Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 45




Suy nghĩ trong lòng Cao Vinh rất đơn giản, anh chỉ muốn hỏi lại xem Tôn Duệ rốt cục nghĩ thế nào, đối với đoạn tình cảm này có kế hoạch gì cho tương lai hai người, hay chỉ là nhiệt huyết nhất thời. Không thể trách anh lo nghĩ quá nhiều, nhưng là người đã đi vào xã hội, không thể so với khi còn non trẻ thời đại học, không khỏi suy tính kỹ càng hơn. Huống hồ, hai người đều là đàn ông, sau này tất gặp phải nhiều vấn đề hơn.

Tôn Duệ nuốt nước bọt, lo lắng cực độ. Nhưng hắn không biết được suy nghĩ của Cao Vinh, chế độ bổ não lại mở ra. Rõ ràng lúc thường hắn rất lạc quan, mà giờ khắc này, không biết có phải vì kinh nghiệm yêu đương bi thảm trước đây ảnh hưởng hay gì, hắn cực kỳ bi quan. Đầy đầu đều là dự cảm người ta sắp đoạn tuyệt quan hệ với mình.

Hắn cứ nâng cốc uống liền mấy ngụm lới. Cảm giác bia cùng tâm tình hiện giờ thật giống nhau, đều đắng chát.

Hoàn toàn không biết Tôn Duệ đang nghĩ cái gì, Cao Vinh cũng không thấy hắn có vấn đề gì, chỉ coi như vì tham gia chương trình mà nín nhịn lâu, lần này có thể uống thoả thích, vì vậy càng chăm chú lo cho nồi lẩu.

Ăn một lát, Cao Vinh phát hiện bầu không khí có chút trầm mặc, anh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ giọng mình ban nãy quá nghiêm túc?

Kỳ thực, những chuyện thế này, anh cũng không am hiểu. Cao Vinh hắng giọng một cái, hỏi: "Sao cậu không nói chuyện? Đúng rồi, hôm qua đi quay chương trình có mệt không?"

"A a a___" Tôn Duệ đang nhét đầy đồ trong miệng, nhanh chóng lắc đầu, "A mệt... À, không mệt... Chỉ là hơi sốc thôi." Tôn Duệ lập tức hối hận rồi. Hắn không nên một lúc ăn nhiều như vậy, vừa nãy cố nhai, quai hàm phồng ra mà lắc đầu, khẳng định rất xấu...

Vì vậy, Tôn Duệ bắt đầu thay đổi tiêu chuẩn ăn uống, cứ miếng nhỏ mà ăn. Nhưng Cao Vinh ở đối diện lại không tiếp tục nói, Tôn Duệ hối hận cực kỳ. Vừa nãy hắn nên nói tiếp.

"Như vậy là ăn no rồi?" Cao Vinh hơi nhíu mày. Anh hoàn toàn không có cùng sóng não với Tôn Duệ, từ hành động của đối phương, chỉ có thể đoán ra thông tin "Đã ăn no, không muốn tiếp tục".

"Không có, cái này là..." Tôn Duệ ực mạnh mấy ngụm bia, "Ha. VỪa nãy toi ăn hơi nhanh, có chút nghẹn, giờ muốn ăn từ từ."

"Lại nói, bên chương trình không yêu cầu cậu khống chế cân nặng sao?" Cao Vinh liền tiếp tục một đề tài.

"Không có, loại chương trình này sẽ không hạn chế gì cả. Nhưng bọn họ đều nghiêm túc tự quản, cả người đại diện chắc cũng để ý nhỉ?... Tôi đoán vậy. Tôi cũng không biết." Tôn Duệ phát hiện vừa ăn vừa nói trông rất khó coi, vì vậy không thể làm gì hơn ngoài uống từng ngụm, từng ngụm bia. Trong lòng tự tưởng tượng ra hình tượng bây giờ, không biết trong mắt Cao Vinh thoạt nhìn có được không, muốn gây ấn tượng tốt cho người ta trong lúc trò chuyện. Có thể nói là siêu cấp gấp gáp.

"Cũng phải, giờ cậu không ký với công ty nào, cũng không có trợ lý. Thiệt thòi cho cậu, luôn giống như chỉ đến để làm điểm tựa cho người trong giới." Cao Vinh cười cười, như vậy cũng thật là hiếm thấy. Hiện tại cho dù là tham gia truyển chọn bình thường, người có chút danh tiếng sau đó lập tức sẽ có công ty tìm đến ký hợp đồng. Tôn Duệ dù gì cũng từng quay hai bộ phim, tham gia một show tạp kỹ khá nổi, đến giờ lại vẫn tự do, mà bản thân hắn có vẻ cũng không muốn ký kết gì.

"Kỳ để mà làm gì, tôi không muốn có người quản tôi. A, cũng không phải, nếu đối tượng của tôi muốn..." Tôn Duệ càng nói càng nhỏ, cảm thấy mình chả có chút trình độ "tán tỉnh" nào, có chút mất mặt.

Cao Vinh ngẫm lại, thấy cũng đúng. Tôn Duệ tự mình sống cũng rất vui vẻ, không cầu tiến, vậy mới thích hợp.

Nói đến đây, đề tại cứ như vậy mà trôi đi. Mà Tôn Duệ đã dám nói thế kia, Cao Vinh cũng muốn thuận tiện hỏi một chút: "Vậy đối tượng của cậu là người thế nào?"

"A? A, cái này không phải... Rõ ràng... A..." Tôn Duệ sửng sốt một chút, lập tức lâm vào suy nghĩ. Cái này thật không đúng kịch bản, có lẽ Cao Vinh đang không tỉnh táo hoặc muốn mở ra chủ đề mới.

Lỗ tai đã bắt đầu đỏ lên, Tôn Duệ nhanh chóng nâng cốc bia uống hai ngụm để bình tĩnh lại, kết quả uống quá nhanh, bị sặc đến ho khan.

"Cậu bình tĩnh chút..." Cao Vinh liền buồn bực, lúc tỏ tình, Tôn Duệ tự tin không chịu được, sau này lúc theo đuổi cũng mạnh mẽ áp sát. Mà đến lúc này, mới hỏi một câu mà tay chân hắn lập tức luống cuống.

"Tôi ổn, tôi ổn." Tôn Duệ cố gắng bình tĩnh lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Cao Vinh một cái.

Vì căng thẳng nên động tác cứ cứng ngắc như cái máy, trước mặt lại có lon bia, vì thế mà hắn cứ tiện tay lấy uống, hết ngụm này tới ngụm khác, như uống nước trái cây. Bản thân cũng không ý thức được rằng mình uống hơi nhiều.

Tôn Duệ lần trước uống nhiều rồi nói luôn mồm, hoặc lắc la lắc lư, Cao Vinh lúc này không thấy hắn lảm nhảm, chỉ tiếp tục vùi đầu vào ăn uống, anh cũng không thấy có vấn đề gì. Ăn xong, anh liền đi rửa chén, Tôn Duệ hỏi xem có cần giúp gì không, anh nghĩ hắn vất vả cả ngày hôm nay, bèn từ chối, để Tôn Duệ nghỉ ngơi một lát trên ghế sô pha.

"Được rồi..." Tôn Duệ đột nhiên đứng lên, giờ mới phát giác được trời đất quay cuồng, trước mắt như có tia lửa. Trong tiềm thức, hắn biết, "Không xong, lại không khống chế nổi mà quá chén rồi", nhưng vẫn tận lực duy trì cân bằng, vững vài đi đến ghế. Hắn không muốn nói cho Cao Vinh biết bây giờ mình đang hoa mắt chóng mặt, chỉ lo đối phương cứ như vậy bắt mình về nhà nghỉ ngơi, lời nói có vẻ quan trọng mà anh định nói sau này có khi cũng không nghe được.

Cao Vinh đối mặt với bồn rửa, đưa lưng về phía phòng khách, không thấy tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo của Tôn Duệ. Không thấy hắn ngẩn người nhìn Tiểu Hoa đang nằm bên dưới ti vi.

Tôn Duệ dùng sức chớp mắt một cái___ Sao Tiểu Hoa cứ mờ mờ ảo ảo vậy...

"Được rồi. Trước tôi đã nói chúng ta sex cùng bàn luận về việc này..."

Cao Vinh rửa xong chén đĩa, lau khô tay đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Duệ, anh còn phải sắp xếp lại câu chữ, không biết nên nói từ đâu. Anh nhìn phản ứng của Tôn Duệ, lại phát hiện có điểm không đúng.

Nếu nói hắn căng thẳng, kích động, hiếu kỳ, nghiêm túc, Cao Vinh có thể hiểu. Nhưng thần sắc dại ra thế này...?

"À, đúng, bàn luận. Anh nói đi." Tôn Duệ chập nửa nhịp mới đáp lại.

Cao Vinh nhìn hắn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt có điểm thất thường, hai má đỏ chót, thế nào cũng không bởi vì "thẹn thùng" mà đỏ thành như vậy, hơn nữa ghé sát vào còn ngửi thấy mùi rượu, lúc này anh mới nhận ra: "Cậu uống nhiều rồi?"

"Tôi không có." Tôn Duệ nói ra một câu giải thích mà những nguời uống say thường nói.

"Chỉ ở nhà uống hai lon, vậy mà cũng tính là nhiều..." Cao VInh không biết nên kinh ngạc hay thế nào nữa.

Tôn Duệ rầu rĩ nói: "Chỉ uống một chút thôi... Anh xem, tôi vẫn tỉnh táo... Lúc trước có chút, căng thẳng, nên không chú ý mà uống hơi nhiều." Hắn nỗ lực nhấn mạnh mấy cái "một chút" với "hơi".

Cao Vinh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Căng thẳng cái gì chứ. Tôi chỉ muốn thẳng thắn nói chuyện với cậu một chút. Ai, tôi trông cậu mơ mơ màng màng thế này, không thì cậu về nhà ngủ trước đi, mai lại nói..."

"Không không không, tôi không có vấn đề gì...! Anh nói đi." Tôn Duệ nỗ lực ngồi thẳng người, làm một bộ dáng "Hiện tại trạng thái của tôi vô cùng tốt". Không biết tại sao, nhưng hắn rất không muốn kéo dài chuyện này đến ngày mai, hoặc chẳng biết kéo đến thời điểm nào. Tuy rằng hắn còn không biết Cao Vinh muốn nói gì.

"Cậu cũng biết, trước đây tôi cũng chỉ qua lại với một người. Mà kết quả cũng rất thất bại. Kỳ thực, với phương diện này, tôi không hiểu cho lắm, bản thân gặp phải, rất lâu mới nghĩ được mình muốn thế nào."

Tôn Duệ chậm rãi không một tiếng động mà gật đầu.

"Tôi không muốn tìm một người để tàm tạm qua ngày, trước lần chia tay kia, tôi cũng không nghĩ đến phương diện này. Vào lúc quan hệ giữa ôi và cô ấy chỉ còn trên danh nghĩa, tôi cũng không cân nhắc cái gì khác. Tôi vì sợ phiền phức, không muốn tự làm khổ mình. Trước đây cứ tưởng, trong chuyện tình yêu, cứ sống an ổn, thời gian lâu dài là tốt đẹp.

Tôn Duệ lại chậm rãi gật đầu.

Cao Vinh chắp tay, chà sát một chút rồi tiếp tục: "Mới đầu, tôi cho rằng đối phương và tôi cũng giống nhau, mà ban đầu là như thế nào tôi cũng không rõ lắm, sau đó thì đối phương thay đổi. Bây giờ ngẫm lại, tôi có lẽ vẫn không thay đổi, vẫn muốn có một tình cảm an ổn như vây... Tôi không biết cậu hiểu tôi đến đâu, cái "yêu quý tôi" là đến mức độ nào? Cậu muốn sau này thế nào?"

Tôn Duệ lại tiếp tục gật đầu lần nữa... Gật gật hai cái liền phát hiện "A, hình như đối phương vừa hỏi mình cái gì đó".

Cố ép đầu óc hơi chậm chạp vì hơi cồn hoạt động, Tôn Duệ "A___" một tiếng, nói rằng: "Tôi không muốn gì hết... Chỉ muốn yêu anh thôi."

Cao Vinh cảm thấy cuộc đối thoại này của bọn họ không trên cùng một sợ dây: "Tôi hỏi cậu "muốn gì" không phải chỉ cái này..."

"A..."

Nhìn cái dáng vẻ như chết một nửa này của Tôn Duệ, Cao Vinh bất đắc dĩ thở dài: "Tôi trông cậu như có thể ngất đi bất cứ lúc nào ấy. Hay là để mai nói sau đi. Tôi dìu cậu về nhà..."

"Không không không!" Tôn Duệ dụi người vapf ghế sô pha, một bộ dạng chết cũng không đi.

"Cậu lại nghịch cái gì vậy..."

"Tôi muốn thiết lập quan hệ. Có mối quan hệ gì đó là tốt rồi, sau này có thể thương lượng sau mà...!" Tôn Duệ nói năng hùng hồn, hắn thực sự chưa hề nghĩ nhiều như vậy. Hiễn tại đại não vận chuyển thông tin chậm, làm hắn nhất thời cái gì cũng không nói ra được.

"Vậy là cậu muốn một dạng quan hệ lâu dài, không có sóng gió?" Cao Vinh nhíu mày, giống như có chút không biết diễn đạt suy nghĩ bản thân thế nào, "Tôi là một người không có chút tế bào lãng mạn nào, cũng không có tinh thần mạo hiểu. Hơn nữa, đến nay tôi vẫn chưa hoàn toàn quen với việc "đối tượng của tôi cũng có thể là đàn ông", tuy rằng tôi đối với cậu thực sự có hảo cảm, nhưng nếu thực sự có quan hệ cũng sẽ tồn tại nhiều trở ngại. Nếu như xét đến việc lâu dài, còn phải tính đến việc phía gia đình, tiền đồ của cậu, mọi thứ đều cần có chuẩn bị..."

"Có thật không? Anh nói anh có hảo cảm với tôi? Đây là ý tứ đồng ý à?" Tôn Duệ kích động đến nắm lấy cánh tay Cao Vinh, trên mặt tràn đầy một nụ cười vui sướng. Hắn nắm bắt trọng điểm rất tốt, đầu óc cứ ong ong, nhưng vẫn lập tức nghe thấy câu này... Khả năng cao đây là câu duy nhất mà hắn nhớ.

"Cậu có thể nghe đến những điều khác mà tôi nhắc đến được không?"

"Anh còn nói gì... Lập, lập lại lần nữa được không?"

Cao Vinh bị bám dính, tức đến đau cả não.