Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 55




Hai người mua đủ đồ cần thiết ở siêu thị, lại check lại một chút, tính đến tối còn đi một chuyến nữa. Ở quầy thu tiền, thấy người ta có bày bán mấy thứ đồ dùng người lớn, lúc xếp hàng, Tôn Duệ mất tự nhiên nhìn lướt qua. Sau khi thảo luận về chuyện kia, giờ nhìn mấy cái đồ này thế nào cũng thấy không đúng, nhìn nhiều thì thật giống như đang ám chỉ cái gì.

"Khụ, hay để lần sau em tự..." Tôn Duệ hắng giọng một cái.

"Cái gì?" Cao Vinh mỉm cười.

"...Không có chuyện gì!" Tôn Duệ cắn răng nói, hôm nay đã siêu cấp mất mặt rồi!

Nếu Cao Vinh đã nói đến mức này, Tôn Duệ cảm thấy mình cũng chẳng cần thiết giấu diếm chi nữa, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại còn chưa thấy heo chạy hay sao? Hắn tự cho bản thân có kinh nghiệm hơn Cao Vinh ban đầu là giai thẳng nhiều lắm. Chỉ cần hơi chuẩn bị một chút, tuyệt đối sẽ khiến Cao Vinh trở tay không kịp.

Tôn Duệ tưởng tượng Cao Vinh lúc thường phong thái thong dong, khi đối diện mình thì lại biểu hiện sốt sắng, đột nhiên cảm thấy vô cùng động lòng.

Cao Vinh: "..." Tuy rằng không biết Tôn Duệ đang nghĩ cái gì, nhưng thấy hắn nhìn anh rồi cười khúc khích liền cảm thấy hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi đem bao lớn bao nhỏ về đến nhà, Cao Vinh nhanh chóng sắp xếp chậu cát và thau cơm trước,miễn cho nó không có tiểu bậy lên ghế sô pha nhà người ta. Dằn vặt một hồi mời vào bếp nấu cơm, Tôn Duệ đứng bên cạnh tự nhiên sinh ra cảm giác áy náy.

"Em có thể giúp gì không?" Tôn Duệ đề nghị, theo lý tưởng của hắn là theo đến đây, giúp Cao Vinh cảm thấy thoải mái một chút sau khi xong công việc ở đoàn phim____ hơn nữa hai người có thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng giờ lại cảm thấy bản thân là phiền toái.

"Em..." Cao Vinh vốn định dặn Tôn Duệ làm chút gì đó, mà cân nhắc đến việc hắn chưa từng làm gì giống vậy, anh không dám giao việc cho đối phương. Dù sao thường thức về sinh hoạt của hắn cũng không cao lắm.

Nhìn ra Cao Vinh hơi do dự, Tôn Duệ có chút không cam lòng: "Đừng bảo em ra phòng khách ngồi mà. Hiện tại em cũng không phải khách, em muốn giúp cơ."

Cao Vinh có chút bất đắc dĩ cười cười: "Vậy em học một chút, hai ngày sau hãy bắt đầu?"

"Được rồi." Tôn Duệ miễn cưỡng tiếp nhận cái đề nghị này.

Vì vậy Tôn Duệ ở bên cạnh nghiêm túc quan sát. Mấy thứ như vo gạo nấu cơm, hắn cảm thấy sau này mình làm cũng được, hoàn toàn không thành vấn đề.

"Không thì, tối anh có việc ở đoàn phim, em có thể nấu cơm trước. Sau đó thái đồ ăn. Anh về có thể xào nấu luôn?" Tôn Duệ cũng khống chế được dã tâm của mình, hắn cũng thấy bản thân một ngày muốn làm ra một bàn đồ ăn rất không thiết thực.

"Ồ! Như vậy cũng được." Cao Vinh tán thành.

"Mua thức ăn thì để chiều em tự đi cũng được." Tôn Duệ tiếp tục

"Em cứ thử một vài lần trước," Cao Vinh bất đắc dĩ, "Bây giờ em nhiệt tình là vậy, việc này cũng chơi không vui đâu. Làm mấy lần có khi em lại chán đấy."

Tôn Duệ bất mãn nói: "Anh đừng xem thường em chứ? Em nói muốn làm thì sẽ làm đến cùng."

"Kiểu như tầng 3 trong quan hệ?" Cao Vinh không nhịn được mà ghẹo Tôn Duệ.

Quả nhiên, Tôn Duệ chết trận sau một giây, mặt đỏ tim đập không nói ra lời. Thật lâu sau mới cứng rắn chống đỡ: "Làm, làm chứ. Đương nhiên là với em thì không thành vấn đề!"

Cao Vinh lúc này tới gần Tôn Duệ một bước, hai người ở rất sát, cơ hồ như dính vào nhau. Tôn Duệ khẽ nâng đầu cũng cảm thấy hô hấp của đối phương.

"Hả? Bây giờ không phải còn sớm sao, ít ra cũng chờ buổi tối đi! Mà, với cả chỗ này cũng không đặc biệt thích hợp..."

"... Không phải, em nhường đường một chút." Cao Vinh không nhịn được nữa, nói.

Tôn Duệ quay đầu lại, phát hiện mình đang chặn giữa kệ bếp với chỗ để thớt, khiến Cao Vinh cầm nguyên liệu trên tay cũng không đi đến nấu được.

"A?..."

Cao Vinh xào xong một đĩa, quay đầu lại đã thế Tôn Duệ đang úp mặt vào tường bếp.

"Em có phải là mất mặt muốn chui xuống đất luôn không..." Tôn Duệ bi thương lẩm bẩm nói.

Cao Vinh bày đò ăn ra bàn, Tôn Duệ bị mùi hấp dẫn mà xoay đầu lại.

"Không mất mặt. Không phải em vẫn luôn như thế sao?"

"Anh đang đả kích em đấy à?" Tôn Duệ nhíu mày.

"Không phải," Cao Vinh đem đĩa nhét vào tay Tôn Duệ, "Em có thể coi như tôi đang khen em."

Tôn Duệ một bên lẩm bẩm "Có quỷ mới tin", một bên chủ động mang đĩa ra bàn bày.

Cao Vinh kỳ thực cũng không biết làm nhiều đồ ăn, chỉ là mấy món đồ gia đình dễ làm. Nhưng ở cùng Tôn Duệ, anh vẫn có hứng thú thảo luận chút về vấn đề ăn uống, sau đó thử mở rộng thêm mấy món trong thực đơn. Tôn Duệ lúc đầu thích ăn mặn, nhưng ở thành phố S nửa năm, giống như nhập nha tuỳ tục, thiên về thích ăn ngọt. Hai người vừa ăn cơm tối, vừa bàn xem sau này có thể làm những gì, một bữa cơm thật nhanh đã xong.

Tôn Duệ xung phong gánh vác trách nhiệp rửa bát, Cao Vinh vừa vặn cũng có chút mệt mỏi, từ sáng đến giờ đều bận bịu không ngừng, quyết định đi tắm trước. Nghe tiếng nước trong bồn tắm, Tôn Duệ trong phòng bếp lại bắt đầu rục rịch. Hắn nghĩ xem nếu lúc này mình mà vào bảo muốn tắm cùng thì thế nào, rồi lại cảm thấy như thế quá đường đột...

Trong lúc hắn cứ đấu tranh nội tâm như vậy, tiếng nước ngừng, Cao Vinh đã từ buồng tắm bước ra.

Tôn Duệ liếc một cái, nhớ tới trước đây cũng một lần thấy qua một cảnh tượng tương tự. Hắn lúc đó ở phòng khách chờ Cao Vinh tắm xong, lúc anh đi ra cũng chỉ mặc mọt cái quần cộc, khăn lông đắp trên mái tóc ướt nhẹp. Là một tên gay chưa từng trực tiếp thấy giai khoả thân, nội tâm hắn lúc đó siêu cấp loạn.

Nhưng mà, bây giờ quan hệ hai người khác rồi, nội tâm Tôn Duệ có lòng tin không ít, lấy dũng khí thật lớn mà nhìn chằm chằm Cao Vinh.

Cao Vinh chú ý tới tầm mắt của hắn, không cảm thấy có gì kỳ quái, vẫn như thường hỏi hắn có muốn đi tắm không, anh xong rồi đó.

"A, được..." Tôn Duệ đăt cái đĩa ban nảy xoay qua xoay lại rửa kỹ càng xuống, làm bộ tỉnh táo đi vào phòng tắm.

Bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng có chút cứng ngắc của Tôn Duệ, Cao Vinh qua phòng bếp xem bát đĩa Tôn Duệ mới rửa ban nãy, để vào tủ khử trùng rồi quay về phòng.

Khoảng chừng bốn mươi phút sau, Tôn Duệ mới trùm khăn tắm chạy vào phòng.

"Em tắm cũng lâu thật..." Người luôn tắm trong vòng năm phút như Cao Vinh thật không hiểu sao Tôn Duệ lại tắm tận tới bốn mươi phút.

"Có hơi ngơ người, đứng dưới vòi hoa sen hơi lâu một chút! Anh đừng suy nghĩ nhiều." Tôn Duệ nhanh chóng giải thích.

"Suy nghĩ nhiều cái gì?" Cao Vinh thật sự không nghĩ gì nhiều, đầu óc mơ hồ.

"...Không có gì." Tôn Duệ mặt đỏ lên, không muốn càng tô càng đen.

Cap Vinh nửa nằm trên giường, dựa lưng vào tường xem máy tính đang đặt ở trên đùi, dáng dấp hoàn toàn thả lỏng, làm Tôn Duệ không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Em đừng có sững người một chỗ giống như tượng phật chứ?" Cao Vinh ngồi dậy một chút, nghi hoặc nhìn về phía Tôn Duệ.

"Bây giờ anh đang làm việc à?"

"Không, tuỳ tiện xem chút thôi." Cao Vinh lắc đầu một cái, ra hiệu Tôn Duệ lại đây cùng dựa vào đầu giường. Trong phòng không có ghế sô pha, chỉ có ghế tựa trước bàn đọc sách. Cũng không phải làm việc, nằm so với ngồi thì thoải mái hơn.

Tôn Duệ nuốt một ngụm ngước bọt, căng thẳng lộ rõ trên mặt. Hoảng loạn mà ngồi vào bên kia giường. Cao Vinh liếc mắt thấy áo phông màu trắng của hắn, thở dài nói: "À, em vẫn mặc đồ đi ngủ nhỉ..."

"Thói quen..." Tôn Duệ không tiện nói mỗi ngày đều ở trần thì thật kích thích, dùng khăn tắm lau lau chân rồi bò lên trên giường.

"Tôi cũng là theo thói quen. Mà này, nhớ hồi trước em có một cái áo ngủ dài tay... Trông có vẻ thoải mái, kiểu chất liệu trơn tuột ấy?" Cao Vinh nhớ tới lần trước anh nhìn thấy Tôn Duệ ngồi chờ ở phòng khách. Trước đây, anh ở cùng ký túc xá với người khác, cũng chưa thấy bạn cùng phòng nào mặc loại áo trơn tuột như thế. Anh nghĩ, có lẽ sở thích của người giàu lại khác.

"À, đúng, nhưng loại đó không thoải mái cho mùa hè, mặc áo phông không phải mát hơn sao?" Tôn Duệ thầm nghĩ may mà lần trước thay một bộ tơ tằm ra ngồi phòng khách, về nhà muốn mang đồ bằng vải ném hết đi.( *hic, chỗ này không hiểu lắm.)

"Không mặc gì không phải càng mát hơn à?" Cao Vinh không rõ.

Tôn Duệ nghĩ một chút, thấy rất có đạo lý, chính mình lại không có cách nào phản bác.

"Em cảm thấy thoải mái là được." Cao Vinh bổ sung, anh nói như vậy, cũng không phải muốn thuyết phục Tôn Duệ không mặc thì tốt hơn, cứ theo thói quen mà thôi.

Ai biết não bộ của Tôn Duệ lại khác người, một giây sau đã bưng kín mặt: "Anh nói chuyện gợi tình chết."

Cao Vinh: "...???" Thực sự là oan tận trời.

"Tôi lại thấy là do đầu óc em không có việc gì mới nghĩ đến cái này đi..." Cao Vinh không nhịn được vạch trần sự thật này.

Tôn Duệ mím mím môi, khổ sở nói: "Em có biện pháp gì đây, nhất định sẽ nghĩ tới việc này! Dù sao em cũng là đàn ông hai tư tuổi đàng hoàng..."

"Mà sao em ngồi cách xa tôi thế?"Cao Vinh kết luận, "Em có phải cái loại người kia, cái gì mà, có tà tâm nhưng không có gan làm. Nói thì hùng hồn, mà đến lúc làm thật lại sợ ấy."

Tôn Duệ bị đả kích không ngừng, nghĩ đến biểu hiện tồi tệ của bản thân quãng thời gian gần đây, sầu bi khôn cùng, kiên quyết phủ định: "Em không phải!"

"Nhưng..."

Tôn Duệ bị đả kích đến bực bội, sau đó liền hung hăng áp qua, môi không có phương pháp gì mà kề sát miệng Cao Vinh, dùng sức đến nỗi khiến gáy Cao Vinh đập vào tường.

Cao Vinh nhíu nhíu mày, làm bộ như không có chuyện gì. Không thì có chút như phá hoại bầu không khí. Anh yên lặng để máy tính lên tủ đầu giường, tiện tay xoa xoa gáy mình.

Trên đùi không còn vướng víu, Tôn Duệ sẽ không ngồi ở bên cạnh nữa, theo "chỉ dẫn" của Cao Vinh mà ngồi lên đùi anh. Hai người thuận thế mà hôn môi, tạo thành một tư thế tương đối gần gũi. Tôn Duệ ngồi trên người Cao Vinh, cảm thấy toàn thân đều nóng lên, nóng đến hù người.

"A, ưm..."

Đây không phải lần đầu tiên hôn sâu, nhưng đây là lần đầu hai người gần như ở trần thân trên áp sát nhau mà hôn. Nửa người dưới thì chỉ có một cái quần cộc mỏng manh, cho nên phản ứng của thân thể tự nhiên không thể che giấu.

Tôn Duệ vừa có phản ứng liền theo bản năng mà có chút muốn tránh né, mà thân thể nặng trịch không dậy nổi, huống hồ, tay Cao Vinh cũng đang ôm lưng hắn, khiến Tôn Duệ không kéo dãn khoảng cách được.

"Cứng rồi... Hết cách, khẳng định là vậy..." Tôn Duệ ngượng ngùng nói, không biết bây giờ mình phải làm gì.

"Tôi đương nhiên biết. Không phải việc này rất bình thường sao?" Cao Vinh không hiểu sao Tôn Duệ có phản ứng lại muốn theo bản năng mà chuồn. Hắn vẫn coi anh là giai thẳng không thích gay là như thế nào, "Ôm gần như vậy, cứ dính dính hôn một lát, là đàn ông ai chẳng có phản ứng chứ."

Tôn Duệ lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra Cao Vinh cũng cứng rồi.

Hắn sửng sốt nửa ngày mới kinh ngạc nói: "Oa, anh, anh có thể cương à..."

"Tôi có bị liệt dương đâu?" Cao Vinh cắn răng, ở trên giường mà cũng bị Tôn Duệ làm cho tức chết.

Tôn Duệ vội vàng đính chính: "Không không không, ý của em là, anh với đàn ông cũng cương được..."

Cao Vinh chớp mắt: "Ai biết được. Với em thì mới có thể."

Tôn Duệ lại một lần nữa chết trận: "Oa... Em muốn ghi câu vừa nãy vào sổ để nhớ."

"Em ngốc à?" Cao Vinh cố nhịn xuống kích động muốn ném Tôn Duệ xuống.

Lúc này đây, Tôn Duệ lại quay về bản chất keo da chó của mình, như bạch tuộc quấn lấy người ta hôn hôn. Dù sao cũng là ở trên giường, Cao Vinh cũng sẽ không nổi nóng. Tôn Duệ theo bản năng mà cong cong ngón chân, cọ vào mắt cá chân Cao Vinh, ngưa ngứa. Mà mái tóc còn ẩm hơi nước cũng không ngừng quét lên mặt và cằm anh.

"Cái đó..." Tôn Duệ thừa dịp đang có không khí, vươn tay đến nửa dưới đang thân cận của hai người, thăm dò hỏi, "Một chút...?"

"Tiến hành kế hoạch tầng 3?" Cao Vinh buồn cười hỏi, "Có muốn lấy sổ ra ghi chép một chút không?"

"Anh không phải nói lại đâu!" Tôn Duệ không nhịn được, bất mãn nói.