Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 17




Edit: Mogami

Thế này thì nàng biết phải điều khiển như thế nào a!

Đổi cửa sổ trò chơi không thành vấn đề.

Vấn đề là, một người sắm hai vai mà lại ở trong cùng một đội, giải quyết chuyện này không phải dễ.

Chẳng lẽ đến lúc đó cho một nhân vật chơi tự động.

Đúng lúc Ngũ Thi Lâm đang ôm ý niệm ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’, đèn tin nhắn riêng của Chánh Tại Thải Thảo lại nhấp nháy.

Mở ra, là tin nhắn của Lam Phong Hiểu Nguyệt.

“Có phải muội đang giữ một nửa khối nhân duyên thạch?”

Cảm thấy rất thắc mắc, Ngũ Thi Lâm lạch cạch gõ phím.

“Đúng vậy, sao huynh lại biết?”

Mở box nhiệm vụ ra, Ngũ Thi Lâm di chuột đến nửa khối màu đỏ trên mặt tảng đá.

“Vốn là một khối, nhưng bị Đào yêu tách làm hai nửa.”

Có chỗ nào chỉ dẫn như thế sao?

“Là Hệ thống thông báo. 20 giây nữa, chúng ta cùng click vào nhân duyên thạch, muội sẽ lập tức đến được chỗ của chúng ta.”

Hóa ra tác dụng của nửa khối nhân duyên thạch là thế sao?

Không chút nghĩ ngợi, Ngũ Thi Lâm nhìn chằm chằm vào ô thời gian trên màn hình.

20 . 19 . … . 3 . 2 . 1 .

Click vào nhân duyên thạch.

Sau đó, Chánh Tại Thải Thảo liền xuất hiện ở Tây Giao - chỗ của hội Lam Phong Hiểu Nguyệt.

Kênh lân cận.

[Nữ thần mỉm cười]: A ha ha ha, sắp có kịch hay tiếp nha.

[Chánh Tại Thải Thảo]: …

[Chi Thảo Đinh Lan]: Không ngờ được a, người làm nhiệm vụ kết hợp cùng với chúng ta lại là bà xã của Tiểu Lâm a…

[Nữ thần mỉm cười]: Quả nhiên là nhân duyên trời định. Ngươi xem, ngay cả trò chơi cũng sắp xếp theo ý của các nàng. Chậc chậc chậc…

[Chi Thảo Đinh Lan]: Khi nào các ngươi kết hôn đừng quên cho ta kẹo cưới a, kẹo cưới kẹo cưới…

[Nữ thần mỉm cười]: Còn nữa, các ngươi mau mau lập lời ước định đi…

[Chi Thảo Đinh Lan]: Sơn vô lăng, thiên địa hợp…

[Nữ thần mỉm cười]: Ước định tình yêu a…

[Chánh Tại Thải Thảo]: …

[Ngàn Khuynh Nhi]: Không phải là nhiệm vụ bắt đầu rồi sao?

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Các ngươi đừng nói chuyện nữa, nhiệm vụ bắt đầu rồi.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Ôi, đợi một chút mà. Để xem Tiểu Lâm đã về chưa đã.

Toát mồ hôi.

Lập tức chuyển cửa sổ, Ngũ Thi Lâm ở khung chat bắt đầu viết.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Ta vừa mới về.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Tiếp tục làm nhiệm vụ đi.

Chánh Tại Thải Thảo đem túi giam giữ Đào yêu đưa cho Lam Phong Hiểu Nguyệt.

Lam Phong Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh Hướng thư sinh.

Sau đó…

Đội của bọn họ bắt đầu xem.

Nhìn đoạn đối thoại trên màn hình, Ngũ Thi Lâm thấy hối hận vì đã từ chối lời đề nghị của Hoàng Kỳ mua hạt dưa hộ nàng.

[Đào yêu]: Hướng tiên sinh…

[Thư sinh]: Ta hận a…

Sau đó, Đào yêu xoay người nhìn Lam Phong Hiểu Nguyệt.

[Đào yêu]: Lam Phong Hiểu Nguyệt tiên sinh, xin ngươi giao nhiếp linh trư cho ta.

Chỉ chốc lát sau, Ngũ Thi Lâm nhìn thấy trên màn hình ngập tràn cánh hoa đào.

[Thư sinh]: …

[Thư sinh]: Tiểu đào?

[Đào yêu]: Hướng tiên sinh, Tiểu Đào rất xin lỗi huynh…

Cánh hoa vẫn bay ngập trời, hình bóng đào yêu dần dần trở nên trong suốt.

[Đào yêu]: Hướng tiên sinh, muội đã nói hết với huynh rồi. Bây giờ, muội sẽ đưa huynh đi luân hồi.

Nước mắt nàng lã chã như mưa.

[Đào yêu]: Nếu có kiếp sau, Tiểu Đào nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, rửa sạch tội ác mà muội đã gây ra.

[Thư sinh]: Tiểu Đào, muội…

[Đào yêu]: Hướng tiên sinh, muốn trách cứ trách muội đi, huynh cũng đừng tiếp tục ở lại chốn trần thế này nữa, hại người vô tội… Lỗi của ta, hại nhị thiếu phu nhân bị giam giữ… Tất cả là tại ta…

[Thư sinh]: Tiểu Đào…

Trên màn hình là hình ảnh thư sinh nắm chặt tay Đào yêu, thật lâu không thốt lên lời.

Đào yêu đã trở nên rất mờ ảo.

Dưới bóng cây đào, bên cạnh bàn đá, nha hoàn cô nương mài mực, thư sinh ngồi vẽ tranh.

Nha hoàn cô nương thỉnh thoảng nhìn trộm thư sinh, thư sinh hình như không nhận ra, khoé miệng lại cong lên, thản nhiên mỉm cười.

Một bức tranh vô cùng ấm áp.

Đó là kí ức của thư sinh.

[Thư sinh]: Đừng Đừng Đừng!

[Thư sinh]: Xin đừng như vậy!

Thư sinh đột nhiên quay sang đối mặt với bọn họ.

[Thư sinh]: Thật xin lỗi, lại gây ra phiền phức cho mọi người.

Lúc nhìn thấy câu nói này, trên màn hình Chánh Tại Thải Thảo lại xuất hiện thông báo của Hệ thống.

[Hệ thống]: Thư sinh muốn xin bạn một nửa khối nhân duyên thạch, bạn cho hay không cho? A. Cho đi, dù sao cái này cũng không phải của ta; B. Sao có thể cho được? Đó là hệ thống thưởng cho ta mà!

Đang định chọn A…

“Thi Lâm! Đến đây ăn nào!”

Một túi đồ ăn vặt “Phi” đến mặt bàn Ngũ Thi Lâm, vô tình đụng vào tay phải của Ngũ Thi Lâm, vô tình…

Thế là, vốn định chọn A lại chuyển thành chọn B.

[Thư sinh]: Nếu Chánh Tại Thải Thảo cô nương không muốn cho ta nhân duyên thạch, tại hạ chỉ có thể kiểm tra xem các vị có nhân duyên thạch hay không.

“Thải Thảo, sao muội lại không chấp nhận cho thư sinh nhân duyên thạch?” Là Lam Phong Hiểu Nguyệt.

“Ta…” Ngừng lại một chút, vẫn quyết định là nên nói thật “Không cẩn thận ấn sai rồi!”

[Thư sinh]: Hai khối nhân duyên thạch này vốn là một đôi, hai người các ngươi chính là vợ chồng nên mới cố tình giữ lại.

Nhìn thấy những lời này, Ngũ Thi Lâm cảm thấy rất may mắn là mình không phải đang uống nước.

Kênh lân cận.

[Nữ thần mỉm cười]: Chồng… vợ chồng?

[Chi Thảo Đinh Lan]: Thải Thảo là bà xã nhà Tiểu Lâm của chúng ta a…

[Chi Thảo Đinh Lan]: Sư huynh, không thì huynh giao một nửa khối nhân duyên thạch cho Tiểu Lâm đi?

[Ngàn Khuynh Nhi]: …

[Lam Phong Hiểu Nguyệt]: Hệ thống nêu rõ, không thể chuyển nhân duyên thạch cho bất kỳ ai.

[Chánh Tại Thải Thảo]: …

【 chi thảo đinh lan 】: 囧.

【 nữ thần mỉm cười 】: (⊙o⊙)…

Thư sinh lại tiếp tục nói.

[Thư sinh]: Niệm tình các ngươi ngăn cản ta cùng Tiểu Đào tiếp tục quấy nhiễu nhân gian, ta sẽ cho các ngươi một yêu cầu đơn giản thôi.

[Thư sinh]: Ta vừa mới phát hiện ra, Cấp độ bạn bè của các ngươi đã hơn 500…

[Hệ thống]: Thư sinh yêu cầu bạn cùng Lam Phong Hiểu Nguyệt ‘ôm’ một chút, bù lại những tiếc nuối của hắn cùng với Đào yêu. Đồng ý không? A. Đồng ý, không chừng còn là hệ thống thưởng cho ý chứ! B. Không cần, ý trung nhân của ta không phải là hắn.

Thưởng cho? Câu dẫu a quyến rũ.

Đang phân vân di chuột giữa A và B, trên màn hình lại loé lên một câu.

[Hệ thống]: Người chơi Lam Phong Hiểu nguyệt đề nghị ‘Ôm’. A. Đồng ý; B. Không cần.

Đắn đo, tốt hơn vẫn nên chọn A.

Trên màn hình, vân du khách với linh xa nữ ôm nhau thắm thiết.

Nhìn chằm chằm màn hình, tim Ngũ Thi Lâm đập thình thịch.

Không phải là… Không phải chỉ là nhân vật ảo thôi sao! Có gì mà xúc động chứ.

Không có chút xúc động nào…

Thật sự không xúc động, không xúc động…

[Hệ thống]: Các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ kết hợp, nhận được 20 vạn kinh nghiệm, 12 vạn ngân lượng. Người chơi Lam Phong Hiểu Nguyệt cùng Chánh Tại Thải Thảo được Thư sinh tặng cho nhân duyên thạch.

Kênh lân cận.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Hồng hạnh ra tường trước mặt ông xã nha…

[Nữ thần mỉm cười]: Lâm Uyên đáng thương…

[Nữ Thần mỉm cười]: Xúc động quá nên không nói được gì…

[Ngàn Khuynh Nhi]: Các ngươi đừng nói lung tung nữa được không?

[Chi Thảo Đinh Lan]: Không đúng… Chúng ta không hề nói lung tung nha…

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tiểu Lâm nhà chúng ta bị vợ ngoại tình…

Đột nhiên, độc hành hiệp di chuyển, quay sang đối mặt với Chi Thảo Đinh Lan.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Lúc ta nhìn thấy thông báo không có chiến đấu nên đã đi ra ngoài một lúc.

[Lâm Uyên Ngư Nhi]: Các ngươi nói gì thế?

[Chi Thảo Đinh Lan]: …

[Chi Thảo Đinh Lan]: Tiểu Lâm… Thải Thảo không cần ngươi nữa…

Dương Chi nhìn nữ nhân hồ điệp, không nhịn được cười thành tiếng.

[Chi Thảo Đinh Lan]: Ta lập tức hưu lão công của ta để cưới ngươi!!

Bên này, Ngũ Thi Lâm đang cố hồi phục sau khi đọc những lời này thì Hoàng Kỳ lên tiếng.

“Nam sinh phòng 432 mời phòng chúng ta trưa mai đi ăn cơm, các ngươi có đi hay không”

“Đi, đương nhiên là đi!” Người đầu tiên giơ tay là Bạch Dương.

“Thế nào cũng được.” Vương Ngọc vẫn đang đọc sách.

“Ta không đi.” Không quay đầu lại, Ngũ Thi Lâm tiếp tục cắm đầu vào màn hình máy tính.

“OK, 2 phiếu thuận, 1 phiếu phản đối, thiểu số phục tùng đa số, khụ khụ…”, Hoàng Kỳ đi ra giữa phòng, dùng một quyển sách cuộn vào làm microphone nói “Ta tuyên bố, đi!”

Nghe thấy quyết định này, Ngũ Thi Lâm quay đầu lại “Ta phản…” Đối!

“Phản đối không có hiệu lực, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”

Lệ rơi đầy mặt.

Nàng biết là kết cục sẽ như thế này mà.