Mong Rằng, Em Ở Bên Cạnh Anh

Chương 6: Không mất mặt




Từ Tây Bối mời Nghênh Thần ăn cơm, nhìn dáng vẻ cô ấy, dường như cũng đã từ bóng ma ngoại tình bước ra.

"Bé Thần hôm nay ăn uống thoải mái đi, ăn xong chúng ta lại đi hát, ăn khuya gì đó tớ đã sắp xếp xong cả rồi."

"Tha cho tớ đi" Nghênh Thần chọn thực đơn, nói: "Trên cổ tớ bị thương, không chịu nổi lăn lộn đâu."

Từ Tây Bối thở dài, thiệt tình thực lòng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi nhé bé Thần, lần trước bởi vì tớ quá xúc động, liên lụy đến cậu rồi."

Một màn mạo hiểm ở sân thượng kia vẫn còn hiện rõ mồn một, nói không sợ là giả.

Bây giờ Nghênh Thần vẫn còn cảm thấy bực tức thay, kẽ quờ trách: "Biết là tốt rồi, thiếu chút nữa tớ thành hồn ma oan ức."

Từ Tây Bối ngượng ngùng mà gãi gãi chóp mũi: "Ăn nhiều một chút đi, tớ mời khách."

Nghênh Thần gọi thêm món, đánh giá: "Nơi này trang hoàng cũng không tệ lắm, bà cô đây thật có phẩm vị đấy."

"Đương nhiên là có phẩm vị, giá cả chết người mà."

"Đau lòng sao?"

"Mời cậu ăn cơm thì không đau lòng."

Nghênh Thần vui vẻ, đứng dậy: "Tớ đi toilet trước đã."

——

Cùng tại nhà hàng này.

"Anh, đây là làm từ cái gì?" Lâm Đức vẻ mặt hưng phấn, ra sức chỉ tay lên tường: "Là thủy tinh sao? Đồ tốt mà còn đắt nữa!"

"Đánh bóng từ pha lê, kỹ thuật hàm lượng không cao."

"Vậy kia là cái gì? Vết tích của bút lông này sao nhìn lại khác lạ quá vậy." Lâm Đức đầu nóng vội, cố gắng tìm hiểu hết sức.

"Đây là một bài thơ, được viết lên đấy chính là Thẩm Viên Xuân." Lệ Khôn vỗ vỗ cậu ta: "Được rồi đừng nhìn nữa, đi thôi, đi ăn cơm."

Lâm Đức chần chừ tại chỗ: "Nếu không, Lệ ca em muốn đổi nơi khác." Cậu quét một vòng nơi này, ánh mắt do dự.

Lệ Khôn nhìn ra cậu đang chần chờ, bình tĩnh nói: "Thật vất vả lắm mới có một buổi nghỉ, dưa cậu ra ngoài đi dạo, không có việc gì còn không trân trọng thời gian."

Lâm Đức đến từ nông thôn, là người chất phác chân chính, có thể đi ra khỏi nơi núi lớn cậu bé này cũng không dễ dàng gì, tiền lương của bộ đội không cao. Mỗi tháng cậu còn phải gửi về nhà, ngày thường được nghỉ phép cũng không đi chơi.

Mặt ngoài Lệ Khôn không nói cái gì, nhưng có cơ hội thì lập tức dẫn cậu ra ngoài để biết về môi trường bên ngoài.

"Muốn ăn cái gì tự mình chọn."

Lệ Khôn nhàn hạ dựa lưng vào ghế, một bàn tay để lên bàn, ngón tay dài mà đều. Anh ngậm điếu thuốc ở trên miệng, vì đang ở nơi công cộng cho nên chỉ làm vậy cho đỡ ghiền, vẫn chưa châm lửa.

"Anh, có thể ăn thịt sao?" Lâm Đức nhìn chằm chằm thực đơn lớn.

Lệ Khôn cười nói: "Có thể, gọi hai phần."

"Phục vụ!"Lâm Đức chọn xong đồ ăn: "Xong rồi!" Cười tươi như vậy, so với đèn trên trần nhà còn sáng sủa hơn.

"Tôi xem xem." Lệ Khôn xem qua một lần, lại gọi thêm hai món điểm tâm, sau đó nói với phục vụ nói: "Cảm ơn."

Lâm Đức xoa xoa bàn tay, ngồi nghiêm túc tới mức thẳng tắp, đôi mắt nhìn xung quanh rồi lại ngắm bát đũa, nhìn khắp bàn.

Lệ Khôn cảm thấy buồn cười, làm bộ nghiêm túc: "Khụ khụ!"

"Được được!" Lâm Đức mắt  vội vàng nhìn thẳng, ngồi so với vừa rồi càng thẳng hơn. Kiên trì hơn mười giây, cậu nói: "Báo cáo! Cần đi WC!"

Lệ Khôn: "Phê chuẩn."

Hàm răng trắng của Lâm Đức hơi lộ ra, rồi chạy đi như bay.

Cửa hàng này hôm nay mới khai trương, khá rộng và đông người, Lâm Đức vòng nửa ngày cũng chưa tìm thấy được toilet. Hỏi người phục vụ, người đó đang vội vàng bê đồ ăn, tay chỉ bừa tùy tiện: "Ở bên kia."

Vì thế Lâm Đức ngây thơ theo "Bên kia" mà đi tới. Qua một đoạn hành lang, ở đây xung quanh toàn bàn tiệc kín mít người.

Lâm Đức đi qua một nơi, đột nhiên từ bên trong truyền ra một tiếng gọi ——

"Đợi đã."

Tiếng gọi này dường như rất quen, nhưng Lâm Đức nháy mắt không nhớ lại nổi, cậu quay đầu.

"Ồ! Đúng thật là anh lính này." Người nọ đứng dậy, từ trong bữa tiệc đến gần, sắc mặt bị rượu làm cho hồng hào, anh ta nhìn Lâm Đức, đôi mắt đang cười lộ ra vẻ lưu manh.

Lâm Đức nhận ra. Là chủ nhân xe BMW lần trước không phối hợp kiểm tra.

"Đông Tử, có người quen à?" Lại có một người nữa đi ra, bước chân lảo đảo rõ ràng là uống quá độ, nhìn lên chăm chú: "Úi cha! Đồng chí quân đội nhân dân."

Giọng nó anh ta kỳ lạ, học theo dạng: "Nghiêm, chào."

Lâm Đức thẳng lưng, không thèm nhìn đang chuẩn bị đi.

"Từ đã." Phó Đông gọi lại.

Lâm Đức dậm chân, liếc mắt: "Làm gì?"

Một bàn người ăn chơi trác táng, bình rượu vương đầy trên nền đất.

Ánh mắt Phó Đông từ từ thay đổi, giả vờ lo âu:"Đồng chí quân đội giải phóng, tôi phải báo cáo chuyện này với anh, ở bàn của tôi có một món đồ kỳ lạ, kia kìa."

Tay anh ta chỉ tuỳ tiện, không chờ Lâm Đức thấy rõ, cả người đã chặn lại:"Liệu có phải là bom không?"

Lâm Đức: "......???!!!"

Phó Đông: "Anh là cảnh sát, kiểm tra giúp đi."

Nhắc tới thân phận này, theo bản năng Lâm Đức rất nghiêm chỉnh.

Phó Đông là người làm ăn, hiểu rất rõ nhìn mặt đoán ý, nhìn một cái, đã nhận ra:"Đi đi, có người đàn ông cảnh sát chuyên nghiệp ở đây, chúng tôi cũng yên tâm hơn, hơn nữa đâu cũng là nơi công cộng, vạn nhất có chuyện gù xảy ra, cũng không tốt lắm đúng không?"

Trong lòng Lâm Đức có chút bất an, nhưng do với bọn họ suy nghĩ tính toán kém hơn.

Nếu được, Lâm Đức cảm thấy kiểm tra một lần cũng không sao hết. Vì thế, cậu đi tới, chẳng sợ vì đang không mặc thường phục, lưng lúc nào cũng thẳng thắn.

Nhưng khi cậu đi tới phía cửa sổ, Phó Đông liếc mắt ——

Một người cầm bình rượu trắng đột nhiên kéo ghế đứng dậy đi sang bên. Bởi vì quá nhanh, Lâm Đức né tránh không kịp, vừa đúng lúc va phải. Người nọ kêu "ai nha" một tiếng, đồng thời lòng bàn tay buông lỏng lập tức nghe thấy tiếng "xoảng" chói tai.

Bình rượu bị rơi vỡ trên mặt đất.

Lâm Đức ngốc.

"Ôi trời ơi! Rượu quý lâu năm!" Đối phương giả vờ đau lòng, chỉ vào Lâm Đức: "Sao lại thế này hả, đi đường cũng không thèm nhìn!"

Lâm Đức thật thành, nói ngay sự thật: "Là chính anh đụng phải."

"Hả? Người này sao lại như vậy, đụng phải làm người ta ngã bây giờ lại còn bôi nhọ người khác, cậu như vậy là không đúng rồi." Đối phương hừ một tiếng, ghét bỏ: "Lại còn là cảnh sát đấy."

Lâm Đức nghe được một câu cuối cùng, giọng nói to hơn: "Tôi không làm!"

"Được rồi được rồi." Phó Đông đi tới "Làm hoà đi"

"Chuyện gì lớn đâu, không phải bình rượu thôi sao, chỉ cần bồi thường là được."

Người nọ phối hợp theo rất tốt: "Vậy cũng được! Bình rượu quý hai mươi năm chưa kịp mở, cho cậu tự định giá."

Lâm Đức vừa nghe đã cảm thấy cần phải có con số năm ngàn, cả người đã hoàn toàn ngu ngốc.

——

Nghênh Thần chỉnh chu xong, mới đi từ toilet ra. Cô nhàn nhã đi về hướng đường cũ, mắt nhìn ngẫu nhiên hoa văn độc đáo trên tường.

"Làm hỏng đồ thì phải trả tiền, đây chính là quy luật, anh bạn này cậu nói xem có lý không?"

Đi qua hành lang, phòng bên phải có người đàn nói chuyện, giọng nói không tốt lắm. Nghênh Thần không có hứng thú, đang chuẩn bị đi.

"Tôi không va vào anh ta!"

Giọng nói này?

Mi tâm Nghênh Thần hơi nhăn lại, dừng lại bước chân.

"Tôi hiểu rồi, anh ghi hận lần trước tôi kiểm tra xe anh chứ gì!"

Nghênh Thần đẩy nhẹ cửa. Dáng người Lâm Đức cao gầy đang đứng chỗ cửa hẹp, phẫn nộ tới mức run rẩy.

Phó Đông thay đổi sắc mặt: "Rượu là do cậu làm đổ, thế nào? Không có tiền?!"

Anh ta đảo đảo ly rượu trắng trong tay:"Thế thì uống hết chỗ này, cậu làm được chứ?." Đám công tử ăn chơi trác táng cười vang.

"Sao? Nhìn tôi ư? Không uống thì trả tiền!" Phó Đông uy hiếp, giọng nói nham hiểm: "Nếu không để tôi báo với cục cảnh của cậu, mọi người ở đây đều làm nhân chứng, xem xem cậu định làm gì."

"Phải không? Nhân chứng?" Giọng nữ thanh thuý vang lên.

Mọi người quay đầu lại, hai tay Nghênh Thần nhàn nhã khoanh trước ngực, bộ dạng cười như không cười rất có khí chất mỹ nhân lạnh lùng.

Phó Đông nhíu mày: "Cô là ai?"

Nghênh Thần đi tới, đứng ngăn ở trước Lâm Đức, thần sắc không chút nào sợ hãi nhìn Phó Đông: "Một bình rượu thôi, đáng giá tới mức ấy à?"

"Ồ, là tới giúp à." Phó Đông cười như một tên vô lại, tới mức hai vai rung bần bật: "Không đáng không đáng, nhưng cậu ta quỵt nợ."

"Có nói là không đền à?" Giọng nói Nghênh Thần lạnh đi mấy độ.

Phó Đông biết nhìn người, vừa thấy cô gái này đã biết không vừa. Vì thế cố ý nói: "Nói đến tiền tổn hại hoà khí, bạn bè giao lưu trên bàn tiệc. Uống hết những ly rượu này, coi như chúng ta hiểu lầm nhau."

"Hiểu lầm?" Nghênh Thần đột nhiên cười thành tiếng, mang theo ý khinh thường. Cười đủ rồi, cô đi tới.

"Chị." Lâm Đức giữ chặt cô.

"Không có việc gì." Nghênh Thần đẩy tay, xoay người nhìn Phó Đông, cầm lấy ly rượu trắng. "Uống xong ba ly này coi như xong hết?"

Nhìn cô rất tự tin xinh đẹp lại sắc xảo. Nhất thời Phó Đông không quản được cái miệng nói:"Được".

Nghênh Thần nâng chén ngửa đầu, dứt khoát uống mội hơi, vài giây sau đã thấy đáy ly rượu, mọi người xung quanh há hốc mồm

"Chị!" Lâm Đức lớn tiếng.

Nghênh Thần tim đập không loạn, thậm chí khóe môi cũng không bị vương giọt rượu nào, cô cười: "Ở đây lắm thứ rác rưởi dơ bẩn, uống chút rượu cho bay bớt."

Sắc mặt Phó Đông thay đổi.

Nghênh Thần không dừng, tiếp tục uống ly thứ hai.

"Haizz, nơi này không chỉ sơ bẩn mà mùi vị còn khó ngửi vô cùng."

Nghênh Thần cầm ly rượu không, nhìn Phó Đông lắc lắc:"Các người ngửi thấy không? Khó chịu nhỉ?"

Sắc mặt người nào cũng như gan heo, không lên tiếng.

"Ly thứ ba." Mặt Nghênh Thần không đổi sắc, nhìn về phía Lâm Đức: "Sao thế, còn khóc?"

Vành mắt Lâm Đức đỏ bừng, quật cường mà không chịu rơi lệ.

Nghênh Thần thu lại nụ cười, đột nhiên nghiêm khắc: "Không được khóc! Nơi gian nan cực khổ cậu cũng đã từng đi qua, lao qua chiến trường băng qua bão đạn, có thể so sánh được với loại rác rưởi không?!"

Cô uống xong ly cuối cùng, trực tiếp ném thẳng, mở ví lấy ra một chồng tiền.

Nghênh Thần cầm từng đó tiền ném thật mạnh lên mặt Phó Đôngvênh váo tự đắc. Không cho hắn một chút mặt mũi nào nói:"Cưng là cái gì? Tiền đồ cũng chỉ đáng năm ngàn!"

Phó Đông hoàn toàn ngốc, mặt đỏ đến nóng rát.

Nghênh Thần được nuôi dạy trong gia đình Tướng tá, cốt cách ngạo nghễ ngấm từ trong xương.

Giọng nói cô lảnh lót: "Lâm Đức, đi!"

——

Ra hành lang, Lâm Đức rốt cuộc không nhịn nổi nưac, hốc mắt đỏ bừng nức nở hai tiếng:"Chị, cảm ơn chị đã giúp em, em thật sự không có làm đổ rượu của bọn họ, là bọn họ......"

Nghênh Thần không kiên nhẫn mà cắt ngang, tay quờ ở giữa không trung:"Đỡ tôi."

Ba ly rượu kia không ít cô uống rất nhanh, giờ mới cảm thấy không chịu được.

"Chị, chị chậm một chút." Tay Lâm Đức vừa mớt đặt lên bả vai cô đã bị một lực hất qua một bên ——

"Để tôi."

Lâm Đức ngốc nửa giây, giọng kinh ngạc: "Anh Lệ!"

Lệ Khôn trầm mặt nhấc môi, động tác thô lỗ mà kéo Nghênh Thần lại đỡ lấy bả vai cô, chính mình lại theo bản năng mà cách xa cô.

Biểu cảm Lệ Khôn không kiên nhẫn, phảng phất như đang nói: Này! mẹ nó tình huống này là như thế nào?

Anh đợi nửa ngày ở trên bàn cơm, đồ ăn đã lên hết vẫn không thấy Lâm Đức đâu, gọi điện thoại cũng không được, vì thế đã đi tìm. Kết quả lại đụng phải tổ tông này.

Mà người tưur lượng không tồi, chỉ hơi không vững, thật ra chẳng có việc gì là Nghênh Thần đây, vừa thấy Lệ Khôn lập tức hành động thuận theo hoàn cảnh, hoàn toàn trở thành ma men không xương cả người đều dựa vào.

Thân thể mềm mại cố ý vô tình cọ vào Lệ Khôn.

Rõ ràng Lệ Khôn cứng đờ.

Khoé miệng Nghênh Thần hơi cong lên, đôi mắt nhắm lại, dứt khoát ra vẻ hoàn toàn say mèm.

Cánh tay Lệ Khôn phát run mãnh liệt, vừa định đẩy ra.

"Anh, vừa rồi chị giúp em." Đúng lúc Lâm Đức mở miệng, đứt quãng nói chuyện vừa trải qua. "...... Chị giải vây cho em, uống hết ba ly rượu trắng mới biến thành như vậy."

Nói xong.

Lệ Khôn ngẩn ra.

Thân thể phụ nữ trong lồng ngực cọ cọ, tay còn đặt trêb ngực anh.

Thực là nóng.

Lệ Khôn dùng khả năng chịu đựng lớn nhất, mới không bày ra biểu hiện của mình.

Nghênh Thần nhắm hai mắt, lòng đang cười. Thật tốt, anh ấy không đẩy mình.

Náo loạn như vậy, đừng nghĩ tới ăn cơm. Lâm Đức khóc lóc ỉ ôi, bắt Lệ Khôn phải đưa Nghênh Thần trở về.

Nếu nói trước kia là ấn tượng tốt đẹp, trải qua một hồi lúc này đây có thể nói là sinh tử chi giao.

Lệ Khôn bị cậu ta bát nháo đến mức phiền lòng:"Ông đưa! Mẹ nó cậu đừng lải nhải!"

Tức khắc Lâm Đức lộ ra một hàm răng trắng, hai chân xếp bằng, cúi chào: "Cảm ơn đội trưởng!"

Trời mùa hạ, gió đêm hơi lạnh. Lệ Khôn mở cửa sổ xe một nửa, Nghênh Thần trên ghế phụ nghiêng đầu vẫn còn đang "mơ hồ". Mơ hồ chính là vì giờ khắc chờ xuống xe này, có thể quang minh chính đại dính ở trên người Lệ Khôn.

Cô lẩm bẩm mềm giọng, không buông tha cơ hội bất luận là một giây tiếp xúc thân mật tiếp xúc với anh. Cậy say rượu, hoàn toàn treo cả người mình trên cổ Lệ Khôn. Nghênh Thần ôm sát cổ anh, gương mặt cọ vào hõm vai người đàn ông.

Mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa trên người cô, làm không khí trở nên ái muội. Cả người Lệ Khôn cứng đờ.

"Hử.... đầu thật đau." Nghênh Thần nói rất thật, giọng nói mềm mại, nũng nịu.

Cô mượn rượu gan tăng lên, cả người dịch lên trên chút, môi mập mờ như có như không dán sát vào cổ Lệ Khôn.

Trong nháy mắt như có dòng điện ấm áp chảy qua. Tay Lệ Khôn cầm thành quyền, trong lòng dừng lại vài giây, anh khôi phục lạinói: "Buông tay."

Không động tĩnh.

"Tôi bảo cô buông tay."

Không nghe thấy.

"Đừng hối hận."

Không hối hận.

Giây tiếp theo giọng nói bình tĩnh của Lệ Khôn nói với cô: "Trên vai tôi có châu chấu."

Nghênh Thần ngốc một hồi, phản ứng tiếp theo —— "A a a!!"

Nháy mắt cả người như xác chết vùng dậy, phân biệt được phương hướng rõ ràng, cô từ trên ngườ Lệ Khôn nhảy xuống dùng tốc độ chạy lấy đà vượt qua mọi thử thác, thét chói tai chạy xa.

Chờ ý thức được chính mình lộ ra dấu vết khi, thì đã muộn.

Tay Lệ Khôn chống ở trên eo, nhàn tản lười biếng ung dung nhìn cô.

Trong lòng Nghênh Thần khẽ "lộp bộp", không xong, trúng kế!

Lệ Khôn không biểu cảm gì, phía sau là bóng trời đêm tối.

Biểu cảm Nghênh Thần suy sụp, lúc này đầu choáng váng thật sự, cô ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu tội nghiệp.

Phía đối diện an tĩnh tới khó chịu.

Đôi mắt Nghênh Thần lấp lánh vì uống rượu, sắc mặt cũng phớt hồng. Môi cô khẽ nhếch, nhìn Lệ Khôn chớp chớp mắt.

Lệ Khôn nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc cũng bước đến gần.

Đầu Nghênh Thần càng ngửa cao thêm, giống y hệt đứa bé phạm lỗi.

Lệ Khôn ngồi xổm xuống, năm chữ rít qua răng môi, giọng nói trầm ngâm: "Năng lực tốt lắm rồi, hửm?"

HẾT CHƯƠNG 6