Mộng Như Lời Thán

Chương 1




Editor: Hạ Diên

Ta hỏi hắn: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn quay đầu lại nhìn ta cười, ôn nhu mà triền miên: “Ta đang đợi một người.”

Triền miên? Từ kia hình như không phải dùng để hình dung ánh mắt. Sau đó, ta lại cảm thấy hoàn toàn không thể dùng bất kỳ từ nào hình dung nụ cười bách chuyển thiên hồi của hắn.

“Vậy phiền ngươi nhường đường chút, để khách nhân của ta rời thuyền đi.” Tam Đồ Xuyên không có quỷ dẫn đường như ta thì không tới được bên bờ bỉ ngạn. Tam Đồ Xuyên, Quỷ Môn quan, Hoàng Tuyền lộ, cầu Nại Hà, Vọng Hương đài, Mạnh Bà thang, Tam Sinh thạch, mà ta là người dẫn đường, chỉ cho những con quỷ khác đường tới luân hồi. Ta nghĩ, trước tiên phải học bộ dáng khách sáo của nhân loại, sau đó mới nói tới nội dung.

Hắc y quỷ thu lại nụ cười, thật giống như, ừm, một thanh bảo kiếm lạnh lẽo đột nhiên tuốt khỏi vỏ. Hắn chậm rãi lui về sau một bước, ta vội vàng hét đám quỷ khách rời thuyền, mãi đến khi trên thuyền không còn con quỷ nào nữa. À, không đúng, vẫn còn dư lại một con quỷ, đó là ta. Ta cầm sào tre dài, giẫm một cái vào bờ, tùy ý để bè trúc mang ta trôi ra xa, sau đó tiếp tục đi đón đám quỷ hồn khác. Công việc này vừa khô khan lại vừa vô vị, nhưng ta vẫn đang làm, làm từ rất lâu, lâu đến nỗi ta chẳng có chút ký ức của trước đây, cực kỳ lâu, lâu đến nỗi, ngay cả hiện tại hay sau này ta cũng đều không nhớ rõ.

Ta đưa đám quỷ tới lần tiếp theo, hắc y quỷ kia vẫn đứng đó, nhưng hắn không chặn đường của ta, ta cần gì phải quan tâm hắn. Đợi đám quỷ xuống hết, ta liền đung đưa sào tre chuẩn bị rời đi.

“Mạnh Đàm Khê.” Là thanh âm của hắc y quỷ. Ta quay đầu nhìn lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn. Thật kỳ quái, nơi này rõ ràng chỉ có hai con quỷ là ta và hắn, hắn đang gọi ai? Mạnh Đàm Khê? Mạnh Đàm Khê là ai? Ta lắc đầu một cái, con quỷ kia không phải bị ngốc chứ? Vẫn là đừng nên để ý tới hắn, ta nên đi làm việc.

Mưa hai ngày, Tam Đồ Xuyên không còn bóng dáng của con quỷ kia, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm…

“Quỷ phía trước, ngươi đang làm gì vậy?” Thuyền đung đưa, ta nhìn bên kia Tam Đồ Xuyên, hắc y quỷ chặn thuyền của ta, đứng trên luân hồi lộ tới Quỷ Môn. Hắn thấy ta, nói: “Ta đang đợi một người.”

Ta gật gật đầu, “Vậy phiền ngươi nhường đường chút, khách nhân muốn rời thuyền.” Thực là, gần đây vì sao luôn gặp phải quỷ cản đường chứ. Thật là kỳ lạ! Ta tại sao lại quên mất mình định nói gì nhỉ? Quên đi, có thể là trí nhớ lại kém rồi!

Quên? Cũng tốt!



“Quỷ phía trước, ngươi đang làm gì vậy?”  Ta hỏi.

Hắc y quỷ nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười, “Ta đang đợi một người. Ngươi có nhớ ngươi đã hỏi ta câu này mấy lần rồi không?”

Ta nghi ngờ nhìn hắn, “Ngươi không sao chứ?” Con quỷ này nói mê gì vậy? Ta rõ ràng là lần đầu tiên gặp hắn, ta mới nói với hắn được hai câu.

Con quỷ kia dường như thấy được sự khinh bỉ trong ánh mắt ta, kỳ thực ta cảm thấy ta giấu ánh mắt đó vô cùng tốt, sắc mặt của con quỷ kia tựa như đã giống hệt màu y phục. Dưới tia sáng tối mờ của địa ngục, ta thậm chí còn không thấy rõ mặt hắn, nhưng ta biết hắn đang cực kỳ tức giận.

“Mạnh Đàm Khê, ngươi dám giả ngây giả dại, đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn ta.”

Tại sao ta phải nghe hắn nói? Ta nhìn hắn, cảm thấy mình nên cùng hắn giải thích rõ ràng: “Ta không biết Mạnh Đàm Khê là ai, ta cũng không giả ngây giả dại, ta càng không nghĩ trời tối như vậy mà ngươi lại có thể thấy mắt của ta.”

Ta nói xong, liền vung sào tre dài, lưu lại một bóng lưng cho hắn. Thật là một kẻ điên, ta nghĩ vậy. Kỳ quái chính là, sau khi ta nói xong, con quỷ kia đột nhiên im lặng. Ta chèo bè trúc tới giữa sông, lại không nhịn được mà quay đầu nhìn con quỷ kia, lần này, hắn chỉ lưu cho ta một bóng lưng. Đáng tiếc, trời quá tối, ta không nhìn rõ, ta nghĩ, kia hẳn là một bóng lưng đen thui đi.

Không hiểu vì sao, hắn nói tới mắt ta, ta lại nhớ đến Soa lão quỷ. Soa lão quỷ từng nói, mắt ta rất giống Tam Đồ Xuyên.

Soa lão quỷ là quỷ sai già nhất Minh giới. Mặt quắt như hạch đào bỏ vỏ, cả người như một cái cây chết héo mấy năm, yếu ớt vô lực, nhẹ nhàng động vào cũng có thể đứt thành mấy khúc. Thế nhưng Soa lão quỷ vẫn như trước sống rất thoải mái. Mỗi câu nói đều là kinh nghiệm mà năm tháng tặng cho.

Tam Đồ Xuyên, rốt cuộc là thứ như thế nào? Ta ngồi xổm, nhìn bè trúc dưới mặt nước sông, nhìn nước chậm rãi xuôi đi, tựa như một chiếc gương, trong suốt không gợn sóng. Nó phản chiếu lại tất cả mọi thứ đối diện với nó.

Ta thấy một con quỷ thần sắc tái nhợt nhìn chằm chằm ta. Ta nghiêng đầu, nó cũng nghiêng đầu, mang theo đôi lạnh lùng nhìn ta, thật giống như muốn dùng đôi mắt kia nhìn thấu ta.

Ta không chút hứng thú đứng lên, ta rất không thích bị người khác nhìn thấu. Có người nào lại không muốn mặc y phục đâu? Còn không phải là do xấu hổ, không phải là không muốn bí mật của mình được hé lộ? Là người, trong lòng đều sẽ có một bí mật của riêng mình, giấu giấu diếm diếm, một mình một hồi ức.

À, ta thiếu chút nữa thì quên mất, ta không phải người, ta là quỷ. Một con quỷ dẫn đường ở Tam Đồ Xuyên. Ta nên đi làm việc. Chở tới một thuyền đầy quỷ, sau đó trơ mắt nhìn Tam Đồ Xuyên đột nhiên nổi xoáy, nuốt chửng đám quỷ hồn kia, biến chúng trở thành một thành viên của thủy quỷ ở Tam Đồ Xuyên.