Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 47




Edit: Mogami

Kênh đội ngũ.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tổ chức off cho người chơi?

[Xem đi xem đi]: Uhm. Các ngươi có đi không?

[Nữ thần mỉm cười]: Nơi nào có soái ca nơi đó sẽ có ta.

[Nữ thần mỉm cười]: Tam bát, ở đó có soái ca không?

[Xem đi xem đi]: Không được gọi ta là tam bát!

[Xem đi xem đi]: Làm sao ta biết được chứ?

[Xem đi xem đi]: Ta chỉ ngóng trông gặp đại thần.

[Xem đi xem đi]: Các vị các vị, các vị có đi không a? Có đi không?

[Chi Thảo Đinh Lan]: Còn chưa rõ là vào hôm nào, tí nữa xem lại đã.

[Vũ Nhất Kiếm]: Lời của lão bà là chân lý. Lão bà thế nào ta sẽ theo như thế.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ta không đi.

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Ta cũng không đi.

[Xem đi xem đi]: Vì sao lại không đi? Vì sao lại không đi? Lâm Uyên, ngươi có biết ta muốn gặp ngươi đến thế nào không? Ngươi là thần tượng của ta a, thần tượng! Đi mà đi mà!

Nhìn thấy xem đi xem đi đang spam, Ngũ Thi Lâm ngừng lại.

Đanh định nói “Suy nghĩ chút đã” thì Xem đi xem đi lại nói thêm một câu, khiến nàng lập tức bỏ thêm chút thời gian đưa Xem đi xem đi đến đài PK, tiến hành một cuộc ‘Luận bàn’ mới.

Kênh đội ngũ.

[Xem đi xem đi]: Ngươi mà không đến làm sao chúng ta có thể biết được ngươi là nam hay nữ chứ? Ngươi chính là nhân vật chính trong những topic gần đây của ta a ~ ngươi mà không đi, sẽ làm giảm rất nhiều topic của ta, không thể phỏng vấn được ngươi, ta không cam lòng a a a a a! ! ! ! ! ! !

[Chi Thảo Đinh Lan]:…

[Vũ Nhất Kiếm]:…

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]:…

[Nữ thần mỉm cười]: Tự dưng ta lại chờ mong đến tiết học của Giáo sư Ngô Vũ nha… Ngóng ~ ing…

Chớp mắt, thời gian Hoàng Lam hẹn Ngũ Thi Lâm đi leo núi đã đến.

Mà Tô Minh sau khi vô tình nghe được Hoàng Kỳ nói Ngũ Thi Lâm chuẩn bị cùng ai ai ai đó đi leo núi đã kiếm cớ để đi theo.

Vì thế, danh sách đi leo núi gồm có: Hoàng Lam, Ngũ Thi Lâm, Dương Chi, Uông Dương, Tô Minh.

Nói là đi leo núi cũng không đúng.

Thật ra chủ yếu là nướng thịt.

Bày biện tất cả đồ đạc vào một chỗ, Dương Chi quay sang hỏi Hoàng Lam: “Sư huynh, thịt này nướng thế nào?”

Còn chưa nghe thấy tiếng Hoàng Lam trả lời, bỗng nhiên Dương Chi nghe thấy tiếng cười nói ồn ào từ nhóm người ngồi ngay bên phải cô vang tới.

“Hì hì, ngươi thua mà, việc nướng thịt giao cả cho ngươi!” Cô gái mặc áo phông màu hồng nói với cô gái mặc áo đen đứng bên cạnh.

“Hừ! Ta không làm!” Cô gái áo đen vênh mặt lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

“Dám chơi dám chịu” cô gái áo hồng quay sang lè lưỡi trêu trọc cô gái áo đen rồi sau đó quay sang hai cô gái khác nói: “Tiểu Nhu, Thanh Thanh, ta nói có đúng không?

Vừa mới ghe thấy hai chữ ‘Thanh Thanh’, Ngũ Thi Lâm lập tức nhìn theo ánh mắt của Dương Chi.

Trông quen quen.

Cô gái này rất giống cô gái mà nàng gặp ở cổng trường Dương Chi, nhìn khá lạnh lùng.

Cô gái ấy ngồi ở một chỗ, nhìn hai người kia trêu đùa.

Không để cho Ngũ Thi Lâm kịp nhìn kĩ mấy người này, Dương Chi đã bước đến bên cạnh nàng.

Dương Chi liếc qua các cô gái đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Vương Thanh Thanh, nói thầm với Ngũ Thi Lâm: “Nhìn thấy không? Nó chính là Vương Thanh Thanh.”

Giọng nói có vẻ khinh thường.

Dường như nghe thấy câu nói đó của Dương Chi, ánh mắt của Vương Thanh Thanh chuyển sang bên này.

Dương Chi giả bộ như không nhìn thấy cô ta, kéo tay Ngũ Thi Lâm chạy sang chỗ Hoàng Lam xin chỉ thị: “Sư huynh a, em mượn Tiểu Lâm một chút nha, hai đứa em đi rửa rau nhé.”

Nói xong, không để cho Ngũ Thi Lâm và Hoàng Lam kịp phản ứng, lập tức đến nhấc túi rau dưa và mấy xiên thịt rồi đi ra chỗ khác.

Nghe thấy Dương Chi nói đến chữ ‘Mượn’, khóe miệng Hoàng Lam khẽ cong lên, cười trộm một cái.

Hoàng Lam vui, lại khiến Tô Minh khó chịu.

“Sao cô ấy lại nói với ngươi là ‘Mượn’?” Tô Minh đứng bên cạnh, không thoải mái cất lời “Muốn nói là ‘Mượn’ thì phải nói với ta chứ? Hiện giờ ở đây, ngoài Dương Chi ra, ta được tính là thân nhất với cô ấy.”

“Thân?” Hoàng Lam đi về phía chỗ để đống dụng cụ chuẩn bị nướng “Chúng ta đi đến lấy mấy thứ đã.”

Nhìn thấy mỗi người bọn họ đều đứng dậy tản ra làm việc, đột nhiên Vương Thanh Thanh đứng dậy, tiện tay nhấc mấy thứ linh tinh trên bàn lên, quay sang cô gái mặc áo đen vẫn đang vênh mặt lên, nói: “Tiểu Niệm, chúng ta đi rửa mấy thứ này đi.”

“Ta…” Đang định cất lời nói ta không đi, bỗng nhiên nhớ lại khuôn mặt u buồn của Vương Thanh Thanh, đột nhiên thay đổi ý kiến “Đi thôi.”

Nhìn thấy hai người chuẩn bị đi, cô gái mặc áo hồng bỗng dưng lại gọi hai người bọn họ lại.

“Các ngươi định đi rửa mật ong và tương sao?”

Vương Thanh Thanh ngơ ngác nhìn cô gái kia.

“Các ngươi nhìn đồ trong tay các ngươi xem.”

Nhìn.

Ha, hóa ra túi đồ trong tay các cô đều là chai chai lọ lọ.

Dọc đường đi, Vương Thanh Thah vẫn im lặng như trước.

“Thanh Thanh, chẳng phải chỉ là một nam nhân trên mạng còn chưa từng thấy mặt thôi sao? Cũng không biết hắn là loại cóc ghẻ nào, làm sao đáng để ngươi suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Hừ!” Giọng cô bừng bừng lửa giận “Chỉ cần ngươi vẫy vẫy tay, làm gì có nam nhân nào lại không ngoan ngoãn nghe lời ngươi chứ? Ta nghĩ cái người tên Lâm Uyên Ngư Nhi kia đúng là không bình thường.”

“Đừng nói nữa!” Vương Thanh Thanh quay sang Cố Niệm: “Ta không sao.”

Chỉ cần lấy dũng khí đi hỏi, sẽ biết được anh là ai phải không?

“Không sao đâu?” Kéo dài giọng, Cố Niệm không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nói thẳng “Không sao mà trông ngươi như kẻ mất hồn thế kia à?”

“Tiểu Niệm!” Vương Thanh Thanh ngăn không để cô nói tiếp “Ta đã cố gắng không suy nghĩ đến chuyện đó nữa rồi.”

“Hừ!” Đang định nói tiếp thì nhìn thấy gương mặt Vương Thanh Thanh nhợt nhạt đi, lập tức im lặng.

Hai người lẳng lặng đi đến bể nước.

Mà ở bên cạnh bể nước, Ngũ Thi Lâm và Dương Chi đang tán chuyện rất vui vẻ.

“Tiểu Lâm, ngươi đừng giận nữa mà” Dương Chi tiếp tục nịnh nọt “Ta sai rồi, từ giở trở đi ta sẽ không nói lung tung nữa mà. Ngươi tức giận cũng đừng giận lâu như vậy nha, đã 10 phút rồi đấy!”

Sắc mặt không chút biến đổi nhìn Dương Chi, Ngũ Thi Lâm tiếp tục rửa rau dưa.

“Ta biết lỗi rồi, ta thật sự là biết lỗi rồi mà!”

Cất những quả cà đã được rửa sạch sẽ vào trong túi, Ngũ Thi Lâm quay sang Dương Chi còn rửa ngô chưa xong nói: “Từ giờ trở đi ngươi đừng nói lung tung nữa.”

“Được được được!”

Trả lời xong, Dương Chi lại tự lẩm bẩm một mình: “Từ… trở đi sẽ không nói lung tung nữa.”

“Rửa ngô đi!”

“Tuân mệnh!” Tạo dáng quân đội, Dương Chi tiếp tục quay cười nịnh nọt Ngũ Thi Lâm “Ta bảo này, Tiểu Lâm a…”

Bỗng nhiên, một giọng con gái vang lên bên tai hai nàng.

“Lâm Uyên Ngư Nhi? !”

Ngũ Thi Lâm và Dương Chi hoảng hốt, quay sang phía phát ra giọng nói, nhìn thấy Vương Thanh Thanh và Cố Niệm.

Người nói ra câu đó, là Cố Niệm.

Cố Niệm buông túi đồ trong tay xuống, nhìn thẳng vào hai người: “Dương Chi, ta biết người là Chi Thảo Đinh Lan. Thế thì, chẳng lẽ ngươi lại là Lâm Uyên Ngư Nhi? ! Vô liêm sỉ! Mau giải thích với Vương Thanh Thanh nhà chúng ta!”

“Ngươi là ai?” Dương Chi tròn mắt cố nhớ lại, ánh mắt liếc qua Vương Thanh Thanh đang kéo tay Cố Niệm “Ngươi mới là người ăn nói lung tung đó!”

Ngũ Thi Lâm kéo kéo tay Dương Chi đang nổi đóa lên, quay sang gật đầu chào Vương Thanh Thanh và Cố Niệm, coi như đã chào hỏi “Lâm Uyên Ngư Nhi? Bọn ta không hiểu ngươi đang nói gì cả.”

Ngừng lại, nhìn bắp ngô trong tay “Bạn của bọn ta đang chờ nguyên liệu để nấu ăn, không thể ngồi tán gẫu với các ngươi được, xin lỗi.”