Mộng Tình

Chương 5: Không thể thoát được (I)




Nhà hàng mà mẹ cô nói nằm ở cuối dãy phố. Trước đây cô luôn nghĩ những nhà hàng nằm ở cuối dãy phố thường là những nhà hàng tồi tàn, nhỏ bé nhưng cô đã sai, giờ đây cô đang đứng trước một nhà hàng vô cùng sang trọng sừng sững 11 tầng. Nhìn nhà hàng này một lượt, nếu cô nhớ không nhầm thì trước kia cô chưa từng thấy nhà hàng này, có lẽ trong thời gian cô không ở đây nhà hàng này đã được xây dựng, nhìn nó thật mới lạ. Từ bên ngoài cô đã thấy được sự sang trọng của nhà hàng này. Một dãy đèn led cùng một màu được trải dài khắp dãy hành lang của nhà hàng. Dưới mái hiên được thắp sáng bởi những bóng đèn chụp bằng thủy tinh màu sáng trắng. Trương Thiên Ân nhìn vào bên trong nhà hàng qua lớp cửa kính, bên trong được trang trí sang trọng hơn gấp nhiều lần bên ngoài. Ở chính giữa nhà hàng treo một chiếc đèn trùm cực đẹp, cực lớn tỏa ra thứ ánh sáng thuần khiết như pha lê và xung quanh là những chiếc đèn chùm nhỏ. Bước vào bên trong, cô thấy sự sang trọng càng được thể hiện rõ hơn qua cách bày trí đầy sự mới lạ của nhà hàng này. Màu chủ đạo của nhà hàng là màu trắng kết hợp với ánh sáng của những chiếc đèn chùm làm cho nhà hàng được bao phủ bởi một màu trắng đến nhức mắt. Khách ở đây cũng khá đông góp phần tạo cho không gian nhà hàng thêm phần hoàn mỹ.

Từ dáng vẻ đến cách bày trí của nhà hàng cô nảy sinh lòng hiếu kỳ, tò mò muốn biết chủ nhà hàng này là ai, cô thầm nghĩ chủ nhà hàng này chắc phải tinh tế lắm. Cảm giác bước đi dưới ánh đèn, nền gạch như đang phát ra ánh sáng và những con người nơi đây thật thú vị.

Trương Thiên Ân lưới qua từng chiếc bàn đã có khách, thu tất cả sự sang trọng lộng lẫy ở nơi đây vào tầm mắt cô. Cô bước về chiếc bàn trống ở phía cạnh cửa sổ, chợt cô nhìn thấy Ngô Gia Hào bước ra từ một cánh cửa trong nhà hàng. Nhìn thấy Trương Thiên Ân, Ngô Gia Hào liền bước nhanh về phía cô. Chào hỏi bố mẹ cô xong, anh ta nói:"Phòng ăn cháu đã đặt xong rồi, mời hai bác và Thiên Ân đi theo cháu."

Vừa bước vào thang máy Ngô Gia Hào vui vẻ giới thiệu chi tiết về nhà hàng này cho bố mẹ cô nghe. Nghe Ngô Gia Hào nói thì cô được biết nhà hàng này được khai chương từ một tháng trước. Được thiết kế theo phong cách châu Âu, nhưng có nhiều sự mới lạ hơn. Phòng Ngô Gia Hào đặt nằm ở tầng thứ 11 - phòng ăn VIP nhất nhà hàng này. Cô có cảm giác như Ngô Gia Hào là chủ của nhà hàng này vậy, bởi anh ta thông thạo từng chi tiết ở đây.

Bước vào phòng ăn, bên trong đó đã có bố mẹ Ngô Gia Hào. Trương Thiên Ân chưa kịp phản ứng gì đã bị mẹ cô kéo đến trước mặt họ giới thiệu:"Xin lỗi, đã để anh chị đợi lâu, giới thiệu với anh chi đây là con gái tôi - Trương Thiên Ân."

Trương Thiên Ân theo phép lịch sự:"Cháu chào hai bác."

"Bác cháo cháu." Bố mẹ Ngô Gia Hào không hẹn mà cùng nói.

"Nào, mọi người mau ngồi xuống đi." Mẹ Ngô Gia Hào nhiệt tình.

Mọi người vừa ngồi ổn định vào bàn thì cửa phòng bật mở, ba người phục vụ lần lượt bước nào, mang đồ ăn bày lên bàn. Đồ ăn ở đây rất phong phú, chủ yếu là các món kiểu Âu. Trước khi đi người phục vụ không quên cúi đầu:"Chúc mọi người ăn ngon miệng."

"Mọi người cứ ăn tự nhiên nhé." Ngô Gia Hào nói sau khi ba người phục vụ rời đi.

Ăn tự nhiên sao? Làm sao cô có thể khi mà Ngô Gia Hào ngồi đối diện cô, ánh mắt cứ dõi theo từng hành động của cô.

Mọi người đã bắt đầu nói về chuyện của Trương Thiên Ân với Ngô Gia Hào.

Mẹ Ngô Gia Hào lên tiếng trước:"Thiên Ân, cháu thấy Gia Hào nhà bác thế nào."

Cô đơ người với câu hỏi này trong vài giây, sau đó nhanh chóng trở lại vẻ bình thường rồi nở một nụ cười rất tự nhiên với mẹ Ngô Gia Hào:"Cháu thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, biết suy nghĩ và cũng khá nghiêm túc."

Nghe thấy câu nói này Ngô Gia Hào bất giác nhếch mép cười vẻ đắc ý nhưng vẫn không hề rời mắt khỏi Trương Thiên Ân một giây nào. Trong lần đầu gặp mặt này có vẻ như bố mẹ của Ngô Gia Hào rất có cảm tình với Trương Thiên Ân.

"Vậy sao, như vậy thì tốt rồi, bác đồng ý cho hai đứa tiến đến với nhau, cháu và Gia Hào cũng đã quen nhau được một thời gian vậy nên chúng ta cũng bàn đến chuyện hôn sự được rồi đó." Mẹ Ngô Gia Hào nói ra quan điểm của mình một cách rất tự nhiên.

Bàn chuyện hôn sự lúc này sao? Trương Thiên Ân và Ngô Gia Hào mới chỉ quen nhau được 6 ngày mà giờ đây mẹ Ngô Gia Hào lại nói là một thời gian. Đây là ép hôn chứ không phải muốn hỏi ý kiến của cô nữa rồi.

"Chị Lệ Tuyết à, tôi thấy bây giờ tính đến chuyện này là quá vội vàng, hãy để cho hai đứa thêm thời gian để tìm hiểu nhau kĩ hơn, lúc đó mới nên tính tiếp, anh chị thấy thế nào." Bố cô cuối cùng cũng lên tiếng giải quyết vấn đề này.

"Tôi thấy như vậy cũng được đó, chi bằng chúng ta hãy để hai đứa tìm hiểu nhau kĩ hơn rồi tính tiếp."

Giờ đây Trương Thiên Ân đang vui vẻ cười thầm trong lòng, ngay cả bố Ngô Gia Hào cũng nói như vậy thì làm gì có chuyện cô phải dây dưa với vấn đề này nữa đây. Ngày mai cô đã rời khỏi đây, trở về cuộc sống cô muốn rồi.

Bấy giờ Ngô Gia Hào mới chuyển ánh từ Trương Thiên Ân sang bố anh ta, ánh mắt đó như chứa một tia khó hiểu và không đồng tình với ý kiến đó.

Vậy mà mẹ cô vẫn tươi cười:"Nếu mọi người đều có ý kiến như vậy thì để hai đứa nó thêm thời gian đi, chẳng phải anh chị nói ngày nói ngày mai Gia Hào phải trở lại nơi làm việc chính sao, nơi đó cũng là nơi con gái tôi sống vậy là hai đứa vẫn có thể tiếp tục tìm hiểu nhau."

Một lần nữa Ngô Gia Hào lại nhếch mép lên cười ánh mắt lại hướng về phía Trương Thiên Ân. Trương Thiên Ân đang cố giữ bình tĩnh không làm ra những hành động không đáng có. Hiện giờ cô đang rất phẫn nộ, cô muốn ngay lập tức muốn hỏi mẹ cô tại sao lại như vậy? Có phải đây cũng là do mẹ sắp sếp không? Và còn rất nhiều câu hỏi khác giành cho mẹ cô đang xoay quanh trong đầu cô. Sự việc đã như vậy liệu còn hướng giải quyết không, liệu cô có thoát khỏi vấn đề này không.

Buổi tối gặp mặt kết thúc, khi ra về cô mới biết Ngô Gia Hào chính là chủ nhà hàng này. Nhưng bây giờ điều này đâu còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để cô giải thích với Hứa Gia Khánh, làm sao để thoát khỏi Ngô Gia Hào.