Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 56




Bị Cao Vinh náo loạn một phen, Tôn Duệ cũng bớt căng thẳng một chút, nuốt nước bọt, đưa tay đến quần lót của Cao Vinh, chậm rãi di chuyển, cách một lớp vải vóc mà chạm.

"..."

Cao Vinh nhìn Tôn Duệ, biểu tình một lời khó nói hết, không nhịn được nói: "Tôi kỳ quái lắm à... Sao em cứ xoắn xuýt cái gì vậy?"

"Vì em chưa bao giờ có loại trải nghiệm này mà, luôn thấy có chút... thần kỳ." Tôn Duệ lại một lần nữa thầm nhắc nhở chính mình, không muốn bản thân giống như học sinh cấp ba mười bảy tuổi nhắng nhắng nhít nhít, muốn biểu hiện mình là nguời có kinh nghiệm.

Cao Vinh thở dồn dập hơn một chút. Tuy rằng Tôn Duệ không có kỹ xảo gì, chỉ là tại nơi kia cọ tới cọ lui, nhưng ít ra vẫn có hiệu quả. Không nói những cái khác, tâm tình nôn nóng không thôi của Cao Vinh hiện tại chính là minh chứng tốt nhất.

"Anh có cảm giác không vậy?" Tôn Duệ thấp thỏm hỏi.

Cao Vinh vô tình thành thực trả lời: "Nhẹ quá, như kiểu đang vuốt lông vật nuôi ấy..."

Tôn Duệ nhận một đả kích lớn.

"Em, em muốn thực hiện theo thứ tự một chút..."

Cao Vinh thở dài, không ngoài dự liệu, Tôn Duệ rất không am hiểu những chuyện thế này, chỉ có tinh thần là đáng khen.

"Để tôi thử đi." Cao Vinh ngồi dậy, không nói hai lời, đặt Tôn Duệ xuống rồi đè lên người hắn.

"Anh làm được à?... Ặc, ý em là..." Tôn Duệ vừa mở miệng, phát hiện hình như mình nói sai rồi.

"Đại khái là được hơn em một chút." Cao Vinh mỉm cười, bên trong lộ ra một vẻ tức giận.

"Ý em không phài nói anh không được... A, ưm...!" Còn chưa dứt lời, Tôn Duệ đã bị Cao Vinh cúi đầu hôn xuống.

Cùng lúc đó, tay Cao Vinh tiến vào trong áo Tôn Duệ, tại vùng eo cẩn thận vuốt ve. Cơ thể Tôn Duệ lúc sờ có chút gầy, cũng không có bắp thịt gì. Giống như những gì Tôn Duệ làm ban nãy, Cao Vinh thuận tay từ eo sờ xuống mép quần lót của đối phương, không cách một lớp vải mà trực tiếp tiến vào.

"..!!" Tôn Duệ đột nhiên run lên, ngón tay đột nhiên tiếp xúc trực tiếp với hạ thể tạo nên kích thích quá lớn, vốn là hắn đã kích động rồi, giờ còn thế này, thiếu chút nữa đã bắn ra.

"Em không phải đã..."

"Không phải! Em vẫn chưa!" Tôn Duệ nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng, vì tốc độ của bản thân mà giải thích.

Cao Vinh không nhịn được cười. Anh tiếp tục động tác trên tay, đè thấp thân thể, vững vàng dán vào người Tôn Duệ.

Không có cảm giác gì khác thường. Cao Vinh ít nhiều cũng có vài dự đoán, lúc đi tìm một vài "tư liệu" về gay, không khỏi có chút suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tóm lại vẫn không có thực tiễn. Như bây giờ thân mật tiếp xúc, mới thấy rõ ràng, Tôn Duệ cùng bản thân đều là đàn ông, đều có cấu tạo sinh lý giống nhau. Nhưng Cao Vinh xác định, mình với cái phương diện "giới tính" này của Tôn Duệ hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

"A, a a... Chậm chút... Lại, chậm chút nữa." Tôn Duệ hoảng loạn nói. Cao Vinh nắm phía dưới làm chuyện này đã khiến hắn xấu hổ không thôi, chả còn chút tự tin nào. Mà đối phương lại còn làm đến nhanh như vậy, hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng vừa chạm đã bắn như thế.

Cao Vinh nghe vậy cũng làm chậm đi, nhìn Tôn Duệ đang đỏ cả mặt, không hiểu nói: "Tôi chưa từng hỏi người khác về những chuyện như thế này... Lẽ nào lúc thường em đều tự làm bằng cái tốc độ này sao?" Như vậy cũng đến được?

"Dĩ nhiên không phải! Nhưng mà, bây giờ không phải tại vì là anh đang làm à..." Tôn Duệ gắt gao ôm Cao Vinh, có chút không phục mà thừa nhận, "Anh chạm vào là em chỉ muốn bắn..."

Cao Vinh ngẩn người: "...Em ở phương diện này, lại khiến người ta không nhịn được." (*:cri: đoạn này tớ không hiểu OTL)

"A?" Tôn Duệ chẳng hiểu cái mô tê gì.

Cao Vinh cũng không giải thích với hắn, đột nhiên tăng nhanh tốc độ tay.

"Này, không phải em đã nói là chậm chút... A, a a... Ưm! Muốn, muốn, không nhịn được..." Tiếng nói nhỏ dần, Tôn Duệ bắn dính dính nhơm nhớp cả một tay Cao Vinh.

Hắn há miệng thở hổn hển, có chút thất thần.

"Chúng ta làm bao lâu..."

Cao Vinh thành thực nói: "Chắc nhiều hơn một phút một chút..."

Đến nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, rồi tự đập đầu vào gối một cái: "Một phút... Em chết đây."

"Không phải em là giai tân sao, chuyện này rất bình thường." Cao Vinh nhắc đến chuyện đó với Tôn Duệ, có chút đắc ý, một điểm thông cảm đều không có.

Tôn Duệ nghe thế, thẹn thùng nói: "Lúc thường em cũng không đến nỗi như vậy... Vậy, hôm nay chúng ta còn tiếp tục không?"

"Ừm, cùng nhau đi." Cao Vinh hôn một cái lên trán Tôn Duệ. Anh cảm thấy bản thân đã không thể cứu chữa nữa rồi. Lúc thường hay bị Tôn Duệ làm cho tức đến không nói được, nhưng luôn có thời điểm thế này, cảm thấy Tôn Duệ "đàng yêu" đến không chịu được.

Dùng "đáng yêu" để hình dung một người đàn ông hình như không thích hợp lắm. Thế nhưng, hiếm khi Cao Vinh lại cảm thấy mình có vốn từ cằn cỗi như bây giờ, nhưng không tìm được từ nào khác để hình dung.

"A...Ha..." Tôn Duệ thở gấp không ngừng, hắn không nhịn được mà dùng khoé mắt ngắm tình hình nửa dưới. Vừa nãy hai người đều cởi quần lót, nơi đó dựng thẳng, đối nhau. Cao Vinh nắm tay hắn, đem phía trước của hai người kề sát, vuốt lộng trên dưới, rất nhanh, niêm dịch của hai người đã lẫn vào nhau, hạ thể trở nên dính nhơm nhớp. Cao Vinh đặt đầu trên bả vai Tôn Duệ, bởi vậy Tôn Duệ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương.

Tôn Duệ chẳng hiểu sao không nhịn được mà kích động. Lúc thường, Cao Vinh thoạt nhìn rất bình tĩnh, lúc rảnh rỗi thì đọc sách xem phim, vuốt vuốt mèo. Lúc làm việc thì hai trăm phần trăm nghiêm túc chăm chú, không biết phải nói thế nào... Luôn cho Tôn Duệ một cảm giác cấm dục. Cho nên giờ khác này, trên giường nhìn thấy một mặt xa lạ của đối phương, khiến tim hắn đập kịch liệt, sinh ra một loại cảm giác được độc chiếm cường liệt.

Cao Vinh không biết trong đầu Tôn Duệ đang suy nghĩ cái gì, nhưng có thể cảm thấy ngón tay đối phương đang dùng sức mà bấu lên vai mình, một tay khác lại siết chặt nơi đó, bị bàn tay của chính anh bao lấy, mà đôi chân cũng bị đối phương gắt gao quấn lấy, có cảm giác như toàn thân đều bị một miếng kẹo đường dính chặt. Mà lúc này đây, anh lại cảm thấy yêu thích cái cảm giác này.

Mới ban nãy còn cười Tôn Duệ, nhưng Cao Vinh phát hiện ra chính mình cũng rất lâu đã không làm loại sinh hoạt này, dây dưa không lâu cũng bắn.

Cái từ "dính" rất hợp để miêu tả.

Cao Vinh hôn lên má Tôn Duệ, Tôn Duệ giật mình một cái, ngón tay dùng sức, hai người có cảm giác như cùng tiến tới giai đoạn cao trào. Ngón tay Tôn Duệ có chút vô lực, dựa cả vào Cao Vinh, để anh cầm tay mà tiếp tục, hai người cơ hồ một trước một sau mà bắn ra.

"Da anh nóng thật." Tôn Duệ liếm môi một cái, âm thanh có chút run rẩy.

Cao Vinh: "Bây giờ mà lạnh toát thì là thi thể rồi."

Tôn Duệ không nhịn được mà bật cười, không biết tại sao, hắn rất thích nghe Cao Vinh cằn nhằn với hắn như thế.

Các loại tâm tình cùng nhau xông tới, Tôn Duệ quấn lấy Cao Vinh, đột nhiên nói: "Em siêu thích anh luôn."

Cao Vinh khẽ nâng người, nhìn gương mặt rạng ngời của Tôn Duệ, người không am hiểu nói lời ngon tiếng ngọt như anh cũng bị ảnh hưởng, nhẹ giọng đáp lại: "Ừm. Tôi cũng vậy."

Sau đó cả hai nhanh chóng hôn sâu, Tôn Duệ cảm thấy bản thân lúc hôn vẫn không nhịn được mà cười.

"A... Em thấy như đang nằm mơ vậy..."

"Vậy thì em mơ cũng thật tệ. Nào, cùng vào phòng tắm dọn dẹp một chút, tôi không muốn phải giặt ga giường..." Cao Vinh không chút lưu tình nói ra. Kỳ thực, anh cũng hiểu những điều Tôn Duệ muốn nói. Chỉ là anh vẫn không có cách nào trực tiếp nói ra.

Nhưng hai người cá tính ngược nhau như vậy lại bất ngờ hài hoà sống chung, đây là cái gọi là tính bù trừ chăng?

Sau đó, Tôn Duệ cứ dính giường cả nửa ngày, lúc dịch thể trên tay hai người đều sắp khô, Cao Vinh thực sự không nhịn được, vừa đẩy vừa lôi Tôn Duệ vào phòng tắm xử lý.

Có lẽ là bản tính, sau khi bắn liền dễ dàng mệt mỏi rã rời. Hai người tưởng sau khi về giường sẽ nói thêm một chút chuyện gì đó, nhưng lại không hẹn mà cùng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Tôn Duệ mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn trần nhà đơ người hồi lâu.

Trong lúc ký ức trống không, hắn còn tưởng hôm qua là mình nằm mơ. Quay đầu nhìn xung quanh một chút, mới thấy cũng không phải nhà mình.

"Cao Vinh..." Tôn Duệ có chút hoảng, vừa mở miệng đã thấy cả khuôn miệng khô khốc.

Từ từ ngồi dậy, Tôn Duệ mới nhìn thấy đầu giường có một cốc nước. Hắn cầm lên uống hai ngụm, sau khi để xuống mới nhìn thấy lời nhắc được đặt dưới cốc, trên có chữ viết của Cao Vinh.

"Tôi đến đoàn phim. Đồ ăn sáng ở trên bàn, em có việc gì thì nhắn tin."

Tôn Duệ lúc này mới để ý đã mười một giờ sáng rồi. Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài xem bàn ăn, quả nhiên Cao Vinh đã chuẩn bị trứng tráng cùng bánh mì để ăn sáng, nhất thời hạnh phúc muốn hoan hô.

Hắn hoan hoan hỉ hỉ ăn xong bữa sáng, đi ra ngoài dắt Cơm Nắm một vòng, trở về liền nằm trên giường, vẫn còn chút dư vị thân mật tối hôm qua.

Tôn Duệ không nhịn được mà cười lớn. Cơm Nắm ngồi xỏm ngoài phòng nhìn chủ nhân nhà mình đang khúc khích cảm thán sinh hoạt tình yêu thật tốt đẹp. Nó cũng chả hiểu mấy cái đấy, chỉ biết chủ nhân rất vui vẻ thôi.