Mộng Trong Mộng

Chương 17: Chương 17:




Chương 17: Tôi hình như có chút thích cậu rồi
 
Về phần chuyện giữa Tạ Uyên và Khương Vũ, trong trường lại có một số suy đoán vô cơ.
 
“Tạ Uyên nổi tiếng là tính tình rất tệ, ai cũng không nể mặt, sao lại đối xử tốt với Khương Vũ như thế?”

 
“Khương Vũ cũng lạ, trước đây chẳng bao giờ thèm tranh giành những chuyện này với Đào An Hinh, sao lần này lại tích cực như vậy?”
 
“Còn sao nữa, cô ta chia tay với Hoắc Thành rồi, nói không chừng đang tìm mối khác đó. Loại phụ nữ thế này, để ai bao nuôi mà chẳng được.”
 
“Ôi đệch, ý cậu là, cô ấy và Tạ Uyên… Trời ạ, Tạ Uyên đã bốn mươi mấy tuổi rồi, làm cha cô ấy còn được đó!”
 
“Bao nuôi còn phải để ý tuổi tác sao? Có tiền là được rồi.”
 

 
Nam sinh kia nhất thời nhanh miệng, lại không ngờ Cừu Lệ đi ngang qua lại đưa tay bóp chặt cổ cậu ta.
 
Sự cố bất ngờ xảy ra, khiến cho các bạn học xong quanh vội vàng lùi ra sau.
 

Cừu Lệ một tay bóp chặt cổ nam sinh, nhấc cậu ta lên, hai chân cách khỏi mặt đất.
 
Nam sinh kia sống chết nắm lấy tay cậu, cố gắng giãy giụa, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
 
Bởi vì từ trong đôi con ngươi sâu thẳm của Cừu Lệ, cậu ta nhìn thấy vực sâu chết chóc thoắt ẩn thoắt hiện.
 
Dường như giây tiếp theo, cậu thật sự có thể bẻ gãy cổ cổ ta.
 
Không ít học sinh vây quanh nhìn thấy màn này, liền thấp giọng xì xào.
 
“Sao thế?”
 
“Không biết nữa, tự nhiên hai người họ lại đánh nhau.”
 
“Cần nguyên nhân gì chứ, Cừu Lệ chính là kẻ điên! Là kẻ bệnh tâm thần!”
 
Khương Vũ vừa bước ra cổng trường liền bị một màn này dọa sợ.
 
Hoắc Thành kiếp trước cũng chính là chết trong tay Cừu Lệ.
 
Cậu khi đó, nhìn thấy ai cũng mỉm cười, trông rất lương thiện vô hại, nhưng lại là ác ma đội lốt lương thiện.
 
“Cừu Lệ, cậu mau buông tay!” Khương Vũ vội chạy đến, lên tiếng ngăn cảm: “Mau buông cậu ta ra!”
 
Cừu Lệ một tay đẩy nam sinh kia, khiến cậu ta bị đẩy ngã lăn ra đất.
 
“Con mẹ mày!”
 
Nam sinh văng tục một tiếng, còn muốn bước lên động thủ, nhưng nhìn thấy đôi mắt không có tình cảm của Cừu Lệ, liền rụt lại.

 
Cậu ta mắng rủa vài tiếng ‘thằng điên’, không cam lòng mà rời đi.
 
Dường như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, Cừu Lệ mặt không cảm xúc xoay người rời đi.
 
Khương Vũ chạy bước nhỏ đuổi theo cậu hỏi: “Sao vừa rồi cậu lại đánh nhau với cậu ta?”
 
“Vì tôi là kẻ điên.”
 
Giọng cậu mang theo ý lạnh đáng sợ.
 
“Tính tình cậu thế này là sao chứ?” Khương Vũ thấp giọng thì thầm: “Nếu cậu khống chế bản thân, sớm muộn cũng sẽ bị trường Duật Hi đuổi học, cậu không muốn thi vào đại học trọng điểm hay sao?”
 
“Tôi bị đuổi học có liên quan gì đến cậu chứ?”
 
“Sao không liên quan.” Khương Vũ không chịu buông tha nói: “Tôi chẳng lẽ không phải bạn gái của cậu sao?”
 
Từ ‘bạn gái’ này chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng Cừu Lệ.
 
Đúng vậy, cô là bạn gái của cậu.
 
Theo lý, cậu phải bảo vệ cô ấy.
 
Cừu Lệ dừng bước, cố gắng bình tĩnh nói chuyện với cô: “Trưa nay cậu và Tạ Uyên nói gì với nhau ở sân vận động?”
 
“À...Chỉ là nói chuyện của viện kĩ thuật thôi.”
 
“Nói dối.” Cừu Lệ không hề nể mặt mà vạch trần Khương Vũ: “Nói chuyện kĩ thuật gì mà ông ta lại kích động túm lấy tay cậu?”
 
Khương Vũ rất không vui với giọng điệu chất vấn của cậu: “Cậu quản lắm thế, đây là chuyện của tôi.”
 
Cô không thể giải thích rõ với Tạ Uyên, đương nhiên cũng không thể giải thích với Cừu Lệ được.
 
Sắc mặt của Cừu Lệ rất khó coi.
 
Cậu không biết tại sao bản thân lại nổi giận như thế, nhưng lúc nhìn thấy cô tiếp xúc với người đàn ông khác, trong lòng cậu rất không vui, không vui đến sắp nổ tung rồi.
 
Lời nói vừa rồi của nam sinh kia càng kích thích mạnh mẽ đến thần kinh của cậu.
 
Khương Vũ là màu sắc duy nhất trong thế giới trắng đen của cậu, vô cùng  rực rỡ cùng tươi đẹp.
 
Cậu muốn phần tốt đẹp này chỉ mình cậu được độc chiếm, ai cũng không thể cướp đi được, cũng không thể để cho người khác nói nhảm vấy bẩn cô, vấy bẩn sự tốt đẹp của cậu.
 

 
Khương Vũ nhìn thấy Cừu Lệ không thèm cãi nhau với cô, chỉ là cả đường trầm mặt, không chịu nói năng gì cả.
 
Cô không biết tại sao cậu lại giở chứng, chẳng qua tính cách của thằng nhãi này chính là như vậy, vô cớ không vui cũng là chuyện bình thường.
 
Tóm lại ủy thác lần này vô cùng thành công, kiếm đủ 200 nghìn tệ cho học phí của Esmela mới là chuyện quan trọng nhất.

 
Cô vẫn cảm thấy rất vui.
 
“Cừu Lệ, chúng ta đừng cãi nhau nữa, tối nay tôi mời cậu ăn cơm nhé.” Khương Vũ chủ động làm hòa: “Cậu muốn ăn gì cũng được hết.”
 
“Tôi muốn ăn bánh chẻo.” Bàn tay đang cuộn chặt trong túi quần của Cừu Lệ khẽ thả lỏng: “Đến nhà tôi, nấu bánh chẻo cho tôi ăn.”
 
“Cậu thật là phiền phức mà.”
 
“Không muốn ăn ở ngoài mãi.”
 
“Được thôi.”
 
Khương Vũ cũng không nghĩ nhiều, theo cậu đến cửa hàng tiện lợi, chọn một túi bánh chẻo ngô nhân thịt bò mà mình yêu thích nhất.
 
Sau khi thanh toán xong, lúc bước ra cửa hàng tiện lợi, Cừu Lệ xé vỏ kẹo, bỏ vào trong miệng.
 
Khương Vũ nhìn dáng vẻ ăn kẹo thơ thẩn của cậu, không nhịn được phì cười bảo: “Lúc cậu ăn kẹo, trông đáng yêu quá.”
 
“Cậu thích là được.”
 
Cừu Lệ không nếm được bất kỳ hương vị gì từ cây kẹo mút, trong miệng như ngậm một viên thủy tinh vậy, không hề có cảm giác gì cả.
 
Ban đầu Cừu Lệ nghĩ, có lẽ chỉ đơn thuần hưởng thụ hương vị của thức ăn là đủ rồi. Nhưng bây giờ cậu phát hiện ra là không đủ, mãi mãi không đủ, cậu muốn...nhiều hơn nữa.
 
Không có cô, thế giới này đối với cậu mà nói, không hề có ý nghĩa tồn tại nào cả.
 
Cậu muốn cảm nhận thế giới này, muốn cảm nhận được tình yêu và sự vui vẻ, muốn được đáp trả, được trân trọng, thậm chí là đau buồn và đố kỵ…
 
Cừu Lệ đưa viên kẹo đến bên môi Khương Vũ: “Ăn đi.”
 
“Tôi mới không thèm giống cậu đâu.” Khương Vũ ghét bỏ bĩu môi: “Ai thèm ăn thứ cậu đã ăn qua chứ?”
 
“Chê tôi không sạch sẽ sao?”
 
Khương Vũ không phải ghét bỏ cậu, cô chỉ là biết rõ quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến bước đó.
 
Cô là đang giúp cậu, cứu cậu… Đương nhiên cũng là đang cứu chính mình.
 
Nếu như chỉ là quan hệ hợp tác, cô cần ăn cây kẹo mút mà khách hàng ăn qua sao?
 
Đương nhiên không cần rồi.
 
Cừu Lệ thấy cô rõ ràng không đồng ý, cũng không miễn cưỡng cô, cậu ngậm cây kẹo không mùi không vị kia, lặng lẽ rời đi.
 
Cô vốn không thích cậu, từ lúc bắt đầu đã không thích cậu.
 
Điểm này, Cừu Lệ nhìn thấy rất rõ ràng.

 
Cừu Lệ ban đầu cũng không hề để tâm.
 
Nhưng dần dà, cậu phát hiện bản thân bắt đầu có dục vọng, bắt đầu khó ngủ, bắt đầu muốn được nhiều hơn.
 
Mà việc ‘cô không thích cậu’ tựa như một con rắn độc chậm rãi cắn nuốt lòng cậu.
 

 
Về đến nhà, Khương Vũ bắt đầu mang bánh chẻo đông lạnh vào bếp, chuẩn bị bắt bếp nấu nước.
 
Phòng bếp trong nhà Cừu Lệ vô cùng sạch sẽ, đến cả những góc chết cũng không nhìn thấy vết dầu mở, chén bát đều rất mới.
 
Trong nhà dường như chưa từng nấu ăn, cũng không có gia vị.
 
Khương Vũ tìm một hồi lâu, mới từ trong tủ bếp tìm ra một túi muối vẫn chưa dùng qua.
 
Đành vậy, dù sao nấu bánh chẻo cũng không cần có quá nhiều gia vị, có thể ăn được là được rồi.
 
Cô nấu nước, lưu loát bỏ từng viên bánh chẻo đông lạnh vào nồi.
 
Trong lúc đợi bánh chẻo nấu chín, cô lấy điện thoại ra nhìn số dư tài khoản cách mục tiêu đóng học phí càng lúc càng gần, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ.
 
Cô nhất định sẽ trân trọng cơ hội được sống lại, chăm chỉ học khiêu vũ, cố gắng sống thật tốt.
 
Khương Vũ đang nghĩ đến chuyện của mình, không hề chú ý đến thiếu niên sau lưng đã bước vào trong bếp, đóng cửa lại.
 
“Ha, có nhiều tiền thật đấy.”
 
Giọng nói trầm thấp từ đằng sau lên tiếng, Khương Vũ giật mình, vội vàng tắt màn hình di động.
 
Cô nhìn số dư trong tài khoản, nhìn đến si mê, không hề phát hiện Cừu Lệ vào đây từ lúc nào.
 
“Tất cả đều do tôi cực khổ kiếm về đấy.” Khương Vũ cầm chiếc muôi, khuấy đảo bánh chẻo trong nồi: “Đây là học phí của trung tâm nghệ thuật Esmela mà tôi kiếm về.”
 
“Cậu kiếm như thế nào, dựa vào việc lo chuyện bao đồng sao?”
 
Khương Vũ không muốn giải thích nhiều, liền tùy tiện trả lời: “Đúng vậy, chính là dựa vào việc lo chuyện bao đồng đấy.”
 
“Vậy chị thật lợi hại.”
 
Cừu Lệ đứng sau lưng cô, ép cô về phía tủ bếp. Khương Vũ thậm chí cảm nhận được hơi thở nóng rực của cậu khẽ lướt qua trán cô.
 
Khoảng cách giữa hai người...hình như quá gần rồi.
 
Khương Vũ muốn nghiêng người né tránh.
 
Cừu Lệ thuận thế nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.
 
Lòng bàn tay của cậu rất nóng, ngón tay có vết chai sạn, lúc cậu bắt lấy cổ tay cô, chỉ cần khẽ dùng sức là cô đã không thể giãy giụa được.
 
“Chị gái…”
 
Cậu khẽ ngửi hương thơm trên mái tóc cô, trong giọng nói mang theo sự quyến rũ trầm khàn: “Tôi hình như có hơi thích cậu rồi.”
 
Khương Vũ sửng sốt nhìn cậu, cậu lại hỏi: “Cậu có thể….thích tôi không?”
 
Giọng Khương Vũ khẽ run: “Tôi thích cậu mà.”

 
“Nói dối.” Tay còn lại của Cừu Lệ nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn mình: “Cậu tiếp  cận tôi, có mục đích khác phải không?”
 
“Cừu Lệ, cậu đừng như thế mà, tôi có hơi sợ đấy.”
 
Khương Vũ nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy của cậu, cô thật sự sợ rồi, giọng cô run rẩy: “Cậu muốn làm gì?”
 
Cừu Lệ cũng không biết, cậu chỉ điên cuồng muốn cảm nhận được gì đó, giữ chặt một chút gì đó.
 
Trước đây, cậu dùng cách tự hành hạ mình để cảm nhận thế giới này.
 
Cậu không ngừng gây hấn để bị người ta đánh cho nhừ tử, tuy rằng không cảm thấy đau nhưng máu tươi đỏ thắm chảy xuống nhắc nhở rằng cậu vẫn còn sống.
 
Khương Vũ là người duy nhất có thể cho cậu cảm giác chân thật.
 
Cậu không thể mất đi cô được.
 
Cừu Lệ nắm lấy cằm của thiếu nữ, vô cùng tuyệt vọng hỏi cô: “Có thể thích tôi được không?”
 
“...”
 
Cho đến lúc này, Khương Vũ mới dần phát hiện, thật ra cô đang nghịch với lửa.
 
Ban đầu mục đích của cô chỉ vì muốn để Cừu Lệ thích mình, nghe lời mình.
 
Như thế, cô mới có thể dễ dàng thuyết phục cậu, hướng cậu tránh việc giẫm phải vết xe đổ.
 
Nhưng cho đến hôm nay, cô mới phát hiện ra, chuyện thích một người không phải là chuyện dễ dàng điều khiển được.
 
Vì thích nên mới bất giác sinh ra thương nhớ, khao khát, thậm chí là chiếm hữu…
 
Cô đột nhiên nhớ đến lời nhắc nhở của Cừu Lệ trong tương lai.
 
“Nếu như không chuẩn bị tốt công tác giác ngộ, thì đừng đùa giỡn loại chuyện này với tôi.”
 
Bây giờ, cô cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩ của câu nói này.
 
Ác ma đã động lòng, cậu sẽ từ trong vực sâu vươn tay với cô.
 
Nếu Khương Vũ không bắt lấy tay cậu…
 
Nếu cô không cứu cậu lên…
 
Đáp án này cô không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu thê thảm. Cô sớm đã giác ngộ được rồi.
 
Khương Vũ ngẩng đầu, nhìn gương mặt điển trai của thiếu niên đang ở gần trong gang tấc: “Tôi chỉ là...cảm thấy có chút sợ hãi mà thôi.”
 
“Thế bây giờ, chị đã chuẩn bị rồi chứ?”
 
Cừu Lệ thử ghé lại gần cô.
 
Khương Vũ không hề lảng tránh, mặc kệ đôi môi lạnh lẽo của cậu khẽ lướt qua khóe môi cô.
 
Dường như không có cảm giác gì cả, Cừu Lệ cảm thấy vẫn chưa đã ghiền.
 
Lần này, cậu muốn tham lam thưởng thức đôi môi mềm mại của cô.