Editor: Hạ Diên
Có thứ gì đó lạnh lẽo chảy xuống, vỡ vụn thành vô số mảnh. Ta nghĩ đó là giọt nước mắt cuối cùng của ta.
Trong chốc lát, tứ phía không hề có một tiếng động. Mạnh Đàm Khê dốc hết tâm can nói ra yêu hận không dứt chôn sâu trong lòng cho Lạc Thanh nghe, người kia hẳn là nghe rõ nhất.
“Minh chủ đại nhân.” Soa lão quỷ thận trọng, nhẹ giọng gọi một tiếng, Huy Mạc nắm chặt hai tay, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là thứ các ngươi muốn ta nghe? Mục đích đâu?”
Không biết hỉ nộ, vô tình vô tự, lại khiến Soa lão quỷ rùng mình một cái. Soa lão quỷ còn chưa trả lời, thanh âm Lạc Thanh đã vang lên: “Vậy bây giờ? Ngươi muốn làm gì?”
“Bây giờ…” Mạnh Đàm Khê lặp lại một lần, nhìn Lạc Thanh, những lời vừa rồi giống như đã khiến Mạnh Đàm Khê trở nên trống rỗng, một đôi mắt trong veo chỉ còn mờ mịt.
“Bây giờ, ta muốn rời đi.”
Lạc Thanh trầm mặc, nhất thời không có ai trả lời, lặng im nửa ngày.
“Vậy ngươi đi đi.” Là ai mở miệng, thanh âm quen thuộc mà xa lạ. Lạc Thanh cùng Mạnh Đàm Khê đồng thời quay đầu nhìn, hắc y thần tiên đi tới chỗ bọn họ, sau lưng là Soa lão quỷ nhắm mắt theo đuôi.
Mạnh Đàm Khê đứng lên, sắc mặt không có nửa phần kinh hoảng, chỉ có thong dong trấn tĩnh: “Đi? Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn luân hồi cũng tùy ngươi.” Huy Mạc đáp.
“Ngươi đồng ý thả ta đi?” Mạnh Đàm Khê bình tĩnh nhìn Huy Mạc, dường như muốn cười.
Nếu là trước đây, nghe câu kia Huy Mạc có lẽ sẽ mỉm cười không quan tâm, thong dong mà nho nhã, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể hỗn loạn quay đi chỗ khác, “Phải, ta thả ngươi, ngươi có thể đi.”
“Vì sao?” Mạnh Đàm Khê tiến lên hai bước, đôi mắt trong suốt như gương khắc đầy thân ảnh Huy Mạc.
Huy Mạc tránh ánh mắt của y. Vì sao? Hắn cũng muốn biết. Có thể là một ngàn năm nay hắn nhìn thân ảnh đơn bạc cô tịch này đã sớm không còn hận. Không để y đi, có lẽ chính hắn cũng không muốn để y đi, nếu ngay cả Mạnh Đàm Khê cũng đi, vậy thì một kiếp phàm nhân vội vã hắn từng trải qua, chỉ còn mình hắn biết tới như một giấc mộng, phồn hoa mỹ lệ nhưng chỉ là mây khói bay qua. Chỉ khi hắn nhìn Mạnh Đàm Thanh, mấy chục năm tháng trần gian kia mới trở nên chân thực. Trong lúc né tránh ánh mắt, hắn vô tình thấy bạch y nhân lẳng lặng đứng một bên, đột nhiên thông suốt lý do, lại để mọi người tin phục: “Dĩ nhiên là vì Đàm Thanh muốn ngươi rời đi, vậy ngươi liền đi đi.”
Mạnh Đàm Khê nở nụ cười, Đàm Thanh, ngươi xem một chút, ta chờ đợi ngàn năm cũng không bằng một câu nói của ngươi, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi? Ngươi bảo ta làm sao không oán không hận? Chỉ là đến bây giờ, ngay cả khí lực để hận ta cũng không có, hơn một ngàn năm đủ khiến ta mỏi mệt không chịu nổi. Quãng thời gian đó đối với thần tiên mà nói bất quá chỉ là vài cái chớp mắt, nhưng đối với ta lại là mười kiếp nhân sinh. Huy Mạc, ta nhìn ngươi một cái, yêu ngươi mười đời. Ngươi xem, có phải là đủ rồi?
Mạnh Đàm Khê từ từ lùi về sau, đôi mắt nhìn chằm chằm vị thần tiên không chịu liếc mắt nhìn y một cái, đột nhiên mỉm cười, một nụ cười yên tĩnh như y, cũng là nụ cười cuối cùng của y. Y dốc hết hết tất cả vui mừng bi thống, chảy hết nước mắt, cười hết nụ cười, cuối cùng cũng không lưu lại đường sống…
“Vậy, ta đi.”
Tiếng nước vang lên…
Một quỷ xuống nước, vạn quỷ dâng trào.
“Đàm Khê!” Soa lão quỷ kinh hãi thét lên một tiếng, Huy Mạc bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ngàn hồn vạn quỷ kéo thân ảnh không cần gió thổi cũng sẽ tiêu tán kia xuống. Một khắc kia, trong lòng hắn thứ gì cũng không còn, chuyện gì cũng không nghĩ ra. Đến khi kịp suy nghĩ, một cái bóng đen cực lớn đã nhảy vào Tam Đồ xuyên, đầu rồng, sừng hươu, mắt sư, lưng hổ, eo gấu, vảy rắn, móng ngựa, Kỳ Lân gào lên một tiếng, vang vọng chín tầng trời.
Mạnh Đàm Khê! Đàm Khê!
Tam Đồ xuyên trong hơn lăng kính tốt nhất nhân gian, nhưng ai biết trong này chỉ có oán khí, ác quỷ đầy sông. Huy Mạc hóa thành nguyên hình, một khắc kia liền mất tâm, tiên khí toàn thân tăng mạnh, vô số quỷ phách trên mặt sông kêu lên thảm thiết, vội vàng chạy trốn, chạy không nhanh thì chỉ còn đường hồn phi phách tán. Tam Đồ xuyên kêu rên khắp nơi, nhưng ánh mắt kia chỉ lo tìm kiếm thân ảnh ngàn năm quen thuộc. Đàm Khê! Đàm Khê! Kỳ Lân cực lớn bơi thật nhanh, nhất thời nửa khắc, bãi bể đều hoá nương dâu, Huy Mạc chỉ biết, khi ánh mắt hắn chạm tới thân ảnh như chiếc lá lục bình chậm rãi trầm xuống Tam Đồ xuyên sâu không thấy đáy, tâm hắn đột nhiên rất đau.
Soa lão quỷ cùng Lạc Thanh đứng bên Tam Đồ xuyên, thấy Kỳ Lân thần thú nhảy vào Tam Đồ, chẳng đến một khắc, bọt nước cực lớn liền bắn lên tung tóe, hắc y thần tiên ôm một con quỷ thần sắc tái nhợt, nửa quỳ bên bờ.
Minh chủ Huy Mạc, thượng cổ thần thú, Kỳ Lân hóa thân, quả thực là thiên chi kiêu tử, vô cùng tôn quý, có thể có người từng thấy hắn kinh hoảng luống cuống, vô cùng chật vật, chính là khi hắn vừa tỉnh lại liền từ Minh giới lập tức chạy tới nhân gian, chứ không như bây giờ —— cả người ướt đẫm, vừa bất lực vừa hoảng loạn.
“Đàm Khê, Mạnh Đàm Khê.”
Huy Mạc ôm chặt con quỷ gầy yếu trong ngực, mất đi lý trí. Đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu, vì sao lại như vậy? Đàm Khê vì sao nói ra câu chuyện máu tươi đầm đìa kia lại kiên quyết rời đi, ngươi muốn đi, ngươi muốn đi đâu cũng được, ta đều đồng ý. Nhưng vì cái gì? Vì sao ngươi nhất quyết phải biến thành tro bụi? Đàm Khê, Đàm Khê, ngươi tỉnh lại đi, ngươi mau nói chuyện với ta! Ngươi không vui, ngươi nói với ta, ngươi đau đớn, ngươi nói với ta, ngươi muốn thứ gì, ngươi chỉ cần nói với ta một tiếng. Chỉ cần ngươi tỉnh lại, Đàm Khê, ngươi không vui, ta dỗ dành ngươi. Ngươi đau, ngươi khiến ta đau hơn cũng được, ngươi muốn thứ gì, ta đều cho ngươi. Đàm Khê, ta không muốn khi ta nhận ra mình yêu ngươi, thì ngay cả cơ hội đền bù cho ngươi cũng không có.
Thần tiên cao ngạo rốt cuộc cũng cúi đầu, nhìn phàm nhân luôn ngước nhìn hắn. Mạnh Đàm Khê, ta sẽ không để ngươi chết, mất hết tất cả ta cũng sẽ không để ngươi chết. Huy Mạc cúi đầu, quang mang từ miệng bỗng hiện ra. Đàm Khê, ta nguyện ý dùng tu vi nửa đời ta đổi lấy mạng của ngươi, ngươi có thể đợi ta thêm một chút nữa không?
Soa lão quỷ trợn to mắt, nhìn một màn cực kỳ hoang đường trước mắt, một khắc trước vẫn không quay đầu nhìn lại, một khắc sau liền lấy nội đan bản mệnh đi cứu người. Minh chủ đại nhân, lão quỷ nên nói ngươi quá mức hỉ nộ vô thường, hay là nên nói ngươi quá mức chấp nhất nên mới mất đi. Lão quỷ mừng vì ngươi rốt cuộc cũng chịu nhìn hài tử ngốc nghếch kia, cũng thương hại ngươi tới lúc này mới đột nhiên hiểu được, thế nhưng bây giờ đã không còn kịp. Không còn kịp, Soa lão quỷ nhìn Mạnh Đàm Khê được ôm lên liền biết không thể cứu.
Tam Đồ Xuyên, quỷ hồn một khi rơi xuống nước chỉ có hai kết cục, một là oán niệm sâu nặng trở thành lệ quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh, hai là một lòng muốn chết, không còn chấp niệm, hồn phách tứ tán, hóa thành tro bụi. Mà Mạnh Đàm Khê, hiển nhiên là vế sau. Mạnh Đàm Khê đã cứu vô phương cứu chữa, dù cho Huy Mạc có đem nội đan bản mệnh cho y, thứ bảo vệ được, cũng chỉ là một bộ thể xác.
“Mạnh Đàm Khê, ngươi tỉnh, mau tỉnh.” Huy Mạc vẫn cứ đem nội đan cho Mạnh Đàm Khê nuốt vào, còn cảm thấy không đủ, tiên lực kim sắc bao lấy toàn thân Mạnh Đàm Khê, dùng hết sức lực. Minh chủ Huy Mạc nỉ non một câu “Ngươi tỉnh lại đi.”, đây chuyện ngay cả hắn cũng không ngờ tới, chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, lại muốn tu vi nửa đời hắn, muốn hắn không tiếc một thân tiên lực, muốn hắn môi răng run rẩy, muốn Minh chủ minh phủ thời thời khắc khắc đều bình tĩnh ung dung bây giờ phải sợ hãi run rẩy, hắn sợ, hắn sợ mất đi người hắn đang ôm chặt trong lòng.
Lạc Thanh mím môi, nhìn Huy Mạc thất hồn lạc phách mà thở dài, y là người ngoài, mà còn hiểu được.
“Minh chủ đại nhân, đừng phí sức, Mạnh Đàm Khê chết rồi.” Một lời nói ra, dường như thức tỉnh Minh chủ đang chìm trong mộng. Mắt hắn lộ ra hung quang, “Ai nói y chết? Y…?” Huy Mạc nhìn Lạc Thanh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Hắn run rẩy: “Y đang ngủ, y quá mệt mỏi, mới muốn nghỉ ngơi một lúc. Đàm Thanh, ta không muốn…”
“Ngươi muốn hay không thì có can hệ gì đến ta đâu? Minh chủ đại nhân, vì sao cho tới bây giờ ngươi vẫn còn nhìn hai gương mặt như lạc vào sương, không phân rõ được.” Lạc Thanh hiển nhiên không để ý đến thái độ của Huy Mạc, chậm rãi nói: “Tại hạ nhớ Minh chủ đại nhân nói mình đối với Mạnh Đàm Thanh là nhất kiến chung tình, vừa hay, Mạnh Đàm Khê đối với ngươi cũng là vừa thấy không quên, đúng là trùng hợp. Minh chủ đại nhân, nụ cười vừa mới nở kia, có thể gọi là tĩnh thế phương hoa? Mạnh Đàm Khê cười rộ lên cũng rất dễ nhìn, không kiêu căng, không diễm lệ, yên lặng, thanh thanh đạm đạm.”
Huy Mạc cứng đờ, ánh mắt có chút đờ đẫn. Lạc Thanh quay người đi tới cầu Nại Hà, thanh âm xa xôi: “Minh chủ đại nhân, hơn một ngàn năm, ngươi thật sự chưa từng hoài nghi, người trong lòng ngươi rốt cuộc là ai? Mạnh Đàm Thanh ngươi buông tay, lại nhốt Mạnh Đàm Khê một ngàn năm, nếu không có hôm nay, y chính miệng nói ra tất cả, liệu ngươi có thể cam tâm tình nguyện để y rời đi? Đại nhân, ngươi có tin hay không, nếu không vì một lời cuối cùng của ngươi, có lẽ Mạnh Đàm Khê cũng không đến mức quyết tuyệt như vậy. Y năm kia si mê một câu trả lời, nhưng ngàn năm sau y cũng không bằng một câu nói của Mạnh Đàm Thanh. Huy Mạc, ngươi bảo y làm sao chịu đựng, y bồi ngươi hơn một ngàn năm, một phàm nhân, bồi ngươi hơn một ngàn năm.” Lạc Thanh than thở, thương cho một con quỷ cuồng dại si mê, có lẽ vạch trần chuyện này chính là chuyện cuối cùng y có thể làm cho Mạnh Đàm Khê.
Soa lão quỷ lắc đầu một cái, thở dài, nhẹ giọng rời đi. Cả Tam Đồ, chỉ còn lại Minh chủ cùng một thi thể trong lòng hắn.
Nửa ngày, Huy Mạc mới lấy lại tinh thần, bỗng cảm thấy trong cổ có một mùi máu tanh, hắn hoảng loạn bụm miệng, còn chưa kịp đem cỗ chất lỏng nóng bỏng kia nuốt vào trong bụng, đột nhiên ho một cái, máu tươi liền bắn đầy trên đất. Huy Mạc kinh ngạc nhìn bàn tay đầy máu tươi, hai mắt chỉ còn một mảnh vô hồn. Thần tiên tuấn mỹ vô song trong nháy mắt trở nên già nua, vảy đen lít nha lít nhít bao trùm phân nửa khuôn mặt, ngay cả cổ lẫn mu bàn tay cũng đều là một mảnh hắc sắc, không khó tưởng tượng hắc y thần tiên lúc này đáng sợ như nào.
“Mạnh Đàm Khê, một ngàn năm có phải rất lâu hay không, lâu đến nỗi ngươi không muốn tiếp tục đợi ta. Nhưng ngươi xem, chúng ta quen biết hơn một ngàn năm, nhưng ngươi chưa từng ở trước mặt người khác gọi ta một tiếng. Mà ta, vừa nghĩ liền nhớ, ta chưa từng nghe thấy ngươi gọi tên ta, gọi ta “Huy Mạc.” Còn ta, một câu ”Đàm Khê” cũng không nói với ngươi. Ngươi không phải là thích ta sao? Nhưng vì sao ta nghĩ tới nghĩ lui, đem tất cả mọi chuyện ta nhớ lật lại một lần, liền phát hiện giữa chúng ta chẳng có gì cả.”
Kiêu ngạo như hắn, khóe mắt lại hồng hồng, thanh âm đầy thống khổ: “Không có gì cả thì chúng ta sao có thể nói yêu hay không, hận hay không? Mạnh Đàm Khê, ngươi cái gì cũng không chịu nói cho ta, ngươi đau cũng được, ngươi yêu cũng tốt, ngay cả có thích hay không ngươi cũng không chịu nói cho ta một tiếng. Cầu không được, quên không được, bỏ không được, rõ ràng giữa chúng ta không có thứ gì, vì sao ngươi lại đem ba thứ khổ sở này để lại cho ta? Mạnh Đàm Khê, ta còn rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với ngươi, vì thế, cho dù hồn ngươi có tan hết, ta cũng phải tìm ngươi về, lên ba mươi ba tầng trời, xuống chín mươi chín tầng núi, ta cũng phải tìm ngươi về.”
Hắc y thần tiên ôm quỷ hồn tiêu tán từng bước từng bước đi xa, bóng lưng thê lương lại quật cường, dường như nghe thấy hắn nói: “Ta chờ ngươi tỉnh lại, mười năm không tỉnh liền đợi trăm năm, trăm năm không tỉnh liền đợi ngàn năm, ngàn năm ngươi cũng không tỉnh lại, vậy ta sẽ đợi vạn năm, cho dù là mười vạn năm, ta cũng đều chờ. Chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại, bao lâu ta cũng chờ, ta chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không?”
…
Năm tháng trôi qua, địa phủ vẫn là quỷ đến quỷ đi không một tiếng động, phủ đệ của Minh chủ cũng vẫn nguy nga, cô quạnh xem lẫn thê lương.
Huy Mạc nửa quỳ bên một giường huyền băng, vốn là tẩm điện của hắn, nhưng trong này chỉ có một chủ nhân bất động không nói.
Toàn bộ thiên giới đều biết thượng cổ thần thú, Kỳ Lân Huy Mạc vì một con quỷ mà thỉnh tất cả tiên nhân trong tứ hải bát hoang, Cửu Châu lục hợp, ngay cả thượng thần Ti Hoa ngủ say với biển mây vô tận cũng bị hắn kéo tới minh phủ. Đáng tiếc…
Huy Mạc nhẹ nhàng vỗ về con quỷ kia, ánh mắt bách chuyển thiên hồi, nụ cười bên môi ôn nhu mà triền miên, hắn nhẹ giọng gọi: “Đàm Khê.” Lưu luyến như sở cầu của quỷ hồn năm đó, “Ta có một bí mật muốn nói với ngươi. Ta nói, kỳ thực, lần đầu tiên Huy Mạc nhìn thấy ngươi đã gọi Mạnh Đàm Khê.” Từng chữ từng chữ, tất cả đều là tình thâm như biển: “Ngươi biết không, khi Huy Mạc nhìn ngươi mỉm cười thì nghĩ tới thứ gì? Là hồng trần cuồn cuộn, là di thế cô độc một mảnh yên tĩnh.” Hắn cảm thán: “Thật sự rất dễ nhìn.”
Không ai đáp lời.
Huy Mạc cũng không giận, nhẹ giọng nói, đủ loại ôn nhu, như thể chỉ cần trùng lặp một chút, người trước mặt này sẽ bị hắn thổi tan, “Đàm Khê, ngươi tỉnh lại đi, có được không? Ngủ lâu như vậy còn không đủ sao? Nếu như không đủ, không sao, ta biết ngươi mệt mỏi, vậy ngươi ngủ, ta chờ ngươi, ta nhất định sẽ chờ ngươi.”
Hắn tự lẩm bẩm, một giọt nước từ khóe mắt rơi xuống, không hề có một tiếng động, mà thần tiên vẫn vô tri vô giác nhìn con quỷ kia, tựa như cả thế giới chỉ chỗ này mới đáng để hắn nhìn. Hắn nằm bên cạnh con quỷ kia, vẫn là nhu tình bách chuyển thiên hồi, lẩm bẩm: “Đàm Khê, không sao, ngươi ngủ, ta chờ… Ta chờ… Lần này ta chờ ngươi, nhất định sẽ chờ ngươi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được hay không?”♣Hoàn♣