Mộng Nhập Tinh Hà - Khiếu Hoa Miêu

Chương 30: Vọng viễn (Ngoại truyện bổ sung)




Thành phố Vọng Viễn mười năm trước, giống như tên của nó, rất xa, khiến người ta không nhìn thấy tương lai.

Năm ấy, nàng hai mươi tuổi.

Những mảnh giấy đầy bụi bặm được cuốn lên bởi những cơn gió đầu tiên của tháng đông và bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới. Phố vắng. Chưa đến lúc tuyết rơi. Không ai để lại dấu vết.

Một người phụ nữ đụng vào vai một người phụ nữ khác, mặt lộ vẻ gấp gáp.

Một người phụ nữ bị một người phụ nữ khác đụng vào bả vai, vẻ mặt âm giận.

Không cãi vã, không đối thoại, không dừng lại. Đối diện, xoay người, quấn chặt áo khoác ngoài, một trận gió từ dưới chân đi ngang qua, mảnh giấy lơ lửng dạo một vòng.

Trong phòng bao.

"Em chuẩn bị khi nào rời khỏi cô ta? "Giọng nam trêu tức dưới động tác ngả ngớn có vẻ vô cùng ngạo mạn.

Tô Bạch đẩy tay hắn bám lên bả vai của, nhấc cổ áo lên, dịch sang bên trái, tránh đi chính phía trước màn hình tán đến ánh sáng trên sô pha, cũng tránh đi người bên phải.

"Như thế nào? Em đổi ý?" Thịnh Trạch nắm lấy cổ tay của cô ấy, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn với cô ấy lúc này.

"Anh buông ra!"

"Trả lời tôi đi chứ? Có phải em đổi ý hay không?!"

"Anh buông em ra trước!"

Cổ tay Tô Bạch giãy có chút đau, Thịnh Trạch chẳng những không có ý định buông ra, ngược lại càng nắm càng chặt.

"Nhớ kỹ lựa chọn của em, tôi sẽ khiến em hối hận."

Nói xong, Thịnh Trạch đóng cửa mà đi, ngữ điệu uy hiếp tại u ám trong phòng bao càng lộ vẻ âm quỷ, Tô Bạch lảo đảo vài bước. Cô ấy vuốt ve vết xước trên cổ tay, ngây ngốc nhìn cánh cửa khép lại.

Cửa rất nhanh lại bị đẩy ra, mà màn vừa rồi này là ở phòng bao Tô Bạch ngồi trước phát sinh nhạc đệm.

"Tinh Hà tới rồi?

"Đã chờ cậu nửa ngày rồi! Sao giờ mới tới?"

"Trên đường có hơi kẹt xe..."

......

Tô Bạch ngồi ở  một bên xe bán tải bí mật nhất, nhìn cách đó không xa náo nhiệt hàn huyên, cổ họng như thể có chút thất thanh, nhất là cùng ánh mắt Thẩm Tinh Hà tương đối thời khắc đó, cô ấy giống người câm.

"Sao lại ngồi ở đây?" Thẩm Tinh Hà cúi người hỏi cô ấy.

Tô Bạch cảm nhận được bên phải lún xuống, hơi hơi ngẩng đầu, "Chờ cậu phát hiện mình đó~"

"Mặc kệ cậu ở đâu, mình luôn có thể tìm được cậu." Thẩm Tinh Hà đặt tay lên lưng, ngữ khí nghe có chút nghiêm túc.

Tô Bạch cũng học động tác của nàng, tay chống tựa lưng, hai người đầu đối đầu, "Thật sao?", dừng nửa phút, "Nếu như mình lừa cậu thì sao?"

"Cậu lừa mình?" Thẩm Tinh Hà cảm thấy buồn cười, lại hỏi tiếp,"Cậu lừa mình cái gì?"

"Lừa gạt tình cảm của cậu."

Một chùm ánh sáng màu lam đậm từ trên mặt Tô Bạch đảo qua, lúc rơi xuống cổ Thẩm Tinh Hà, thành màu tím nhạt.

"Nếu như đôi bên tình nguyện, thì không thể nói là lừa gạt nhỉ?"

Đôi bên tình nguyện... Tô Bạch xuất thần thật lâu, không có trả lời.

Thẩm Tinh Hà đứng dậy lấy nước, đụng phải Thịnh Trạch, "Sao lại tới trễ vậy? Tô Tô ngồi bên kia kìa."

"Tạm thời xử lý chút chuyện, trì hoãn."

Thịnh Trạch thân hình cao lớn ở trong đám người nổi bật dị thường, cao hơn Thẩm Tinh Hà nửa đầu.

"Uống cái gì? Tôi lấy giúp anh."

"Đều được." Thịnh Trạch trả lời không chút để ý, đi thẳng về phía góc kia.

Tô Bạch yên lặng quan sát hai người kia chạm mặt, đáy lòng nổi lên lo lắng, liền mang theo ánh mắt biến có chút khủng hoảng.

"Biết vì sao tôi đến đây đi?" Vượt qua góc bàn, Thịnh Trạch nặng nề ngồi xuống, khinh miệt quét mắt bàn bên cạnh vung quyền nam nhân, đem tầm mắt rơi về phía Tô Bạch.

Nàng biết, nhưng nàng chọn im lặng.

Trầm mặc lúc này là một loại tự cứu mình.

"Đừng bắt tôi chờ quá lâu."

Một chung rượu đã tràn ra trong khoảnh khắc trống không. Tô Bạch đối diện một đôi mắt sắc bén, chúng nó bức bách nàng làm ra lựa chọn.

"Nói chuyện gì thế? Biểu tình đều nghiêm túc như vậy?"

Thẩm Tinh Hà xuất hiện đúng lúc, bức bách sắc bén từ giữa bẻ gãy, đồng loạt nhìn về phía nàng lúc chỉ còn né tránh.

"Không có gì."

Tô Bạch không muốn nhiều lời.

"Đang tán gẫu chuyện cô ấy chuẩn bị khi nào thì nói cho cô, chuyện cô ấy muốn xuất ngoại."

Thịnh Trạch không muốn buông tha.

"Cậu muốn xuất ngoại?"

Thẩm Tinh Hà hoàn toàn không biết.

Rượu từ một bên nghiêng ra, rơi vào lòng bàn tay, lành lạnh. Nàng không nghĩ tới cô ấy sẽ rời đi, càng không nghĩ tới cô ấy không định nói cho mình biết.

"Mình......"

Tô Bạch ấp úng, làm Thẩm Tinh Hà càng thêm tin tưởng lời Thịnh Trạch nói, "Cô ấy thật sự phải đi".

"Khi nào thì đi?" Rượu còn sót lại chỉ đủ một ngụm, Thẩm Tinh Hà lại rót đầy ly.

"Một tuần sau." Thịnh Trạch hờ hững nói tiếp, nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân sắp phản bội.

"Không phải như vậy...... Tinh Hà, cậu nghe mình nói......!"

"Cậu không cần giấu diếm mình, cho dù cậu nói cho mình biết cậu muốn đi, mình cũng sẽ không ngăn cản cậu. Cậu biết mà, không phải sao?"

Một tia sáng màu tím dừng lại ở mắt phải Thẩm Tinh Hà. Màu tím là một loại màu kích thích rất tốt, ánh lên trên mắt là một loại bi ai. 

Các cửa hàng xung quanh đều treo bảng đèn neon, sợ có người bỏ lỡ cửa hàng của mình, mà có một cánh cửa không hợp, cái gì cũng không treo, giống như mèo trốn dưới gầm xe, sợ bị người phát hiện. Phía sau cửa chính là quán bar, là quán bar bí mật nhất thành phố Vọng Viễn—— cũng là quán bar gay duy nhất.

Tô Bạch kéo nàng ra bên ngoài, các nàng đứng ở dưới một cái đèn đường hỏng mất. Thẩm Tinh Hà nhìn cô ấy châm một điếu thuốc, hỏa tinh là đồ vật duy nhất còn sáng giữa các nàng.

"Tại sao phải đi?"

"Không yêu nữa, sẽ rời đi, không phải sao?"

Thẩm Tinh Hà châm một điếu thuốc, cô ấy cũng không hút thuốc.

"Cho nên cậu vẫn luôn gạt mình?"

"Đúng vậy."

Một chùm ánh mắt Thẩm Đế chậm chạp không đợi được đáp lại, tựa như tàn thuốc giữa ngón tay chậm chạp không có người bắn rơi.

Thẩm Tinh Hà đột nhiên cảm thấy buồn cười, bảy năm làm bạn không thắng nổi một câu "Không yêu nữa". Thời gian thật sự có thể xóa nhòa mọi thứ, bao gồm cả tình yêu. Chỉ là, Tô Bạch với nàng sớm đã vượt qua tình của người yêu, càng sâu người nhà. Câu nói rời đi kia giống như muốn cắt đứt hết thảy tình duyên.

"Có thể không đi không? Ý mình là, đừng chia tay." Thẩm Tinh Hà ném điếu thuốc đi, cầm lấy tay Tô Bạch đặt ở trước ngực.

"Tôi vẫn luôn lừa gạt tiền của cậu, tình cảm của cậu... Cậu còn muốn giữ tôi lại? Thẩm Tinh Hà! cậu có thể tỉnh táo một chút hay không?!"


Một trận rống to, tàn thuốc rơi xuống.

"Không! Không phải......!" Thẩm Tinh Hà giống như phát điên, tàn thuốc trên mặt đất cũng bị dập tắt theo, "Số tiền kia đều là dùng để khám bệnh cho em trai cậu, mình biết...... mình biết...... Mình ở trong bệnh viện đã gặp...... đã gặp qua...! Cậu không yêu mình, vì sao lại muốn dẫn mình rời khỏi ngôi nhà đó? Vì sao phải cùng mình lâu như vậy?!"

Duy nhất sáng lên yên ở Tô Bạch trên tay tắt, châm tẫn khói bụi bị một trận gió mang đi, nước mắt ngay sau đó rơi xuống.

"Tôi không có em trai, cùng cậu lâu như vậy, là bởi vì cậu đáng thương." Tô Bạch ngồi xổm xuống nhìn nàng, nhưng cái gì cũng thấy không rõ.

Bởi vì đáng thương? Lòng thương hại chỉ làm cho con người càng trở nên đáng thương. Thẩm Tinh Hà nhớ tới cái nhà lạnh lẽo kia, đuổi nàng ra ngoài, bị người lạnh mắt, lý do duy nhất người nhà của nàng muốn nàng lưu lại, đồ của hồi môn phong phú của nàng đổi cho em trai cưới vợ an cư. Châm chọc, thật là châm chọc! Chôn vùi cuộc sống của một người để đổi lấy con đường bằng phẳng của một người khác. Ác độc, thật ác độc!

Gặp được Tô Bạch là Thẩm Tinh Hà may mắn, một câu "Đi theo mình" mới có nàng của hôm nay; nhưng gặp được Tô Bạch cũng là bất hạnh, một câu "Đang lừa cậu" lại để cho nàng hãm sâu vũng bùn.

Tô Bạch đi rồi, lưu Thẩm Tinh Hà một mình đứng ở dưới một cái đèn đường vĩnh viễn sẽ không sáng. Một lát sau, nàng cũng đi, và sự im lặng vẫn thuộc về màn đêm.

"Thế nào?" Thịnh Trạch xấu xa viết ở trên mặt.

"Cái gì thế nào?" Tô Bạch mặt không chút thay đổi, cái gì cũng không muốn nhiều lời.

"Thẩm Tinh Hà à? Tôi cho vào rượu của cô ta thêm chút thuốc, như vậy chúng ta lại có thêm một nguồn tiêu thụ."

Tô Bạch giữ chặt cà vạt Thịnh Trạch, "Thuốc?! Thuốc gì!"

"Em nói xem?" Cà vạt càng kéo càng chặt, "... Khụ... Co... Co... Cocaine!"

"Không phải tôi đã nói đừng động vào cô ấy sao?!" Tô Bạch rống giận, Thịnh Trạch nhân cơ hội giãy thoát cô ấy, trở tay đẩy ngã xuống đất, "Ông đây còn không tới lượt cô chỉ huy!"

Lực lượng cách xa để Tô Bạch triệt để ý thức được cô ấy sai có bao nhiêu thái quá, một người phụ nữ lại vọng tưởng cùng một người đàn ông đạt thành giao dịch.

Thịnh Trạch kéo cà vạt, đi về phía Tô Bạch ngã sang một bên.

May mắn nơi này chỉ có cô ấy và Thịnh Trạch, may mắn nơi này không có Thẩm Tinh Hà, một màn không chịu nổi như vậy, cho dù ai nhìn thấy cũng không ngừng thổn thức.

"Cô tốt nhất đi theo tôi đi!"

Màu đen cà vạt bị ném tới trước mặt cô ấy, giống như một con rắn chết.

"Anh, nhất định, sẽ gặp báo ứng ——!"

"Ha ha ha ha ——!" Hắn ngửa mặt lên trời cười to, chợt im lặng, lấy tay vỗ mặt cô ấy treo đầy nước mắt, giống như đang vỗ một bình sứ ngẫu nhiên chọn trúng, lạnh lùng nói, "Cô cũng sẽ, không phải sao?"

Đúng vậy, cô ấy cũng sẽ gặp báo ứng. Tô Bạch lau nước mắt, đẩy hắn ra, cô ấy muốn đi tìm Thẩm Tinh Hà. Thời gian ngày xưa theo nước mắt chảy ra mà xuất hiện: Ngày đầu tiên khai giảng sau tết âm lịch, các nàng vừa quen biết đối phương; Vào một buổi chiều nào đó, họ mua hai vé xe lửa đi xa. Sáng sớm hôm đến thành phố mới, họ mang một con mèo hoang từ nhà ga đi an cư, đặt tên cho nó là Quần Thanh. Năm thứ hai sau khi Quần Thanh chết, các nàng yêu nhau. Đây là năm thứ tư sau khi Quần Thanh chết.

Tô Bạch muốn thoát khỏi cái thành phố này chạy về phía trước, hành lang u dài không có điểm cuối, mà cô ấy rốt cuộc tìm không thấy đường quay đầu lại.

"Tô Bạch."

Là giọng của nàng, là giọng của Thẩm Tinh Hà. Tô Bạch xoay người, trên mặt trang điểm sớm đã trôi.

"Tinh Hà... Xin lỗi... xin lỗi...... xin lỗi......"

Tô Bạch ở trong lòng Thẩm Tinh Hà khóc đến cực kỳ bi thương, nàng cho rằng cô ấy hối hận, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, mặc cho nước mắt của cô ấy chảy đầy áo khoác.

"Không đi nữa?"

Tô Bạch ngừng nói, chăm chú nhìn người hỏi cô ấy. Lông mi cô ấy đẹp như vậy, đôi mắt màu đen sau khi nước mắt gột rửa lộ ra sáng ngời, dưới ánh đèn hành lang mang theo một chút màu vàng ấm áp, trong nháy mắt nàng cảm giác mình bay vào trong mắt dịu dàng của cô ấy, không hề sợ hãi hết thảy.

"Tinh Hà...... Cậu có thể đã nhiễm độc."

"Độc? Độc là cái gì? Ma túy sao? Thẩm Tinh Hà chưa bao giờ nghe qua từ xa lạ, không thể tin hỏi, "Cậu nói... cái... cái gì?"

"Cô ấy nói cô có thể sẽ trở thành một kẻ nghiện ——!" Thịnh Trạch xuất hiện ở cuối hành lang.

Thẩm Tinh Hà không rõ, tại sao hắn lại ở đây? Tô Bạch tơ máu trong mắt trải rộng, lúc cùng ánh mắt nghi hoặc tiếp xúc, chỉ cảm thấy nhãn cầu sắp nổ tung, mù là giải thoát tốt nhất, "Là hắn bỏ thuốc. Bởi vì mình... mình đồng ý —— đồng ý với hắn —— phải rời khỏi cậu." Tô Bạch nghẹn ngào không tiếng động.

"Cho nên các người?" Thẩm Tinh Hà phẫn nộ đứng không nổi, bởi vì bi thống là đè nén phẫn nộ, "Cho nên cậu... là muốn cùng hắn ở bên nhau?"

"Tinh Hà, cậu đi bệnh viện được không...... Đi bệnh..."

"Trả lời tôi ——!" Chất vấn gào thét cực gần, như là chim ưng gãy cánh gào thét trong cốc không trung.

Cánh tay bị nàng bóp nhưng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, Tô Bạch gần như không tiếng động nức nở, "...Là...", trên cánh tay cảm giác áp bách biến mất.

Thẩm Tinh Hà buông cô ấy ra, quay đầu cười khẽ, "Ha ha ha ——!", Ngóng nhìn Thịnh Trạch xa xa, lại nhìn Tô Bạch trước mặt, "Tôi và cậu từ nay về sau ân tình hai đoạn, tuyệt không gặp lại." Nàng giống như một người cầm lấy ngọn giáo, quyết tâm về sau chỉ vì chính mình mà sống.

Vọng Viễn, Vọng Viễn, là phương xa các nàng nhìn không thấy.

"Tinh Hà ——! Tinh Hà ——!" Thẩm Tinh Hà vừa khóc vừa cười, mặc cho Tô Bạch ở phía sau kêu la, thẳng đến khi nàng ngã xuống, mới thấy được khuôn mặt quen thuộc.

"Tinh Hà? Tỉnh lại... Tỉnh lại..."

Tiếng gọi cấp bách đánh thức người trong mộng, hai hàng nước mắt từ bên tai chảy xuống. Là Tống Thanh Mộng đang gọi nàng, không phải Tô Bạch.

"Gặp ác mộng?" Tống Thanh Mộng ôm chặt nàng, giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, đem đầu nàng kề sát trái tim mình.

Có lực nhảy lên làm Thẩm Tinh Hà ở trong cơn đau bụng sinh dần dần bình tĩnh, "Em có thể không nói trước không? Giấc mơ này." Nàng vòng tay ôm eo Tống Thanh Mộng.

Tống Thanh Mộng khẽ hôn trán nàng, gần như không dừng lại, "Được."

Dưới ánh đèn đầu giường ảm đạm, là hai người dựa sát vào nhau. Đêm yên tĩnh giống như cái nôi của vô số vì sao, đúng giờ dỗ dành mỗi người chịu khổ, để cho chúng ta có dũng khí ôm bình minh một lần nữa.