa.
Nhưng lúc này, cậu giảng giải từng bước giải cho cô, dáng vẻ cực kỳ nhẫn nại.
Hết lần này đến lần khác, không hiểu lại giảng lại lần nữa.
Chỉ mấy câu hỏi chọn đáp án cũng đã tốn cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng hiểu bài.
Thế là cậu lại ra mấy câu hỏi tương tự để cô làm.
Khương Vũ cầm bút, chớp chớp mắt nhìn đề bài, trưng ra khuôn mặt mờ mịt.
“Câu này giống như mấy câu đã giảng lúc trước, chỉ thay giá trị chút thôi.” Cậu có nhẫn nại hơn nữa thì cũng không thể đỡ nổi nữa rồi, “Phải giải thế nào thì giải thế nấy.”
“Làm gì có chỉ thay mỗi giá trị không thôi, rõ ràng câu trước hỏi Tiểu Hồng về nhà mất bao nhiêu thời gian, còn câu này lại hỏi Tiểu Minh đi đến trường mất bao nhiêu thời gian mà!”
Khương Vũ nhíu mày, “Nhưng vì sao tớ phải tính thời gian họ đi học với về nhà nhỉ! Chuyện này đâu có liên quan gì đến tớ?”
Cừu Lệ bóp trán, cảm thấy thế giới này sắp sụp đổ mất rồi.
Cô nàng này, có lẽ... không có năng khiếu học hành thật.
“Thôi bỏ qua.” Cừu Lệ gập vở bài tập lại, thu dọn giấy nháp, “Cậu vui vẻ là được.”
Khương Vũ cũng rất chán nản, nhìn cậu một cái, buồn bã nói: “Có phải cậu thất vọng lắm không?”
“Không đâu, tớ sẽ không thất vọng với cậu.”
“Thế sao cậu lại có cái vẻ mặt kia.” Khương Vũ cảm thấy cậu coi thường mình, “Đầu óc cậu đúng là rất thông minh, nhưng cậu lại không biết múa ba lê...”
“Cậu rất mẫn cảm.” Cừu Lệ bật cười, tựa đầu lên bả vai gầy của cô, “Tớ không thấy cậu không giỏi, chỉ thấy hơi mệt mà thôi.”
“Chưa gì đã mệt rồi? Thế thì cơ thể cậu cũng không khỏe lắm nhỉ.”
“Ừ, như kiểu bị vắt kiệt sức rồi ấy.”
“Mới tí đã bị vắt kiệt rồi á?”
“Bị cậu vắt kiệt đó.”
“...”
Khương Vũ chẳng buồn để ý đến cậu nữa, cô cầm bút lên, bắt đầu chăm chú giải những câu hỏi cậu vừa giảng cho cô.
Cừu Lệ nhìn dáng vẻ vừa tập trung vừa nhăn nhó vì khó của cô, bèn nói: “Không thích thì thôi, không cần miễn cưỡng, tớ cũng không nhất thiết phải có một cô bạn gái học giỏi lỡ dở vì ba lê.”
“Không.” Khương Vũ nói với vẻ cố chấp: “Ở bên cậu, lúc nào tớ cũng như một đứa ngốc ấy.”
“Làm một cô ngốc có gì không tốt?”
“Không tốt.” Cô nhìn cậu một cái, “Cậu thông minh như vậy, tớ mà ngốc quá thì sẽ bị cậu lừa.”
Cừu Lệ hơi mỉm cười, “Tớ lừa cái gì của cậu, lừa lấy người cậu hay trái tim cậu?”
“Đều lừa hết.”
“Nếu mà dễ lừa như thế thì hay rồi.”
Cừu Lệ vươn vai một cái, nhìn cô gái bên cạnh mình, đẹp đẽ giống như tòa thành cổ tích bị cất giấu trong bình thủy tinh.
Trong lòng cậu có một cơn xao động không thể dằn xuống được, nhưng đến lúc này, lại có thêm chút gì đó như sự thương xót và không nỡ kỳ diệu, vì thế cậu lại gắng hết sức để kiềm chế, nhẫn nhịn...
“Cừu Lệ.”
“Hửm?”
Khương Vũ quay sang, phát hiện đôi mắt đen của cậu đang nhìn mình chăm chú, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
“Tớ muốn hỏi là, chuyện của mẹ cậu mà cậu kể trước đây ấy, có thể kể lại chi tiết cho tớ không?”
Cừu Lệ lấy vở bài tập của cô, bắt đầu kiểm tra bài giải cho cô, “Sao lại muốn biết?”
“Muốn hiểu cậu hơn một chút.”
Cừu Lệ không từ chối cô chủ động lại gần cậu, mà ngược lại trong lòng cậu còn rất muốn cô tìm hiểu cậu, thế là cậu trả lời: “Khi tớ còn rất nhỏ, bà ấy đã ly hôn với người đàn ông kia. Tớ chẳng có ký ức gì về bà ấy, chỉ nhớ bà ấy rất đẹp, hình như là một giáo sư đại học.”
“Thảo nào.” Khương Vũ nói với vẻ suy tư: “Bố mẹ đều là thành phần trí thức, thảo nào sinh ra cậu thông minh như vậy. Có thể thấy, cái được gọi là gen này... đúng thật là có thể di truyền mà.”
Nhưng cô vừa nói xong, sắc mặt Cừu Lệ chợt lạnh đi.
Khương Vũ hốt hoảng nhớ ra, bố cậu là một nhà phân tích tâm thần rất điên cuồng, từng làm rất nhiều chuyện đáng sợ.
Cô lảng sang chủ đề khác, hỏi: “Cậu có biết bây giờ mẹ cậu ở đâu không?”
“Đại học Bắc Thành.” Cừu Lệ bình tĩnh nói: “Bà ấy là giáo sư ở đại học Bắc Thành, học giả ở Trường Giang, tớ từng nhìn thấy bà ấy ở trên chuyên mục văn hóa trên tivi, dáng vẻ giống hệt trong ký ước hồi nhỏ của tớ, không hề thay đổi.”
“Học giả Trường Giang! Trời ạ, giỏi thật đấy.”
“Đúng thế.” Cừu Lệ tỏ ra dịu dàng hiếm thấy, “Bà ấy là một người rất giỏi giang. Tớ muốn đợi đến lúc bản thân trở nên tốt hơn mới đi gặp bà ấy sau, ít nhất phải thi đậu trường đại học tốt nhất đã.”
“Đó chẳng phải là trường đại học Bắc Thành sao?”
“Ừ, có lẽ có thể dành cho bà ấy một sự bất ngờ.”
Khương Vũ nhìn khóe môi đã giương lên từ lúc nào của cậu, dần dần hiểu ra rằng, trong lòng cậu, mẹ cậu đúng là người cực kỳ quan trọng.
Cậu muốn đến gặp bà với dáng vẻ tốt đẹp nhất, để bà tự hào vì bản thân mình.
Cõi lòng Khương Vũ cũng cảm thấy ấm áp, cô ngồi lại gần cậu hơn, nhấc tay vò rối tóc cậu: “Bạn trai nhà chúng ta đúng là có chí khí thật đấy, tớ mà không học hành tử tế thì không được rồi.”
Cô vừa mới sán lại gần, giác quan của cậu lại bắt đầu trở nên nhạy cảm, ngửi thấy mùi hương của cô, cảm nhận được sự tiếp xúc của cô với mình, thậm chí là nhiệt độ cơ thể cô gần trong gang tấc...
Đúng khoảnh khắc cậu muốn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng thì Khương Vũ rút tay lại, đặt hai tay lên bàn bắt đầu nghiêm túc làm đề...
“Vậy tớ cũng không thể tụt lại phía sau được, tớ cũng phải thi vào cùng một trường đại học với bạn trai.”
Cừu Lệ nhìn cơ thể nhỏ bé của cô, dục niệm trong lòng dâng lên hết lần này đến lần khác, nhưng cũng bị dằn xuống hết lần này đến lần khác.
Một lúc lâu sau, cậu nuốt nước bọt khiến hầu kết chuyển động lên xuống, sau đó ngồi kề bên cô, nói với vẻ kiềm chế: “Câu nào không biết cứ hỏi bạn trai.”