Mộng Tình Nhân

Chương 31: 31: Đồng Hương





Nhắc đến Đan Dương người ta không chỉ nhắc đến phong cảnh hữu tình, mà còn có các lễ hội đầy màu sắc và màn múa rối nước vui nhộn.
Múa rối nước là lấy nước làm sân khấu biểu diễn, dưới mặt nước là hệ thống máy điều khiển với các kiểu máy sào, máy dây chằng chịt được nối với buồng trò làm bằng tre phên, để các nghệ nhân ngâm mình trong đó mà điều khiển máy cho quân rối ẩn hiện, nhịp nhàng, uyển chuyển.

Trong nghệ thuật múa rối nước thì quân rối là diễn viên trực tiếp, là cơ sở vật chất kỹ thuật quan trọng nhất góp phần tạo lên thành công của tích trò.

Múa rối nước thường được diễn vào dịp lễ hội làng, chẳng biết nơi đây đang có lễ hội gì mọi người chen chúc nhau đến xem.
Ngọc Thuần cũng đến góp vui, đây là lần đầu tiên cô xem múa rối trực tiếp, trước kia mỗi lần xem trên tivi Ngọc Thuần đều ước mình có thể đến xem một lần, tận mắt nhìn các con rối di chuyển sinh động, nhịp nhàng như sinh vật có linh hồn.
"Lần đầu tiên chị xem cái này đó, có phải rất đẹp không?"
Chi Ái xem đến say mê, cô gật đầu cảm thán: "Đẹp thật, đây cũng là lần đầu em xem trò này đấy."

Ngọc Thuần trách: "Trò gì? Đây là nghệ thuật, nghệ thuật đó."
Thậm chí cái "trò" mà Chi Ái nói chính là di sản văn hóa con người cẩn thận giữ gìn.

Ở thế giới cô từng sống, muốn xem phải bỏ ra vài trăm mua vé vào cửa, còn ở đây không chỉ không cần mua vé, còn được xem miễn phí, Ngọc Thuần vui còn không hết.
Chi Ái hét lên, chỉ về tay về hướng đối diện, nơi sạp hàng khăn thêu bày bán.
"Đó là tiểu thư Lục Tuyết mà."
Ngọc Thuần nhìn sang chỉ thấy cô gái với thân hình nhỏ bé chăm chú xem chiếc khăn tay thêu hoa phù dung.
"Hình như là em họ của chị đúng không?"
Ngọc Thuần vẫn còn nhớ lần trước Chi Ái nói hai người là chị em họ hàng xa.

Cô em họ chưa từng gặp mặt ở giữa đường cãi nhau vài chàng trai xa lạ, đó là tất cả những gì Ngọc Thuần biết về Lục Tuyết.
"Dạ vâng! Tiểu thư hay là chúng ta đến đó đi, đã nhìn thấy rồi ngó lơ thì cũng kỳ, hơn nữa ở chỗ này chị không quen biết ai, thêm người thêm vui."
Ngọc Thuần không đồng ý, có hai lý do để cô làm vậy.

Một là Ngọc Thuần không biết chút gì về cô Lục Tuyết kia, còn hai cũng là lần trước Chi Ái nói quan hệ chị em không tốt.
Chi Ái kì kèo: "Nói gì cũng là chị em, tiểu thư không thể thờ ơ với người ta mãi được.

Hơn nữa hiểu lầm với công tử Huân Phong đã qua lâu lắm rồi, nhân cơ hội này làm hòa đi."

Chẳng biết lấy sức lực từ đâu Chi Ái có thể kéo Ngọc Thuần đi một mạch.

Lúc gần đến nơi Chi Ái hớn hở chỉ một hướng khác, cô hò reo: "Wow...!chị xem kìa! Bên kia có bán lồng đèn, em qua bên đó xem thử, chị từ từ nói chuyện nhé!"
Nói đi là đi Chi Ái bỏ Ngọc Thuần bơ vơ nơi đông người, cô chẳng biết làm sao đành nhắm mắt bước đi, thôi vậy ai bảo cô là người đẹp nhân ái kia chứ, mấy chuyện như tạo thiện cảm làm quen Ngọc Thuần làm rất giỏi.
Mùa hè năm lớp 6 Ngọc Thuần từng phát tờ rơi, nhớ lúc đó miệng cô vừa dẻo lại ngọt làm bao người đi đường vui lòng, trong một buổi chiều cô phát hết hai xấp tờ rơi dày cộm, về còn được ông chủ thưởng thêm năm mươi ngàn, đối với đứa trẻ chỉ học lớp 6 mà nói năm mươi ngàn không phải số tiền ít.

Sau lần đó Ngọc Thuần không phát tờ rơi nữa, vì ba không đồng ý để cô làm việc.
Chỉ còn cách Lục Tuyết tầm ba bước chân, Ngọc Thuần vô tình nghe được thứ tiếng quen thuộc ám ảnh cô trong mỗi giờ học Anh Văn.
"Cái hình thêu này đẹp thật, beautiful!"
Dù người nói rất nhỏ nhưng cô nghe rõ mồn một, chính cô gái đó vừa thốt ra ngoại ngữ không thể thân quen hơn.

Ngọc Thuần thả nhẹ bước chân, hạ thấp sự tồn tại của mình, người nói vẫn chưa hay biết phía sau mình có người nghe lén, cô ấy mải mê nhìn đóa hoa phù dung trên mặt khăn trắng tinh, cánh hoa hồng đậm in lên đôi mắt cô ấy.

Ngọc Thuần kích động như thể đi xa gặp đồng hương, cô không biết người kia có giống mình không? Nếu đúng thì ít ra Ngọc Thuần sẽ thấy an ủi phần nào, vì có người như mình tồn tại trên thế giới này.
Ngọc Thuần sải một bước dài, khí thế bức người gặng hỏi người kia.
"Em vừa nói cái gì vậy?"
Người kia ngỡ ngàng lắp bắp hỏi lại: "Chị...!chị là ai? Tôi có nói cái gì đâu?"
Ngọc Thuần chộp lấy chiếc khăn tay người kia vừa đặt xuống kệ, chau mày đè thấp giọng nói.
"Tôi nghe vô cùng rõ ràng, khi nãy em cầm chiếc khăn này, sau đó nói beautiful!"
Hai cô gái nhìn nhau trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng có chung nỗi bàng hoàng kinh ngạc.

Ánh mắt là điểm yếu duy nhất không thể che giấu suy nghĩ trong lòng, cứ nghĩ nơi đây chỉ có một mình, bản thân là kẻ tội nghiệp bị mắc kẹt, nào ngờ vô tình phát hiện có người như mình, cảm giác đó không biết nên dùng từ gì để diễn tả? Là vui sướng đến từng hơi thở!.