Mộng Thấy Sư Tử

Chương 19: Mộng thấy sư tử




Dư Phi và Bạch Phỉ Lệ trở lại Bắc Kinh, ông Thượng bà Thiện đưa hai người họ tới nhà Dư Thanh một chuyến, trên danh nghĩa là tới thăm hằng năm, trên thực tế thì chính là nói chuyện hai đứa nhỏ với Dư Thanh, xem ý Dư Thanh thế nào.

Hai ông bà cũng rất thẳng thắn, Bạch Phỉ Lệ từ nhỏ không có mẹ, hiện giờ tiền đồ của ba ra sao chưa rõ, khả năng vô cùng lớn là sẽ không tránh được một hồi tai ương ngục tù, đứa nhỏ này tâm lý có chút thương tích, hỏi luôn Dư Thanh định sẽ làm sao với hôn sự này.

Dư Thanh nghe xong, cũng không nói gì khác, nhướng mày lên nhìn Bạch Phỉ Lệ, ngoắc tay gọi anh:

"Anh, qua đây."

Bạch Phỉ Lệ càng thêm phát hoảng, nhìn giường vật lý trị liệu bên cạnh Dư Thanh mà nỗi hãi hùng vẫn luẩn quẩn trong lòng, nói: "Bác Dư, ghế này ngồi thoải mái lắm rồi ạ."

Dư Thanh vỗ vỗ giường vật lý trị liệu: "Chỗ này thoải mái hơn."

Bạch Phỉ Lệ: "..."

Dư Phi không rõ ra sao, nhìn Bạch Phỉ Lệ, lại nhìn Dư Thanh.

Dư Thanh nói: "Thằng nhóc anh, muốn lấy con gái tôi thì tới đây nằm cho tôi."

Bạch Phỉ Lệ: "..."

Anh kinh hồn bạt vía mà leo lên giường vật lý trị liệu.

Dư Thanh đè vai anh, ấn ấn xương cổ và cột sống, nói với hai ông bà: "Tôi thấy thằng cháu ngoại này của hai cụ, thân thể cũng tạm coi là khỏe mạnh, cơ mà suy nghĩ thì quá nhiều, cúi đầu lắm, xương cổ có vấn đề. Tốt nhất là cứ ba tháng lại qua đây cho tôi nắn bóp, thả lỏng xương cốt lưu thông mạch máu."

Mặt ông tuy cứng đơ nhưng ông Thượng bà Thiện nghe thấy lời này, biết ý ông là bằng lòng mối hôn sự này, không khỏi vui mừng cười ha hả, gật đầu lia lịa: "Được! Được!" rồi nói với Bạch Phỉ Lệ: "Nghe chưa hả?"

Bạch Phỉ Lệ nghe Dư Thanh nói không sao, trong lòng buông lỏng, bả vai ưỡn lên định ngồi dậy, ai dè hai ngón tay Dư Thanh lại nhấn một cái, lập tức khiến anh "đùng" một tiếng ngã ập xuống giường vật lý trị liệu. Hai tay Dư Thanh giữ lấy vai Bạch Phỉ Lệ, hệt như kìm sắt, thoáng nhấn một cái, chỉ nghe "rắc rắc" hai tiếng, Bạch Phỉ Lệ chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì, hét thảm:

"Á...!"

Dư Phi cười "phụt" thành tiếng.

Bạch Phỉ Lệ nằm liệt trên giường như đã chết, hai ngón tay Dư Thanh ấn xương cổ anh, lại khiến anh giương cặp mắt tràn ngập hoảng sợ lên.

Dư Thanh đè hai đốt sống cổ của anh xuống, nói: "Chỗ này rất quan trọng, phải bảo vệ cho tử tế, rất nhiều người về già bị bại liệt xương cổ, hại nhất chính là ở đây đấy."

Lúc ông ấn lên chỗ xương cổ đó, Bạch Phỉ Lệ tự dưng sinh ra một cảm giác rợn tóc gáy.

Dư Thanh nói: "Đứa con gái này của tôi, hồi nhỏ cuộc sống không tốt lắm, so với anh cũng coi như đồng bệnh tương liên. Nhưng anh là đàn ông, sức dài vai rộng, không cần sinh con, sau này phải quan tâm nó một chút."

Bạch Phỉ Lệ gật đầu.

Dư Thanh nắm lấy gáy anh, nói tiếp: "Đứa con gái này của tôi, tính tình không tốt, thân thể ngược lại cũng khỏe khoắn. Cái thân như măng giòn này của anh, nhất định phải nuôi dưỡng cho tử tế, rèn luyện nhiều vào, chăm tới chỗ tôi nới lỏng xương một chút, có thế hai đứa mới lâu dài, bạch đầu giai lão được."

Bạch Phỉ Lệ thấy rất cảm động, buông lỏng cảnh giác, gật đầu lia lịa, nói: "Cảm ơn bác..." Chữ sau còn chưa nói hết, ngón tay Dư Thanh đột nhiên dùng sức, đầu khớp xương lại "rắ..ắ...ắc..." một tiếng, kèm theo đó là tiếng la to của Bạch Phỉ Lệ.

Dư Phi đã cười đến hụt cả hơi, không đành lòng nhìn Bạch Phỉ Lệ bị Dư Thanh bắt nạt, bèn ra ngoài.

Dư Phi đi loanh quanh trong sân một hồi, Bắc Kinh vừa kết thúc một trận tuyết, trong sân vẫn còn tuyết đọng, mặt nước trong lu kết thành một lớp băng. Dư Phi buồn chán, nhặt một hòn đá tròn tròn đập một mảng băng lớn ra chơi, chợt cảm thấy sau cổ bị một cục tuyết lớn đập phải. Quay đầu lại, cô trông thấy một người ngồi vắt vẻo trên tường sân. Ánh mắt đối nhau, người nọ nhảy "phịch" từ trên tường cao xuống.

Không ai khác, chính là Dư Dương.

Dư Phi coi mảnh băng trong tay làm đĩa bay liệng về phía Dư Dương, Dư Dương nghiêng nghiêng nhếch miệng, đợi lúc đĩa bay bay tới thì nặng nề nện một quyền vào đĩa băng, đập cho đĩa băng nát vụn.

Dư Dương được nước nói: "Sao, có cảm thấy mạnh hơn thằng nhãi mặt trắng mày tìm về kia không? Hay là đi theo anh mày đi này."

Nói rồi, hắn đi về phía phòng bếp, nói: "Có gì ăn không vậy? Đói vãi."

Dư Phi chạy tới phóng một cước vào mông hắn, mắng: "Quân lộn giống! Có biết xấu hổ không hả?"

Lực chân Dư Phi đã sớm không còn như trước, một cước này đá cho Dư Dương suýt ngã sấp mặt. Dư Dương giận tím mặt, xoay người lại lăn xả ra đất đánh nhau với Dư Phi, hắn bạo miệng mắng: "Đừng tưởng giờ mày có tiền đồ rồi, lừa được ông già rồi, nhận được bố lại gả được cho con nhà giàu là thuận buồm xuôi gió. Sư thúc mẫu của mày còn hận mày lắm đấy! Con đầu sư thúc mày, vẫn còn nằm dưới đất trợn mắt lên ngó mày đó!"

Nhất thời mắt Dư Phi đỏ rực lên như máu, không biết lấy đâu ra sức lực mà quật Dư Dương ngã vật ra đất, quát: "Sư thúc tôi nói rồi! Không liên quan gì tới tôi!"

"Ồ, có liên quan hay không trong lòng mày tự rõ." Dư Dương giương mắt lên cà lơ phất phơ nói, "Có câu "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết", mày nói xem có đúng với tình cảnh này không?"

Dư Phi ngồi dưới đất nghệt mặt, Bạch Phỉ Lệ đi qua, đỡ Dư Phi dậy. "Xảy ra chuyện gì?" anh lạnh lùng hỏi.

Dư Dương cười ha ha: "Em rể à, đừng để ý, anh và nó đánh nhau từ nhỏ tới lớn, đùa thôi ấy mà." Nói đoạn liền chui vào bếp.

Bạch Phỉ Lệ phủi bụi trên người cho Dư Phi, hỏi: "Sao thế?"

Dư Phi hồi thần, cười cười: "Không sao."

***

Mùa "Giọng ca mới" này đến tháng Một năm mới sẽ kết thúc, chỉ còn lại hai vòng đấu bán kết và chung kết.

Dư Phi và Bạch Phỉ Lệ nghỉ ngơi nguyên ngày mồng Một Tết dương, sau đó Bạch Phỉ Lệ bận rộn chuẩn bị cho vòng đấu bán kết, Dư Phi thì phải luyện hí và chuẩn bị cho kỳ thi lý thuyết cuối kỳ trên lớp.

Trước vòng đấu bán kết một ngày, hai người cùng nhau ngồi tàu cao tốc đến thành phố X. Đoàn kịch Thiện Đăng Đĩnh thì đã trú đóng ở thành phố X được mấy ngày, đang diễn tập lần cuối trước khi diễn. Vở "Võ gia pha" này là một vở kịch kinh điển, Nghê Lân đóng vai Vương Bảo Xuyến, chủ nhà Tề phái đóng vai Tiết Bình Quý. Hai người đều là nhân vật nổi danh trong giới Lê viên, vé bán ra hiếm khi nào nóng bỏng tay như vậy.

Trận bán kết lần này của "Giọng ca mới" vẫn là quay vào buổi tối, Dư Phi dự định ở lại thành phố X thêm một ngày, ngày đầu đi xem Bạch Phỉ Lệ đấu bán kết, ngày kế đi cổ vũ cho Thiện Đăng Đĩnh, dù sao thì Thiện Đăng Đĩnh diễn "Võ gia pha" những ba ngày, cô không đi buổi đầu cũng không sao.

Nhưng chiều hôm đó Bạch Phỉ Lệ đi ghi hình cho chương trình, tiểu sư đệ Thiện Đăng Đĩnh Lan Đình đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính phải phẫu thuật. Ngay từ đầu người của Thiện Đăng Đĩnh tới thành phố X vốn đã không nhiều, chiều hôm đó lại đều bận chuẩn bị cho buổi diễn đầu tiên, không có ai theo trông nom được.

Ở một thành phố chưa quen thuộc như thành phố X, Dư Phi cũng không yên tâm để người khác chăm sóc cho Lan Đình, liền nói với Bạch Phỉ Lệ, để mình đi trông cho Lan Đình phẫu thuật. Cũng may bệnh viện nằm đối diện đại hí viện và đài truyền hình, đi qua đi lại vô cùng thuận tiện.

Lan Đình phẫu thuật xong thì quay lại phòng bệnh, Dư Phi lại ngồi với cậu thêm hai, ba tiếng, trông cậu truyền dịch, tiêm thuốc giảm đau xong, xác định cậu không làm sao rồi mới rời khỏi, để người đại hí viện sắp xếp chăm sóc, đợi các sư huynh đệ Thiện Đăng Đĩnh diễn xong sẽ qua trông nom.

Cô gọi điện thoại cho Bạch Phỉ Lệ, chương trình đã bắt đầu ghi hình, Bạch Phỉ Lệ đang ở sau hậu trường sân khấu trường quay, anh là người áp chót lên sân khấu, ở giữa còn vài ứng cử viên khác.

Đài truyền hình quản rất nghiêm, những người không có phận sự không thể tùy tiện ra vào. Bạch Phỉ Lệ bèn tự mình xuống tầng đón Dư Phi.

Hôm nay vừa vặn lại là thứ Sáu, sáu giờ tối, đang là thời điểm tan tầm và đi ăn, trên đường xe chật như nêm.

Dư Phi ra khỏi bệnh viện, trực tiếp xuyên qua đường cái xe cộ nườm nượp, đi sang phía đài truyền hình.

Cô trông thấy Sư Mi Khanh, vợ Nghê Lân, đứng bên đường.

Sư Mi Khanh có lẽ cũng là tới xem Nghê Lân diễn buổi đầu "Võ gia pha". Bụng bầu của cô đã lộ rất rõ, khoác áo ngoài mà vẫn có thể nhìn ra đường cong nhô lên trước bụng. Cô không trang điểm, gương mặt khá nền nã đoan trang, hai tay che chở trước bụng đi xuống từ một chiếc taxi, đứng ở bên đường nhìn xung quanh, có vẻ như đang đợi Nghê Lân ra đón.

Ánh mắt cô sít sao dõi theo cái bụng bầu của Sư Mi Khanh.

Mười ngón tay Sư Mi Khanh nhỏ xinh như hành non, cẩn thận ôm lấy bụng, giống như đang bảo vệ báu vật quý giá nhất trên đời. Cô nhìn xung quanh ngóng đợi, tâm tư tuy không đặt lên bụng, nhưng đôi tay vẫn vô ý thức khẽ khàng vuốt ve.

Đây là bản năng làm mẹ.

Đây cũng là cái thai thứ hai của cô.

Thân thể Sư Mi Khanh cũng không khỏe mạnh là bao, kết hôn với Nghê Lân được ba năm mới có đứa con đầu. Nhưng đứa nhỏ kia còn chưa được ba tháng đã sẩy mất.

Dư cũng không biết phía sau đó đã xảy ra chuyện gì, nghĩ chỉ là sinh non bình thường, ai ngờ hai ngày sau, người trong Thiện Đăng Đĩnh lại bàn luận sau lưng cô, nói Sư Mi Khanh đẻ non là vì cô.

Sư Mi Khanh phát hiện ra cô và Nghê Lân có tư tình, nổi cơn thịnh nộ, sẩy mất đứa con.

Không ai tìm cô gây phiền phức vì chuyện này.

Sư Mi Khanh không tới, Nghê Lân cũng không.

Cô nghĩ, Sư Mi Khanh rốt cuộc làm sao mà biết được nhỉ? Là do xem Nghê Lân dạy cô diễn hí sao? Nhưng Nghê Lân từ lâu đã không còn tự mình dạy cô hí kịch nữa. Là do biết cô từng diễn chung với Nghê Lân, liếc mắt đưa tình với y qua "Du long hí phượng" sao? Nhưng cũng đã từ rất lâu, cô không con diễn chung với Nghê Lân nữa.

Từ sau khi Nghê Lân thành thân, cô cũng như Nghê Lân đều luôn duy trì khoảng cách với nhau, đè chặt tình cảm.

Chuyện này giống như một bí mật. Cô không cách nào đi hỏi Nghê Lân, càng không sao hỏi Sư Mi Khanh cho được.

Giống như một bế tắc, kẹt chết trong lòng cô, làm thế nào cũng không gỡ được.

Đứa trẻ kia, dù sao cũng là một mạng. Sau này phải làm sao? Sư Mi Khanh và Nghê Lân sau này phải làm sao?

Cô như bị nghẹn trong họng, như bị đâm sau lưng, trằn trọc mất ngủ cả tháng trời, cuối cùng hôm đó, khi Phật Hải nổi lên sóng lớn, đã tự mình xin chủ thuyền trục xuất khỏi sư môn.

Giờ đây, cô nhìn cái bụng bầu của Sư Mi Khanh từ xa, có một cảm giác không sao tả rõ được.

Có lẽ, ít nhiều là cảm giác thở phào.

Dư Phi từ xa thấy Nghê Lân xuất hiện trước cửa đại hí viện, mà Bạch Phỉ Lệ cũng đồng thời đi ra từ tòa nhà đài truyền hình – tuy rằng còn chưa nhìn thấy cô.

Cô nhìn Bạch Phỉ Lệ nở nụ cười.

Đều đã qua cả rồi, cô nghĩ, cuối cùng liếc thoáng qua Sư Mi Khanh lần nữa.

Nhưng cái liếc này, cô lại bắt gặp một người cực kỳ quen mặt xuất hiện bên cạnh Sư Mi Khanh.

Nguy rồi, nguy rồi!

Lưu Quân, là Lưu Quân! Tên biến thái cuồng theo dõi này, biến mất đã lâu, thế mà lại xuất hiện, còn đuổi theo Nghê Lân đến tận thành phố X!

Dư Phi không chút nghĩ ngợi, chạy như điên về phía Sư Mi Khanh, đẩy người bên cạnh cô ra. Lưu Quân liếc mắt là nhận ra cô, hung tợn đẩy cô một cái, "Lại là con chó mày! Cút!"

Mục tiêu của Lưu Quân vẫn là Sư Mi Khanh.

Sư Mi Khanh trước đó được Nghê Lân bảo vệ rất cẩn thận, chưa từng biết đến sự tồn tại của Lưu Quân. Mắt thấy Sư Mi Khanh đang cười rạng rỡ đi về phía Nghê Lân, hai tay che chở bụng để lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, căn bản là không hề ý thức được kẻ nguy hiểm ở ngay phía sau, Dư Phi tóm chặt lấy lưng áo Lưu Quân, kéo hắn ra phía đường cái.

Lưu Quân bị chọc cho điên tiết, lật tay giáng cho Dư Phi một cái tát, Dư Phi nghiêng đầu tránh thoát, vận hết sức lực toàn thân, dữ dằn đẩy Lưu Quân ra giữa đường.

Cô chỉ nghĩ, Lưu Quân cách Sư Mi Khanh càng xa càng tốt.

Nhưng lúc này, cô chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, một cảm giác đau nhức tràn ra.

Lưu Quân lại tiến về phía Sư Mi Khanh.

Dư Phi quay đầu lại nhìn, Nghê Lân đã đón được Sư Mi Khanh. Cô la lớn: "Sư thúc, cẩn thận Lưu Quân!"

Cô đè tay xuống bên hông đang ngày càng ẩm ướt, dính dớp, còn bốc lên mùi.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là, cái áo phao trắng phau phau này, chắc phải bỏ rồi.

Qua khóe mắt, cô thấy Bạch Phỉ Lệ đang chạy về phía mình, lo lắng vô cùng.

Cô nhìn dòng xe cộ che kín chật ních không nhìn thấy đường, tay trái giữ chặt eo, vươn cánh tay phải ra với Bạch Phỉ Lệ, kêu:

"Bạch Phỉ Lệ! Đừng qua đây! Anh nghe em nói, đừng qua đây, nhất định không được qua đây!"

Cô xoay người, lê từng bước về phía bệnh viện cách đó trăm mét.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, cơn đau bén nhọn tựa như ngàn vạn mũi băng nhọn từ bên trong đâm thủng bụng và lưng cô, khiến cô thoắt cái mất đi sức lực, hai chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.

Lúc này, dòng xe cộ vốn đang dừng lại, bắt đầu di chuyển.

Cứ như thể cỗ máy vận động thế giới bỗng nhiên rụng mất một cái ốc nhỏ xíu, rơi xuống đất, nảy ra một tiếng động khẽ đến không nghe thấy, không ai phát hiện ra.

Xe cộ như những con quái vật thân thép, điên cuồng rú còi inh ỏi, đèn xe màu đỏ loe lóe nhức mắt. Một chiếc xe từ bên sườn Dư Phi vòng lên, Bạch Phỉ Lệ vẫn còn đang lao đến, chắn bên cạnh Dư Phi. Chiếc xe kia vừa vặn chống lên người anh, đụng anh loạng choạng về phía trước.

Tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ xe: "Muốn chết à? Hai đứa dở hơi!" Tiếng còi lại rú lên buốt óc.

Bạch Phỉ Lệ ngồi xổm xuống trước mặt Dư Phi. Tay phải Dư Phi cũng che lại bên hông trái, vội nói: "Nhìn gì chứ! Anh mau đi đi! Sắp không kịp thi đấu rồi!" Cô phát hiện ra giọng mình hiện giở yếu ớt vô cùng.

Nhưng ánh mắt anh lại nhìn chằm chặp tay cô.

Tay cô nhỏ như vậy, sao có thể che được đóa sen đỏ đang bừng bừng nở rộ trên nền áo phao trắng như tuyết.

Cô nhìn thấy sắc mặt Bạch Phỉ Lệ chợt biến hóa, đến cả khẩu trang cũng không che giấu được vẻ tái nhợt trên mặt anh lúc này.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu nháy mắt chảy ướt đẫm mái tóc mềm mại của anh, người anh run lên, dường như không còn thuộc về anh nữa.

Anh trừng lớn hai mắt, cắn môi đến bật cả máu, đôi tay cứng đờ duỗi về phía trước, luồn xuống dưới lưng và gối cô.

Cô thấy có giọt mồ hôi rỉ ra trên chóp mũi anh, anh vận lực, nhưng hai cánh tay anh cứ như không lên sức được, chỉ thoáng nhấc cô lên được một chút, rồi lại tuột sức rơi thõng xuống.

Tài xế phía sau vẫn nhấn còi inh ỏi: "Có đi không hả? Đ*t m* mày chứ!"

Tốc độ của xe cộ xung quanh tăng nhanh. Dư Phi cảm giác mình sắp ngất tới nơi rồi, không khống chế được chính mình nữa, trọng tâm không tự chủ dựa lên cánh tay trái của Bạch Phỉ Lệ.

Cô nhỏ giọng thều thào: "Bạch Phỉ Lệ..."

Anh đau đớn cúi đầu khẽ khóc một tiếng, như đang hận mình cực độ.

Dư Phi nói: "Anh đừng sợ... Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, thật đấy..." Cô muốn vươn tay lên chạm vào anh, nhưng thấy tay mình đầy máu, lại rụt về.

Nước mắt Bạch Phỉ Lệ tuôn ròng ròng không dứt. Đầu anh nghiêng sang một bên, trong cổ họng chợt phát ra một tiếng vô cùng đè nến, cứ như vậy duy trì tư thế không động đậy của cô, dùng hết sức bế cô lên. Tay anh bao lấy thân thể cô, không để động đến vết thương của cô.

Đầu Dư Phi tựa lên hõm vai anh, cảm nhận được thân thể anh lạnh như băng, lớp áo đã thấm ướt.

Máu đỏ thấm ra áo phao của cô, lần theo những sợi dệt ngang dọc trên áo sơ mi trắng phau của anh mà leo lên, tựa như dây thường xuân.

Anh ngẩng đầu không nhìn cô, yết hầu hằn lên lộ hẳn ra trên cổ. Nhưng cô biết anh có thể cảm nhận được xúc cảm của dòng máu kia, thứ mùi này, anh đã quá quen thuộc. Cô nghe thấy tiếng anh thở gấp mà chật vật, nghe thấy tiếng anh nghiến răng ken két.

Từ giữa đường cái xuyên qua bụi cây xanh đến bên đường đối diện, cùng lắm cũng chỉ khoảng mười bước.

Nhưng mười bước này, Dư Phi có cảm giác như anh bế cô đi mất cả năm trời. Xe cộ lũ lượt lướt qua bên cạnh họ, để lại một cái bóng mờ ảo thuộc về thời gian; gió lạnh thổi qua, lá cây trên cành rụng xuống lả tả, đèn đường phát ra thứ ánh sáng màu xanh lá. Họ dường như đang hướng về nơi sâu thẳm nhất của thời gian.

Tim anh đập như trống dồn, thình thịch bên tai cô, tầm mắt của Dư Phi cũng dần mơ hồ.

Cô nhẹ nhàng gọi:

"A Phỉ, anh là A Phỉ đúng không? Em biết, mỗi lần em gọi A Phỉ, đều là anh."

Cô nói: "Em yêu anh, rất yêu rất yêu. A Phỉ, Bạch Phỉ Lệ, bất kể là con người nào của anh, bất kể là dáng vẻ nào của anh, em cũng yêu vô cùng."

Cô lẩm bẩm: "Tủ quần áo của anh, rất đẹp..."

Anh bỗng dừng lại, run run. Dư Phi ngửa đầu lên, nhìn thấy từ đôi mắt tuyệt đẹp kia, vô số thứ gì đó tỏa sáng lấp lánh lã chã rơi xuống, giữa sắc trời ảm đạm, nhìn giống một trời sao cực kỳ.

Tóc anh bay lên trong bóng chiều tà, còn không phải chính là sư tử trong mộng của cô sao?

***

Dư Phi tỉnh lại trong tiếng tích tích của máy móc, cô đang nằm trong một phòng bệnh trắng như tuyết, ngoài cửa sổ đen kịt một màu.

Miệng vết thương có cảm giác trướng phồng, nhưng không còn đau nữa.

Quay đầu lại, Bạch Phỉ Lệ đang ngồi tựa trên giường bệnh không người bên cạnh, đọc một quyển sách. Mắt anh cụp xuống, trên mặt phủ những cái bóng đậm nhạt không đồng nhất do ngọn đèn rọi nên, yên tĩnh mà tươi đẹp.

Trên bìa sách nơi những ngón tay thon dài đỡ lấy, một ông già điều khiển một chiếc thuyền con, một con cá mập đang nhảy cao khỏi mặt biển.

Chẳng biết tại sao, cô chợt nảy ra một cảm giác thoát thai hoán cốt, giành được một cuộc sống mới.

Bạch Phỉ Lệ thấy cô tỉnh lại, liền xuống khỏi giường, ngồi bên cạnh cô.

Bàn tay còn đang gắn dây nối với bình nước truyền của cô được tay anh nhẹ nhàng ấp lấy, ủ ấm mu bàn tay vì truyền dịch mà lạnh như băng của cô.

Cô nhìn anh một hồi, hỏi: "Tối nay có chui vào bụi cây không vậy?"

Mắt anh hé cười: "Không có."

Dư Phi nói: "Thật á? Có khi nào em hôn mê mất mấy ngày rồi không?"

Anh giơ điện thoại lên cho cô xem ngày tháng, quả đúng là còn chưa sang ngày mới.

Dư Phi lại ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt anh không trang điểm, quần áo cũng đã đổi.

"...Anh thi đấu sao rồi?"

"Anh rút rồi."

Dư Phi "ồ" một tiếng.

"Đạo diễn muốn anh ghi hình bổ sung, nhưng anh nghĩ, anh cũng không định làm minh tinh ca sĩ gì, đi đến bước này đã là khá lắm rồi, không muốn tiếp tục tranh đoạt tài nguyên với những ứng cử viên khác nữa."

Dư Phi vẫn cảm thấy tiếc hận. Bạch Phỉ Lệ dường như nhìn thấu lòng cô đang nghĩ gì, nói: "Đạo diễn mời anh đến làm khách mời biểu diễn trong vòng chung kết đó."

Dư Phi giơ tay lên chạm vào má anh, "Anh thật tốt."

Anh cúi đầu xuống hôn cô, hỏi: "Mệt không em?"

Dư Phi lắc đầu, nói: "Em muốn uống nước."

Bạch Phỉ Lệ đi lấy một chai Nông Phu Sơn Tuyền qua. Trước đó anh đã bỏ vài chai lên trên máy sưởi bệnh viện, chai nước được sưởi đến nóng ấm.

Anh vén chăn Dư Phi ra, nhìn vết thương đã được băng bó của cô, cẩn thận dựng giường bệnh dậy để tiện cho cô uống nước.

Bạch Phỉ Lệ mở nắp, miệng Dư Phi khô khốc, chai vừa vào tay đã tu một mạch hết hơn nửa. Cô liếc qua quyển sách anh đặt trong hộc tủ bên cạnh, trong đó còn có một cái bút đỏ.

Cô hỏi: "Anh lấy đâu ra sách vậy?"

Bạch Phỉ Lệ hơi ngượng ngùng, "Một y tá nhận ra anh, đưa cho anh đọc."

Dư Phi "ồ" một tiếng: "Giờ còn có fan nuôi rồi cơ." Cô nhớ tới buổi livestream Bạch Phỉ Lệ từng làm trước đó, livestream anh đọc sách trong nửa giờ, hình như tên cuốn sách đó là "Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro" (*).

(*) The Snows of Kilimanjaro, một truyện ngắn của nhà văn Ernest Hemingway, ở đây có lẽ là cuốn tuyển tập truyện ngắn "Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro và những mẩu truyện khác (The Snows of Kilimanjaro and Other Stories)" của Hemingway, xuất bản lần đầu năm 1961.

Cô nói: "Fan anh đúng là tường tận sở thích của anh quá mà."

Bạch Phỉ Lệ: "..."

Dư Phi giận dỗi cầm cây bút đỏ nguệch ngoạc vẽ lên chai Nông Phu Sơn Tuyền.

Bạch Phỉ Lệ tò mò hỏi: "Em vẽ gì vậy?"

Dư Phi không cho anh xem.

Lát sau, Dư Phi vẽ xong, đưa chai cho anh.

Bốn chữ "Nông Phu Sơn Tuyền" đã bị cô tô xóa sửa đổi, biến thành bốn chữ khác.

Bạch Phỉ Lệ nhìn rõ, "Á..." một tiếng, hai tay bưng kín lấy mặt.

Anh nói: "Em không quên đi được à?"

Dư Phi nghiêm túc nói: "Không quên được, cái gì cũng không thể quên, cả đời này cũng không quên."

Bạch Phỉ Lệ buông tay xuống, nhìn cô, nhẹ nhàng, cẩn thận ôm lấy cô.

Đều đã nhìn thấy dáng vẻ tệ hại nhất của nhau, đều là khôi giáp và dũng khí của nhau.

Cuộc đời từ nay về sau, còn gì để sợ hãi nữa?

Đêm nay, Dư Phi lại mộng thấy sư tử.