Mộng Tình Nhân

Chương 121: 121: Dựa Vào Tôi Là Chủ Nhà





Mọi chuyện dường như đi vào quỹ đạo của nó, chỉ có Quyển Như là không chấp nhận được chuyện, mình là người ngoài trong căn nhà này, cô ta la hét dữ dội, đập phá đồ đạt lung tung.
Cô ta lao ra khỏi nhà như kẻ điên, cho đến sáng ngày hôm sau, Quyển Như quay trở về với bộ dạng thảm thương, quần áo xộc xệch, người ngợm bẩn thỉu.

Quyển Như tự nhốt mình trong phòng, ai kêu cũng không mở cửa.
Từ sau khi sự thật được ông Tổng vạch trần, vị trí của mẹ con Quyển Như trong nhà còn thua cả gia nhân, mà Quyển Dư chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn.
Buổi chiều của một tháng sau, gia nhân hớt hải cầm theo phong thư đi vào, nhìn ngó xung quanh vô cùng khả nghi.
Ngọc Thuần chặn đường, cô chỉ vào phong thư.
“Thư đó gửi cho ai?”
Gia nhân kia vội vàng trả lời: “Dạ trên phong thư có ghi tên cô Quyển Như.”
Gia nhân vừa nói vừa đưa phong thư cho Ngọc Thuần, cô mang theo phong thư đến nhà ăn, trong lòng nảy sinh hoài nghi, nhìn vào phong thư xa lạ không điền tên người gửi kia.
Tùy tiện mở thư người khác là bất lịch sự, cô không muốn làm chuyện đó.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến làm sao, Ngọc Thuần đi được hai bước đã dứt khoát mở thư.
Bên trong bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nội dung ngắn gọn dễ hiểu.

Mời đại diện cửa tiệm nhà họ Chu đến thương đoàn hợp mặt.


Tên thương đoàn này cô biết, là thương đoàn dạo gần đây thường tìm đến thương nhân mong hợp tác.
Ngọc Thuần không nhìn thư nữa, ánh mắt chăm chú nhìn cửa phòng ăn, tựa như bên trong có mãnh thú cần cô thu phục, chuẩn bị vũ khí rồi thì chiến đấu thôi.
Quyển Như trong phòng ăn, một mình khó chịu lầu bầu, chê thức ăn chiều nay không hợp khẩu vị cô ta.

Dạo gần đây cô ta nhạt miệng, ăn gì cũng không thấy ngon.
Quyển Như quăng đũa quát: “Đồ ăn kiểu gì lạt nhách vậy, ăn không thấy ngon gì cả, các người xem thường tôi đúng không?”
Ngọc Thuần vừa vào đã nghe cô ta ồn ào mắng chửi, cô giấu phong thư ra sau lưng, ngồi đối diện Quyển Như, cười nói:
“Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, không ai ép cô ăn đâu.”
Quyển Như mở to mắt nhìn Ngọc Thuần, thấy cô vẫn như cũ không có gì khác lạ, điều này càng làm cô ta tức điên.
“Tôi ăn hay không liên quan gì đến cô, bây giờ tôi muốn ăn đó, cô cản được không? Nhà này cũng đâu phải của cô, đừng ở đó mà lên giọng dạy đời tôi.”
Quyển Như thấy Ngọc Thuần ngồi bất động không có ý định trả lời, nghĩ lần này mình thắng rồi.

Cô ta chỉ mắng vài câu Ngọc Thuần đã im bặt, xem ra Ngọc Thuần càng ngày càng yếu đuối, vô dụng.
Quyển Như không giấu nổi cảm xúc hả hê, chiến thắng muốn tiếp tục mắng.
Ngọc Thuần chăm chăm nhìn bàn tay phải của mình, ngón cái xoa lên ngón trỏ, tính toán rõ ràng trước sau, mắt nhìn Quyển Như cũng khác hẳn.
“Quyển Như nè, trong lúc chị không có ở đây em sống tốt phải không? Nếu chị không về chắc sẽ càng tốt hơn… nhưng biết làm sao được chị trở về rồi, em nên vui đi!”
“Cô vừa nói cái gì hả?”

Mí mắt Quyển Như run rẩy kịch liệt, cô ta đoán mình nghe lầm rồi, những lời cô ta vừa nghe không phải Ngọc Thuần nói.

Nhưng mong ước cô ta không thành hiện thực, đó xác thực là lời Ngọc Thuần vừa nói ra.
Quyển Như lúc này dường như hiểu ra một việc vô cùng quan trọng, rằng Ngọc Thuần không như lời nói của mọi người.

Bộ mặt giả tạo được cô dựng lên, để không ai đề phòng mình.
Quyển Như thế mà bị lừa, thật sự tin Ngọc Thuần ngu ngốc.

Để mỗi lần nhìn thấy cô, Quyển Như đều giễu cợt trong lòng.

Hôm nay phát hiện người bị giễu cợt không phải Ngọc Thuần, mà là cô ta.
Quyển Như muốn xác nhận lần nữa, cô cần nghĩ là mình sai.

Cô ta mở miệng muốn nói, giọng khàn kèm theo cơn ho kéo dài, Quyển Như cong lưng ho sặc sụa.
Ngọc Thuần thôi đùa nữa, bàn tay gõ lên mặt bàn phát ra âm thanh “lạch cạch” như thiêu đốt lý trí, phá hủy mọi rào chắn của đối phương.


Tựa như ngựa hoang phóng thẳng về phía trước, giẫm nát vườn hoa Quyển Dư tốn công chăm sóc.
Ngọc Thuần tựa lưng ghế, tay thôi không gõ nữa, cô chống cằm nhìn Quyển Như ho đến ch ảy nước mắt.
“Biết chị không có vấn đề gì khiến em bất ngờ thế sao? Em gái…”
“Cô muốn gì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.”
Ngọc Thuần phe phẩy phong thư, Quyển Như nhìn thấy nó hốt hoảng muốn giật lấy, nhưng không thành công, cô ta trơ mắt nhìn nó trong tay Ngọc Thuần.
"Quyển Như là cô ký hợp tác với thương đoàn kia, có phải không? "
“Phải thì làm sao? Hợp tác với họ mang biết bao lợi nhuận cho cái nhà này, đến lúc đó cô còn phải cảm ơn tôi đấy.”
Ngọc Thuần như nghe được chuyện viễn tưởng, bất lực nhìn cô ta, lúc trước chỉ nghĩ Quyển Như tuổi trẻ bồng bột, nay cô chắc chắn Quyển Như là hồ đồ làm bậy, không biết suy nghĩ đúng sai.
“Cô có biết người đứng sau thương đoàn đó là ai không? Cô biết thương đoàn đó buôn bán cái gì không? Cô có nghĩ đến họ vì sao tìm đến chúng ta hợp tác không?”
Ngọc Thuần lên giọng: “Quyển Như, biết suy nghĩ một chút đi, họ không phải muốn làm ăn với cô, mà là lợi dụng quan hệ làm ăn này mở rộng địa bàn kinh doanh, cô chỉ là một trong những điểm nhỏ trong địa bàn của họ thôi.

Chính là lừa đảo đấy, dụ dỗ cô rút sạch tiền đưa cho họ, cô còn mong lợi nhuận cao ngất ngưỡng ư?”
“Lợi nhuận mà cô nói đâu? Suốt cả tháng nay họ đã tìm đến cô lần nào chưa? Chưa đúng không, vì lừa được tiền của cô rồi, cá cắn câu thì nhử mồi làm gì nữa.

Cô dùng bao nhiêu tiền để ký giao kèo với họ?”
Quyển Như như người mơ bị đánh tỉnh, đối diện với hiện thực xa lạ.

Cô ta chưa từng nghĩ đến những thứ mà Ngọc Thuần nói, một người tự xưng là chủ thương đoàn, chủ động đến tìm cô ta, dùng lời hay ý đẹp nói tốt về thương đoàn của hắn.
Hắn cam đoan chỉ cần cô ta ký hợp tác, chuyện hàng hóa cứ để họ lo toàn bộ, cô ta chỉ cần đợi tiền và hàng về thôi.


Quyển Như răm rắp nghe theo, tình nguyện ký hợp tác.

Nhớ đến số tiền mình giao kèo, Quyển Như suy sụp tinh thần, hối hận không thôi.
“Tôi làm gì có nhiều tiền, tôi… tôi lấy trộm tiền của mẹ, còn có…” Mặt cô ta tái mét, sợ sệt nhìn Ngọc Thuần: “Tôi lẻn vào phòng anh lớn, lấy đi giấy tờ nhà đất đưa cho bọn họ rồi, lúc đó cứ nghĩ đặt cọc càng nhiều, lợi nhuận càng cao.”
Lời nói của Quyển Như tựa như tảng đá trăm tấn đè lên người Ngọc Thuần, Quyển Như thế mà dùng giấy tờ nhà đất đem ra gieo kèo.

Giấy trắng mực đen, muốn nuốt lời cũng khó.
“Cô gây ra chuyện như vậy, còn có tâm trạng ăn cơm sao?”
“Tôi không ăn thì chết hả? Tôi cũng đâu có cố ý, cô thử gặp hắn ta xem, hắn ta ăn nói khéo như vậy, tôi cũng bị hại thôi, sao lại trách tôi?”
Quyển Như cố cãi, cô ta cho rằng mình không sai, chính cô ta là người bị hại.
Ngọc Thuần điên tiết lên, cô nhìn bát canh nóng trên bàn, thật muốn đổ hết canh lên đầu cô ta, rửa sạch sự đần độn ăn sâu vào trí não.
Cô nhắm mắt, vuốt mặt, nhờ đó đè nén cơn thịnh nộ như bão lũ ùa về, và sát tâm chợt nổi lên.

Cô thật sự muốn gi3t chết Quyển Như ngay tại đây.
“Cô nên nhớ mình đứng trên đất của ai, ở trong nhà của ai? Làm sai không biết hối lỗi còn trách móc kẻ khác, tôi không muốn loại người như cô ở trong nhà mình, cút đi!”
Quyển Như chống tay đứng dậy, hung hăng gào thét: “Cô dám đuổi tôi à, dựa vào đâu cô dám đuổi tôi hả?”
“Có gì không dám, dựa vào tôi là chủ nhà, đây là nhà tôi, như thế đã đủ đuổi cô chưa? Ăn chung mâm ở chung nhà với cô, làm tôi kinh tởm đến buồn nôn…” Ngọc Thuần đáp trả lại cô ta, cứng rắn không chùn bước.
Mặt Quyển Như trắng bệch như tờ giấy, môi không còn chút máu, cô ta căm hận nhìn Ngọc Thuần, tức tối quay về phòng mình.
Cô ta không thèm ở ngôi nhà này nữa, ôm mộng rời đi rất lâu, hôm nay được như ý, tại sao lại không vui chứ?.