Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 4




Cảnh Dịch Âm ôm lấy Cổ Mộng Tiên, thân thể ở trong lòng y càng lúc càng lạnh, lạnh tới mức Cảnh Dịch Âm hầu như nghĩ mình đang ôm một khối tuyết, điều đó khiến lòng y nóng như lửa đốt.

Đội mưa chạy về tới nhà, Cảnh Dịch Âm sai Cúc Hồng lập tức đưa nước nóng vào phòng. Y đổ nước nóng vào trong dũng (thùng tắm ý!), sau đó cởi sạch quần áo trên người Cổ Mộng Tiên, đưa hắn ngâm vào trong dục dũng để phục hồi nhiệt độ cơ thể.

Được ngâm vào nước nóng, gương mặt xanh tái của Cổ Mộng Tiên dần có chút huyết sắc, chỉ là vẫn trắng quá mức, chờ nước hơi nguội đi, Cảnh Dịch Âm ôm lấy hắn, thay hắn lau khô thân thể, dùng chăn ủ ấm cho hắn.

Không còn nước nóng, nhiệt độ cơ thể Cổ Mộng Tiên lại bắt đầu giảm xuống. Nếu còn tiếp tục như vậy, tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm, biện pháp duy nhất Cảnh Dịch Âm có thể nghĩ tới chính là truyền nội lực cho hắn, để chân khí lưu chuyển trong cơ thể, như vậy thân nhiệt sẽ không giảm quá nhanh, mà bản thân bất quá chỉ là tổn thất nội lực mà thôi.

Người tập võ mặc dù coi nội lực còn quan trọng hơn sinh mệnh, nhưng hôm nay tình trạng của Cổ Mộng Tiên hung hiểm như vậy, Cảnh Dịch Âm không rảnh suy nghĩ cân nhắc lợi hại.

Điểm thông mấy đại huyệt của Cổ Mộng Tiên, Cảnh Dịch Âm chậm rãi truyền nội lực, nhưng nội lực cứ vào cơ thể hắn thì như thể bông hút nước, lập tức biến mất. Cảnh Dịch Âm quá mức sợ hãi, không biết Cổ Mộng Tiên bị phong lại huyệt đạo trọng yếu nào, mà khí tức trong cơ thể lại hoàn toàn hư vô.

“Lạnh quá, lạnh quá… Ta lạnh…”

Cổ Mộng Tiên rốt cuộc tỉnh lại, nhỏ giọng cầu cứu, tựa như hài tử không tìm thấy đường gọi mẫu thân, tâm trạng lo lắng, thân thể phát run.

Cảnh Dịch Âm từ trước tới nay thương hắn xót hắn, thậm chí không tiếc vì hắn nhận hết bao nhiêu khổ sở, lúc này sao có thể nhẫn tâm để mặc hắn cô độc không nơi nào dựa vào? Y lập tức kéo Cổ Mộng Tiên vào lòng mình.

Cổ Mộng Tiên vừa tắm rửa xong, thân thể trắng mịn nõn nà, da thịt tỏa ra điềm hương vị đạo, làm mũi Cảnh Dịch Âm hít hà đói khát. Tuy biết rõ hiện tại cả thời gian lẫn địa điểm đều không thích hợp, thế nhưng chóp mũi y đã bắt đầu cọ cọ lên bờ vai mềm mại của Cổ Mộng Tiên.

Dù sao y cũng từng cùng với Mộng Tiên một thời gian dài, lại lâu rồi không gần nhau, vừa rồi ở trong căn miếu đổ nát, chỉ là nhìn thấy đầu nhũ hồng tới trong suốt mơ hồ nổi lên, lúc đó nhìn thấy trên mặt Cổ Mộng Tiên đỏ ửng, càng làm cho y huyết khí dâng trào, bất qua lo lắng tới lời thề với Bạch Như Sương nên mới không dám có hành động gì.

“Ư a…” Cổ Mộng Tiên khẽ rên rỉ, một chút cũng không có ý chống cự. Hắn mặc dù đang tỉnh, nhưng trong mắt lại phủ sương mù, rướn cái cổ còn trắng hơn tuyết về phía trước như khát cầu y hôn nó.

Cảnh Dịch Âm khẽ cắn xuống, da thịt non mềm như hóa thành nước, y cắn một cái, Cổ Mộng Tiên tựa như bị kích thích cường liệt, thở dốc rên rỉ, đôi môi vốn tái nhợt giờ lại đỏ tươi tới kinh người.

Đôi môi hắn hé mở, chuyển hướng Cảnh Dịch Âm phả ra hương khí chi lan thơm ngát, giống như chờ mong môi Cảnh Dịch Âm gần kề. Cảnh Dịch Âm hô hấp biến thô, môi vừa mới tiếp xúc, cái lưỡi thơm tho của Cổ Mộng Tiên đã xâm nhập vào trong miệng y, hăng hái hấp thụ chất lỏng cùng nhiệt khí. Y mất đi lý trí, cổ động đầu lưỡi, hai người môi lưỡi tương giao, giống như hai linh xà không ngừng dây dưa cắn mút lấy đối phương.

Như vớ được khúc gỗ nổi, tứ chi lạnh tới cứng đờ của Cổ Mộng Tiên liền quấn lấy thân thể Cảnh Dịch Âm, hai bàn tay băng lãnh bấu chặt lấy phía sau lưng, đến hai chân cũng mở ra, sau đó vòng quanh thắt lưng cường kiện của Cảnh Dịch Âm.

Dáng vẻ uyển chuyển thừa hoan đó khiến Cảnh Dịch Âm trực giác thấy không thích hợp. Y rốt cuộc thanh tỉnh ra một chút, lay lay Cổ Mộng Tiên.

“Mộng Tiên, ngươi đang làm gì vậy?”

“Lạnh, lạnh quá… lạnh quá đi!”

Tựa như một người sắp chết rét ham muốn sự ấm áp, Cổ Mộng Tiên sống chết quấn lấy người duy nhất có nhiệt khí trước mắt, hai bàn tay khát cầu ôn độ bắt đầu cởi mấy nút buộc ra, thò vào trong ngực nóng hầm hập của Cảnh Dịch Âm, cấp cầu khí tức sinh mệnh.

Phiến ngực đó nóng đến cực điểm, chính là sự ấm áp mà hắn cần. Hắn nhu nhược ngã vào đó, không ngừng vuốt ve khuôn ngực anh vĩ nóng bỏng của nam nhân, làm ấm da thịt băng lãnh của chính mình, thế nhưng thiếu, như vậy vẫn thiếu, hắn còn cần nhiệt khí càng mãnh liệt hơn xuyên vào trong cơ thể mình.

Động tác sờ mó lớn mật của Cổ Mộng Tiên khiến Cảnh Dịch Âm thấy một trận nhiệt lưu tích tại trong ngực, sau đó hóa thành dục vọng nam tính cuộn trào mãnh liệt xông tới địa phương lâu rồi chưa từng vận hành. (thủ thân vì em:)))

Dục vọng hơn nửa năm rồi chưa từng cảm thấy đang truyền tới hạ thân, Cảnh Dịch Âm run rẩy thở dốc.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Cổ Mộng Tiên như là đã sờ đủ rồi, gấp gáp cần một cái khác tới bổ sung vào thân thể âm lãnh, tay mềm đi xuống tìm tòi, chợt giật thắt lưng của y ra, động tác mạnh dạn tới độ khiến Cảnh Dịch Âm không thể tin nổi.

Cổ Mộng Tiên một đường đi xuống, vuốt ve mao phát như cỏ dại, sau đó chạm đến bộ vị đã trướng đại.

Cảnh Dịch Âm mồ hôi nóng nhễ nhại, tất cả ngôn ngữ đều hóa thành lửa, tích tụ lại ở bộ phận nóng nhất lúc này. Sự thân thiết giữa hai người giống như trở về thời gian phu thê tương xứng lúc trước, thậm chí so với trước kia càng thêm mạnh dạn nồng nhiệt hơn, lớn mật tới độ khiến y vô pháp tin tưởng người trước mắt chính là Mộng Tiên khả ái hay e thẹn. Tay nhỏ sờ đi sờ lại nhiều lần, trên trán Cảnh Dịch Âm một giọt mồ hôi to đùng chảy xuống, đỉnh của dương cương chảy ra niêm dịch ấm nóng, làm ướt lòng bàn tay mềm mại của Cổ Mộng Tiên, khiến nó một trận ẩm dính.

Thân thể mềm mại như không xương của Cổ Mộng Tiên dán chặt vào người y, hai khỏa nhũ hồng cũng diễm lệ như nhị hoa nở rộ. Cảnh Dịch Âm hai mắt đỏ ngầu, vừa rồi ở trong miếu đổ nát nhìn thấy ẩn ẩn hiện hiện, đã đủ khiến y như si như say, mãn óc mơ màng, hiện tại hồng nhũ mỹ lệ lại ngay trước mắt, y phóng tứ vuốt ve, hai ngón tay vân vê đỉnh hoa nhị hồng hồng nổi lên. Cộ Mộng Tiên giữa hai chân một trận tê dại, gập chân lại, liên tục rên rỉ.

“Y nha! A aa….”

Hai quả hồng hồng như muốn chảy ra sữa tươi, toàn bộ run rẩy, tựa bông hoa bị dục vọng cuồng phong bạo vũ tàn phá, yêu diễm lay động. Mỗi một lần bị xoa, Cổ Mộng Tiên lại vô pháp nhẫn nại khẽ kêu một lần. Cảnh Dịch Âm bị tiếng rên của hắn kích động tới cúi đầu, ngậm vào trong miệng, độ ấm trong khoang miệng giống như luồng nhiệt xuyên qua nhũ đầu, khiến Cổ Mộng Tiên càng thêm ý loạn tình mê, tiếng rên rỉ càng thêm dễ nghe.

“Nóng, nóng quá… nóng, còn muốn… muốn nữa…”

Từ nhũ đầu hôn đi xuống, qua phần bụng non mịn đang đổ mồ hôi, bàn tay Cảnh Dịch Âm nâng lên cái mông đang run rẩy nhè nhẹ của hắn, thầm nghĩ muốn cho hắn càng thêm cuồng loạn bừng nở ở dưới thân mình

Một tay đùa bỡn bộ vị đã ngẩng đầu của hắn, mật thủy tự động chảy ra đã làm ướt đẫm cả dương cương màu phấn hồng của Cổ Mộng Tiên, dưới ánh nến lóe ra tia sáng dục vọng.

Bị y xoa nắn, thân thể Cổ Mộng Tiên không ngừng run lên, thắt lưng vặn vẹo như rắn nước, tìm kiếm tư thế có thể khiến bản thân sung sướng, hai chân tự động mở ra, để bộ vị e lệ tư mật nhất hiện ra trước mắt Cảnh Dịch Âm.

Động khẩu phấn hồng nọ, bị chất lỏng chảy ra từ bộ vị cương cứng làm cho hơi ẩm ướt, nhan sắc càng trở nên kiều diễm. Cảnh Dịch Âm hôn lên bắp thịt non non phía trong đùi, ngón tay tựa như bị hấp dẫn đâm sâu vào bên trong.

Chỉ mới là ngón tay thâm nhập mà thôi, nhưng cả người Cổ Mộng Tiên đã run rẩy, hai gò má đỏ ửng, môi cũng ướt át tới độ như chảy nước, hai tay hắn nắm chặt nệm giường vặn vẹo, mị thái cuồng loạn, nước mắt sung sướng chảy ra khóc cầu.

“Còn muốn… sâu, sâu shút nữa…”

Căn bản không cần dược cao bôi trơn, bên trong đã mềm mại ẩm ướt. Đầu ngón tay thâm nhập tới tận cùng, lúc rút ra, hai bắp đùi trắng nõn của Cổ Mộng Tiên liền run liên tục, môi đỏ khẽ mím, hai gò má ửng hồng, răng ngọc run run trong khoái cảm.

“Đừng… đừng ngừng, bên trong… bên trong còn muốn…” Cổ Mộng Tiên lần nữa khẩn cầu.

Cảnh Dịch Âm lần thứ hai thâm nhập, mật đạo ẩm ướt gắt gao ôm chặt, y cường hành xuyên qua nhục bích, còn đè ép mị nhục bên trong, thân thể Cổ Mộng Tiên cong lên một cái, vui thích tới phát khóc.

(nhục = thịt còn mị = quyến rũ – A –)

“Ô ô… thoải mái, thật… thật là thoải mái…”

Vẻ quyến rũ của Cổ Mộng Tiên vừa *** đãng lại vừa đáng yêu, Cảnh Dịch Âm rút ngón tay ra, không thể chịu đựng nổi nữa kéo khố đầu xuống. Mộng Tiên trước mắt xinh đẹp động lòng người như vậy, nam căn của y đã bạo trướng tới cực điểm, căn bản cũng bất chấp ôn nhu, dù sao đã lâu lắm rồi không được cùng một chỗ với Mộng Tiên, dục vọng mạnh mẽ khiến lý trí của y hoàn toàn mờ mịt.

Y xâm nhập vào động khẩu hồng nhạt, mị nhục tựa hồ lâu rồi chưa được hưởng qua tư vị dục tiên dục tử như vậy, liều mạng đè ép cùng nuốt lấy, khiến y suýt nữa thì tiết tinh.

Y thở sâu, tiếp tục đẩy mạnh vào, mị nhục chặt chẽ bị y chen vào, sau đó lại hung hăng kẹp chặt. Cổ Mộng Tiên lúc này đã hoang mang lo sợ, hắn cắn lấy khăn phủ gối, khóc lớn tiếng hơn nữa, nhưng mật đạo mềm mại thì lại ướt đẫm tiếp nhận y, đồng thời vui vui mừng không gì sánh được mà ngậm chặt, cơ thể thậm chí còn vặn vẹo một trận. Cổ Mộng Tiên tựa như không thể chịu nổi, đến lưng cũng run lên.

“Có đau không, Mộng Tiên?” Cảnh Dịch Âm đến âm thanh phát ra cũng run rẩy, chỉ cảm thấy tùy thời sẽ bạo phát trong kính đạo (con đường nhỏ:”>) vừa mềm mại vừa ẩm nóng của Mộng Tiên, khoái cảm cường liệt tới mức khiến y đầu váng mắt hoa. Cổ Mộng Tiên hai gò má hồng tựa hoa đào, toàn thân cũng phủ một tầng hồng nhạt, bởi vì khoái cảm mà ở đằng trước tinh mật không ngừng tuôn ra. Như thể không chịu nổi khoái cảm cực thượng như vậy, Mộng Tiên lấy tay vuốt ve đỉnh phân thân ướt át của mình, thắt lưng cũng không ngừng giãy dụa, mong chờ khoái cảm khi được xuyên qua. Nơi nọ bị trụ thể (vật hình trụ) lấp đầy, tới tới lui lui dây dưa trùng thứ, mỗi một lần tiến vào, trong đầu lại mơ màng, cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng quên, ngoại trừ hỏa nhiệt của nam nhân trước mặt ra thì hắn cái gì cũng không cần.

“Không đau, bên trong hình như sắp tan ra rồi, ha a a ——” hắn cao giọng kêu khóc. Cảnh Dịch Âm xuyên vào càng sâu, tiếng kêu của hắn càng cao, khoái cảm quá mức cường liệt, khiến tinh mật ở phía trước không ngừng chảy xuống, làm ướt cả cái eo trắng như tuyết của hắn và thắt lưng cường tráng của Cảnh Dịch Âm. Nhưng là như thế này còn chưa đủ, băng lãnh trong cơ thể dần dần chạy ra phía sau lưng, hắn lần thứ hai ôm lấy nam thể cường kiện trước mắt, môi ngay lập tức bị mạnh mẽ ngậm lấy, tiếp tục lăn lộn trên giường, bị Cảnh Dịch Âm cường liệt âu yếm. Cổ Mộng Tiên đòi hỏi mấy lần, mãi đến khi hắn mệt mỏi không còn sức nữa mới thôi. Hắn mơ màng ngủ, gương mặt đã khôi phục màu trắng nõn nguyên bản, không tái mét như lúc mới tắm xong, đến nhiệt độ cơ thể cũng đã phục hồi, không còn lạnh lẽo nữa. Cảnh Dịch Âm đắp chăn mỏng lên cho hắn. Thân tâm của y bị phẫn nộ cực đại chiếm lĩnh, đó không phải là Mộng Tiên khả ái luôn luôn xấu hổ, hắn tựa như bị dược vật thôi thúc, tùy ý nam nhân ôm ấp làm càn, thân thể hoàn toàn không cự tuyệt bất cứ nam nhân nào tới, chỉ bất quá vừa vặn ở bên cạnh hắn là mình mà thôi.

Cảnh Dịch Âm ôm Cổ Mộng Tiên đã mê man lên Phiêu Tuyết sơn trang, Tiểu Tứ cảm kích tiếp nhận. Cảnh Dịch Âm xoay người, mặt đen sì nhìn sang Bạch Như Sương, lãnh liệt chất vấn

“Ngươi hạ dược gì trên người hắn, làm ra chuyện gì? Vì sao hắn lại… lại…” Cảnh Dịch Âm giận tới độ không nói hết câu được.

Bạch Như Sương lạnh lùng nói

“Đã sớm nói qua sẽ có chút di chứng, độc của con dơi đó rất đặc biệt, phải dùng phương thuốc cũng đặc biệt, mà phương thuốc đó dễ dàng dẫn ra *** tính, đại khái một tháng sẽ phát một lần. Hắn vốn nên về trước buổi tối, để hắn uống dược trà xong sẽ không có việc gì. Đấy là do gặp phải mưa to, mới khiến hắn ở ngoài quá lâu làm lỡ thời gian.”

“Vậy vì sao ta truyền chân khí vào cơ thể hắn lại lập tức biến mất không thấy tăm hơi? Ngươi nhất định là giở trò gì đó trên người hắn!”

“Ta mà lại là loại người như vậy sao? Ta đã nói rồi, độc dơi này rất đặc biệt, ngươi cho là vì sao Cổ Mộng Tiên trúng độc xong lại có thể hôn mê một thời gian dài như vậy? Chính là bởi vì loại độc này lấy tiêu hao chân khí làm chủ yếu, nếu là trúng kịch độc tương tự thì đã bỏ mạng trong vòng vài ngày rồi, hắn có thể trụ lâu như vậy là bởi vì độc tính đặc biệt, sẽ chậm rãi lấy mạng. Ta mặc dù chữa cho hắn, nhưng dù sao thời gian trúng độc cũng lâu, còn có chút dư độc chưa hết, đương nhiên chân khí của ngươi truyền vào trong cơ thể cũng chẳng có tác dụng gì.”

Bạch Như Sương chấn chấn hữu từ (nói liền mạch, lý do đầy đủ), nhưng khiến Cảnh Dịch Âm càng thêm phẫn nộ. Tên này luôn miệng ra rả “Phương thuốc đặc biệt”, phương thuốc đó chẳng phải là dược vật thôi *** hay sao?

Vừa nghĩ tới nếu hôm nay là người khác cùng ở trong miếu hoang với Cổ Mộng Tiên, thì tình huống không biết sẽ chuyển biến ra sao, khiến trong ngực Cảnh Dịch Âm ác hỏa dấy lên, Bạch Như Sương sao lại dám đối xử với Mộng Tiên của y như vây!

Y giao phó Mộng Tiên quý giá cho Bạch Như Sương, đáp ứng cả điều kiện vô lý của Bạch Như Sương, không phải là để cho Cổ Mộng Tiên y nhất tâm trân ái tới lúc độc tính phát tác lại thành đồ chơi của kẻ khác, ôm ấp nam nhân, thậm chí còn vô thức chủ động hiến thân cho nam nhân ngay cả tên cũng không biết!

“Nếu ở bên cạnh hắn là nam nhân khác thì sao hả?” Cảnh Dịch Âm mắt đỏ ngầu hỏi. Rốt cuộc thì Bạch Như Sương coi Cổ Mộng Tiên là cái gì chứ?

“Chuyện đó cũng đâu có liên quan tới ngươi nhỉ? Người có thể truy hỏi chuyện này, hẳn phải là vị hôn thê của Mộng Tiên, ngươi thì quan hệ gì? Ngươi là gì của hắn? Lấy tư cách gì để hỏi ta như vậy?”

Vài câu nói lãnh đạm chọc ngay vào Cảnh Dịch Âm đang đầy bụng tức giận, y vọt tới, thiếu chút nữa thì xách áo Bạch Như Sương lên, nếu không phải có Tiểu Tứ ngăn cản thì y đã sớm đánh mất lý trí rồi.

“Ta là gì của Mộng Tiên, trong lòng ngươi và ta đều biết rõ ràng, dù là hiện tại hắn không nhớ rõ ta, dù là hiện tại hắn có vị hôn thê, cũng không thể xóa sạch sự thực chúng ta đã từng cùng một chỗ! Sự quan tâm của ta đối với hắn chưa bao giờ thay đổi. Dù đối với Mộng Tiên hiện tại mà nói, ta chẳng có cái ý nghĩa gì cả, nhưng trong lòng của ta thì không, ta vẫn coi hắn là thê tử của ta, cho đến khi nào hắn tìm được hạnh phúc chân chính thì ta mới có thể ly khai!”

Y một phen biểu lộ chân tâm nam tử hán, khiến Tiểu Tứ không nhịn được mà động dung.

Gương mặt như hoa của Bạch Như Sương thoáng chốc âm trầm xuống, dường như không thích nghe những lời như vậy, lại càng giống như những lời đó đã đâm vào tim y, có lẽ, cũng từng có người cùng y thệ ngôn minh ước, nhưng rồi cuối cùng chỉ là một hồi phản bội tàn khốc.

Bạch Như Sương cười nhạt xoay người, không có bất cứ phản ứng gì với lời của Cảnh Dịch Âm.

“Chung quy vẫn là ngươi chiếm được tiện nghi, có điều hắn tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra. Ngươi mau về đi, ta cũng không muốn phải giải thích với Cổ Mộng Tiên rằng hắn đã ôm ấp ra sao một tên nam nhân vừa thối vừa bẩn, cả ngày bị hắn mắng là ác quỷ, lại còn để mặc cho làm đủ chuyện hạ lưu.”

Cổ Mộng Tiên bị Tiểu Tứ bế ngang đứng một bên, khuôn mặt ngủ say vẫn khả ái mê người như vậy. Ngôn từ châm chọc của Bạch Như Sương, Cảnh Dịch Âm lại không lời nào phản bác lại được.

Trong lòng Cổ Mộng Tiên, y đích xác không có quan hệ gì với hắn cả, hơn nữa hắn cũng luôn miệng mắng y là ác quỷ, nhìn thấy y liền quay đi, dáng vẻ căm thù tới tận xương tủy.

Lúc trước ném Mộng Tiên ra khỏi cửa, khiến Mộng Tiên chịu nhục mà tức giận, quả thật là y sai, thế nhưng Mộng Tiên làm sao biết được, y căn bản là không thể để hắn ở gần bên mình! Cả trái tim y đều thất lạc tại trên người hắn, hắn ở bên cạnh y chỉ khiến y thêm gấp bội thống khổ.

“Ngươi đi đi, hắn ngủ dậy sẽ khá lên thôi. Tiểu Tứ, tiễn khách.”

Ra sức hạ quyết tâm mới có thể quay đầu ly khai. Lời Bạch Như Sương nói khiến y đau khổ. Ngày hôm đó, Cảnh Dịch Âm ôm rất nhiều rượu mạnh tới, uống điên cuồng nhưng mãi không say, chỉ nhớ như in cái đêm Cổ Mộng Tiên xinh đẹp mê người, tác cầu ái tình nhiệt liệt của y như thế nào.

Giống như là trở lại thời gian trước kia!