Mộng Như Lời Thán

Chương 3




Editor: Hạ Diên

Phải rồi! Nếu như năm tháng vô tận, ngay cả chờ đợi cũng không làm, thì đó cũng như lá khô héo úa mà thôi!

Ta đứng trên bè trúc, buông sào tre thật dài xuống, để nước sông tùy ý mang bè trôi đi. Khồng nhìn rõ bờ bên kia, ta đành phải giơ tay lên, đầu ngón tay đặt lên khóe mắt, đột nhiên rất đau. Nóng bỏng từ đầu ngón tay truyền đến khiến ngực, ta đành run rẩy buông tay.

Chỉ là một chu sa chí, bất quá là thiếu một chu sa chí mà thôi. Ta không ngừng suy nghĩ, không ngừng suy nghĩ, mặc dù, chính ta cũng không biết vì sao ta lại suy nghĩ.

“Tiểu Độ! Tiểu Độ!” Thanh âm già nua khàn khàn bất ngờ vang lên. Thanh âm xuyên qua tầng nước, truyền tới tai ta, đánh thức ta đang chìm trong một hồi vô vọng.

Là Soa lão quỷ, chỉ có lão mới tìm ta lúc này. Ta nắm chặt sào tre, để bè trúc chậm rãi tới bên bờ. Ta nâng sào tre, không khỏi nhớ lại, ta vừa mới làm gì? Trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng. Thôi thôi, bỏ đi, nghĩ những thứ này làm gì. Ta lắc đầu một cái.

Soa lão quỷ đứng phía trước bắt chuyện ta: “Mau mau, mau mau. Lão quỷ ta có bình rượu ngon, biết ngươi đang được nghỉ ngơi nên tới tìm ngươi cùng uống. Ngươi nhanh chút, con sâu rượu trong bụng ta đang ầm ĩ đây!”

Soa lão quỷ? Nên gọi lão là Soa lão tửu quỷ đi! Ta dừng thuyền, “Lại là đồ hiếu kính của con cháu sao?” Toàn bộ địa phủ này, dường như chỉ có Soa lão quỷ đến tìm ta. Mà nguyên nhân duy nhất để lão đến, không ngoài uống rượu! Lão uống, ta bồi.

Soa lão quỷ cười “khà khà” hai tiếng, lại không trả lời ta. Trước đây nghe lão nói, hậu bối của lão rất nhiều, lão không nỡ rời đi nên mới lưu lại chẳng đầu thai. Ta không biết gia tộc lão rốt cuộc là có bao nhiêu phúc khí được truyền thừa mà lại phồn thịnh như vậy. Ta biết, hậu bối của Soa lão quỷ đã nhiều tới nỗi chính lão cũng không nhớ nổi tên. Lão là một con quỷ may mắn.

Soa lão quỷ rót đầy rượu. Một ly rượu, một bát một ngụm. Lão đưa chén rượu cho ta, sau đó cầm rượu lên ngửa đầu uống cạn, một hớp uống sạch sành sanh, rồi hô lớn một tiếng: “Rượu ngon!”

Thật là… Ta cúi đầu nhấp một ngụm, cũng không thèm để ý. Lão uống cứ uống, ta chỉ có trách nhiệm bồi lão uống. Ta uống hết một chén rượu, hồ lô rượu của lão cũng hết. Sau đó, lão say mèm đặt tay lên vai ta, nói: “Tiểu Độ, ngươi nghe lời ta khuyên, đầu thai đi thôi!”

Ta lắc đầu. Ánh mắt Soa lão quỷ đột nhiên trở nên bi thương. Ta buồn cười, vỗ vỗ tay lão, Soa lão quỷ này đã lớn tuổi, tình còn không bằng ta. Chuyện kia, ta còn nhớ rõ ràng, nhưng mỗi lần lão uống say, đều chỉ nói với ta một câu —— đầu thai đi thôi!

Mà ta, cũng vĩnh viễn nói với lão: “Soa lão quỷ đã quên rồi, ta phải ở chỗ này mãi mãi. Chính miệng Minh chủ đã nói, hắn muốn ta mãi mãi làm người đưa đò ở Tam Đồ Xuyên.”

Soa lão quỷ nhìn ta, tựa như một khắc sau sẽ khóc nấc lên: “Ngươi là đứa trẻ tốt, vì sao lại không có ai yêu thương? Hắn cũng chỉ là nhất thời tức giận. Rõ ràng là huynh đệ, sao có thể khác nhau như vậy? Luân hồi đi thôi! Ngươi luân hồi đi thôi!”

Ta thở dài, Soa lão quỷ uống say quả nhiên là lại mê sảng, đoạn trước ta nghe không hiểu, sau đó ta cũng chỉ có thể dìu lão, nói: “Ta luân hồi, lão phải làm sao?”

“Ngươi đi, lão quỷ ta còn không tìm được con quỷ khác cùng uống rượu sao? Lão quỷ không hề kém ngươi.” Soa lão quỷ đã uống say như vậy mà mồm miệng vẫn rõ ràng. Có thể coi là đầu óc cực tốt. Ta để lão nằm trên bờ, đợi lão tỉnh rượu, sau đó nói với lão: “Lão là người mà Minh chủ phái tới trông coi ta, nếu ta luân hồi, người đầu tiên bị phạt chính là lão. Mười tám tầng địa ngục, lão muốn lên núi đao? Hay là xuống chảo dầu?”

Soa lão quỷ bĩu môi, sau đó vỗ vỗ mặt ta, ngón tay thô ráp: “Hài tử ngốc, ngươi ích kỷ một lần thì có làm sao? Lão quỷ ta không sợ, ngươi sợ cái gì? Đừng tưởng lão quỷ ta không biết, ngươi vốn dĩ là không buông được, không muốn luân hồi! Hừ!”

Ta hạ mắt: “Lão lại nói sai rồi, lúc ta làm người quá ích kỷ. Bây giờ ta là quỷ, người chết rồi sẽ trở thành quỷ hồn. Ta không phải không muốn đi, chỉ là không muốn liên lụy đến lão. Nếu có một ngày, ta có thể rời đi. Ta nghĩ, ta nhất định sẽ đi.”

Ta đứng lên, nhìn dòng Tam Đồ bình bình đạm đạm chảy, “Ta nên đi làm việc, lão ở đây ngủ một lát đi.”

Nói xong, ta liền lên bè trúc, sào tre lay động hai cái liền vững vàng, sào tre cắt ra từng đạo sóng nước, gợn sóng cứ chầm chậm lan ra. Ta nghe thấy tiếng Soa lão quỷ phía sau lưng: “Luân hồi đi thôi! Một bát Mạnh Bà thang, có gì mà không thể quên được? Đừng tự lừa người dối mình! Đàm Khê!”

Đàm Khê? Đàm Khê? Cái tên này ta đã nghe qua? Ta nghĩ, ta không quen con quỷ tên Đàm Khê kia. À? Mà có lẽ, đó là người. Bất quá, ta biết, Soa lão quỷ chỉ là đang mê sảng nói linh tinh.