Editor: Bạch Ngọc Tuyết
Beta: An Lam
– Ấy, nha đầu chết tiệt kia, sao ngươi lại khóc …
Nhìn thấy viền mắt Mộng Tịch phiếm hồng, Thi Vương nhất thời nóng nảy, một loạt câu oán giận còn chưa nói ra kia thoáng chốc bị nghẹn ở cổ họng.
Lời nói của hắn hình như cũng không nghiêm trọng lắm đi, sao lại chọc tiểu cô nương nhà người ta khóc rồi.
Tay chân bối rối muốn lau nước mắt cho nàng:
– Được rồi được rồi, ngươi đừng khóc nữa, là ta sai rồi, ta không nên nói nặng lời như vậy. Ta không có ý muốn rời khỏi ngươi mà….
Mộng Tịch vừa nghe lời nói của hắn, nước mắt vốn chỉ quanh hốc mắt, thoáng chốc lại trào ra.
Thi Vương luống cuống tay chân xoay quanh tại chỗ:
– Ái chà, ta thật sự không phải cố ý muốn nổi giận với ngươi ! Kỳ thực ở trong cái gói to kia cũng không phải là không tốt ….Mặc dù, mặc dù nó vừa rách, vừa nhỏ lại vừa loạn, còn không thể thấy ánh mặt trời, thế nhưng tốt xấu cũng không có ai quấy rầy, rất thanh tĩnh, vừa lúc có thể để ta an tâm tu luyện thôi….
Thi Vương càng nói càng loạn, thấy bộ dạng gấp đến sắp phát điên của hắn, rốt cuộc Mộng Tịch cũng không nhịn được liền bật cười.
Nàng đang khóc khi nào chứ, chỉ là thật lâu rồi chưa thấy nên rất nhớ hắn, vừa gặp mặt lại thấy bộ dạng tức giận của hắn, vui quá mà khóc thôi!
– Sao ngươi lại cười?
Thi Vương mở đôi mắt to tội nghiệp nhìn nàng, vẻ mặt uỷ khuất.
– Cười ngươi vẫn còn giống như lần đầu tiên ta gặp ngươi vậy, vẫn là tính tình của tiểu hài tử không có lớn lên.
Nụ cười Mộng Tịch biến mất khi nhìn thấy gương mặt lạnh lẽo của hắn.
Khoé miệng có chút co quắp, sắc mặt Thi Vương lạnh xuống:
– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám đùa giỡn ta!
Cười cười cười, nàng thế mà đang cười! Hại hắn uổng công khẩn trương một hồi!
Mộng Tịch hắng giọng một cái, nâng cằm:
– Ta nhớ trước đây ta đã đừng nói với ngươi, không cho phép ngươi lại gọi ta là nha đầu chết tiệt kia. Hôm nay… à không, lúc nãy ngươi vừa gọi ta ba lần….
– Hừ! – Thi Vương liếc nàng một cái, im lặng không nói lời nào đi tới một bên ngồi xuống.
Hình như là thật sự tức giận….
Mộng Tịch thè lưỡi, đi tới phía sau Thi Vương, đẩy đẩy hắn:
– Xin lỗi mà, ngươi đừng tức giận nữa…
Thi Vương quay đầu đi chỗ khác tức giận nói:
– Ngươi lợi hại như vậy, đều dám một mình đi cứu người, ta làm sao dám giận ngươi!
Nguyên lai, là vì chuyện kia .
Mộng Tịch đứng ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:
– Ta biết ngươi vẫn luôn trách ta, trách ta ngày đó ở ma giới không để ý đến cảm nhận của ngươi mà bỏ ngươi lại. Thế nhưng ta không muốn để ngươi đi theo ta mạo hiểm. Nguyên bản giữ ngươi ở lại bên người, cũng đã là ta sai. Ta vẫn luôn áy náy trong lòng. Giống như ngươi nói, ngươi có tu vi ngàn năm, ngươi hẳn nên là Thi Vương thống nhất bộ tộc cương thi, phong cảnh vô hạn làm mọi người thần phục, mà không phải ở lại bên người cái nha đầu cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu như ta này, làm một linh thú bình thường…
Sắc mặt Thi Vương hơi có chút động dung, giọng nói cũng không hung hăng nữa:
– Đó cũng là do lão tử tự nguyện!
Mộng Tịch cười nhạt:
– Nhưng mà ngay từ đầu không phải ngươi cũng không muốn sao? Mặc kệ hiện tại thế nào, lúc trước là do ta ép buộc giữ ngươi lại. Nếu đã giữ ngươi lại bên người, vậy ta nhất định phải bảo vệ ngươi, không thể để cho ngươi đi chịu chết cùng ta.
– Trong mắt ngươi lão tử có yếu ớt như vậy sao, cần một cái tiểu nha đầu bảo vệ? – Thi Vương liếc nàng một cái.
– Làm sao sẽ như vậy đâu. – Mộng Tịch cúi đầu. – Thật ra cho tới bây giờ, ở trong lòng ta cũng chưa từng xem ngươi là linh thú.
– Vậy ngươi…. – Thi Vương đập bàn.
– Là bằng hữu của ta. – Mộng Tịch đứng lên, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt vô cùng kiên định. – Cũng giống như mọi người bên cạnh ta, ngươi là bằng hữu của ta, vì thế ta không hi vọng ngươi đi mạo hiểm vì ta, huống chi vẫn là đối phó với Ứng Bá Thiên..
Bỗng nhiên có loại cảm giác rất kỳ lạ từ trong đáy lòng lan tỏa ra. Thi Vương có chút mất tự nhiên quay đầu đi:
– Ta, cho tới bây giờ ta vẫn không có bằng hữu…
Cương thi không thể so với các yêu vật khác, bất luận là cuộc sống hay là tu luyện, vĩnh viễn cũng chỉ có thể nằm ở trong quan tài lạnh như băng, không thấy ánh mặt trời.
– Nhưng mà bây giờ đã có , ta làm bằng hữu của ngươi, không được sao? – Mộng Tịch cười nói.
Đáy mắt lộ ra mấy phần kinh hỉ, Thi Vương liếc xéo nàng một cái:
– Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần. Lần này coi như xong, nhưng mà ta nói trước, sau này nếu như còn gặp chuyện như vậy, không cho phép ngươi lại lẻ loi một mình đi mạo hiểm, cho dù lại nguy hiểm cũng phải mang ta theo, có nghe hay không?
Mộng Tịch nhìn hắn không nói câu nào, lời nói của nàng khi nãy, hắn vẫn không hiểu sao?
– Chúng ta là bằng hữu! Lão tử cũng không phải là loại người không nói nghĩa khí, loại chuyện tham sống sợ chết bỏ lại bằng hữu một mình này, lão tử không muốn cũng sẽ không làm! – Biết nàng đang suy nghĩ gì trong lòng, Thi Vương cường điệu lời nói của nàng thêm một lần nữa.
Mộng Tịch lẳng lặng nhìn hắn, rốt cuộc vẫn gật đầu:
– Được, ta đồng ý với ngươi.
Thi Vương nhàn nhạt “ừ” một tiếng, tỏ vẻ hiệp nghị đã đạt thành. Sau đó lo lắng nhìn nàng:
– Ngươi bị thương rồi? – Bắt đầu từ khi nàng đi vào, hắn cũng đã cảm giác được.
Ánh mắt Mộng Tịch né tránh:
– Không có chuyện gì, chỉ là một chút vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.
– Hửm? – Thừa dịp lúc nàng không chú ý, Thi Vương ôm lấy cổ tay của nàng, nhíu mày. – Cái này mà ngươi nói là không có việc gì?!
Hèn gì sắc mặt của nàng khó coi như vậy, chân khí trên người đã tan gần hết, cả người cũng có mấy chỗ vết thương không đồng đều. Mặc dù không đủ để làm nàng chết, nhưng cũng xem như là nghiêm trọng.
Rốt cuộc là ai làm nàng bị thương nặng như vậy!
Thi Vương nghiến răng nghiến lợi, Mộng Tịch thấy đã giấu giếm hắn không được, cũng chỉ có thể nói hết mọi chuyện cho hắn. Mặc dù chỉ nói trọng điểm, nhưng Thi Vương cũng là nghe hiểu rõ ràng.
– Không ngờ tôn thượng thế nhưng lại vì ngươi thay đổi nhiều như vậy. – Cái từ ôn nhu này, hắn căn bản là không thể nào tưởng tượng được sẽ thấy ở trên người một người toàn thân luôn tản ra hàn khí.
Mộng Tịch lắc đầu:
– Không, cho tới bây giờ sư phụ cũng không có thay đổi, chỉ bất quá là không che giấu chân thực của chính mình mà thôi. Hắn vẫn luôn đối với ta như vậy.
– Vì thế ngươi liền vì hắn, chết cũng không sợ?
– Không sợ. – Mộng Tịch kiên định trả lời.
– Tốt lắm, ta giúp ngươi. – Thi Vương mỉm cười, dung nhan khuynh thành nhất thời sáng lên thêm một tầng.
Trong phút chốc, Mộng Tịch liền cảm giác được thân thể không còn khó chịu như lúc nãy, thật giống như chân khí đã tan đi, đang dần dần khôi phục.
– Ngươi… – Mộng Tịch nhìn Thi Vương nhíu mày, ánh mắt phức tạp.
Thi Vương vô tình ôm đầu, đi ra ngoài cửa:
– Dùng bộ thân thể của ngươi khi nãy, ngay cả ta cũng chỉ đơn giản nhìn cũng có thể biết ngươi có chuyện, huống chi là tôn thượng đâu? Ta chỉ là tạm thời cho ngươi mượn nội lực của ta, chờ sau khi kết thúc cái hai mươi năm ước hẹn lộn xộn này, ngươi trả lại cho ta là được rồi. Đi nhanh đi, nếu không sẽ không có trò hay để nhìn.
Nội lực, cũng có thể mượn sao, hơn nữa sau khi mượn còn có thể trả?
Mộng Tịch có chút cảm động không nói nên lời, đuổi theo kịp bước chân của hắn.
********
Cơ hồ là cùng cảnh tượng giống như ngày hôm đó.
Núi Thiên Thanh quanh quẩn tiên khí ngày xưa, lúc này lại bị một đoàn huyết sắc đỏ sậm bao bọc ở bên trong. Bầu trời một mảnh mờ mịt, hiện lên vô số yêu ma đông nghịt.
Một bên bọn họ cố gắng nhẫn nại chờ đợi Ma Quân ra lệnh, một bên rục rịch chuẩn bị tư thế, thỉnh thoảng còn phát ra mất tiếng hò hét cùng khiêu khích đối phương. Ỷ vào bên mình nhiều người, đối với bọn người tu tiên cầm thần khí trong tay nhưng trong lòng đã sớm nhụt chí này đó càng không để vào mắt.
Ứng Bá Thiên mặc một thân áo đen đứng trước nhất bọn yêu ma, phía sau hắn ngoại trừ tứ đại hộ pháp làm cho người của ma tộc nghe tiếng sẽ kính sợ trong lòng ra, còn mang thêm một nam tử trẻ tuổi mang mặc nạ màu bạc.
Khác với những người khác, ánh mắt của hắn thâm thuý mà nội liễm, ánh sáng màu u lam trong mắt lộ ra làm người ta ghi nhớ khắc sâu. Tầm mắt đảo quanh chúng đệ tử trong Thiên Thanh cơ hồ một khắc cũng không dời, nhiều lần liếc xem rồi lại thu hồi chỉ vì tìm cái bóng dáng đã lâu không thấy kia.
– Chủ thượng, đã qua hai canh giờ, kế hoạch của chúng ta….
– Ta tự có chừng mực. – Ứng Bá Thiên nâng tay lên, nhìn người mặc áo trắng đứng đối diện cách hắn không xa kia.
– Nhưng mà….
– Lui ra! Mấy người các ngươi nghe cho rõ, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không cho phép tự mình hành động. Bằng không, tính tình của ta, các ngươi hẳn là biết đến. – Ứng Bá Thiên cắt ngang lời của hắn, trong giọng nói nghiêm túc tràn đầy sắc bén.
– … Dạ. – Đôi mắt đen nhánh chợt loé, Phong Vô Thiên lui về phía sau một bước, cúi đầu trả lời.
Lại qua một hồi lâu, Khoé môi ứng Bá Thiên nhẹ giơ lên. Ngay sau đó, bốn phía ngoài khơi chậm rãi bay lên. Không hề có dấu hiệu nào, một trận gió lớn như con rồng giận dữ gào thét mà qua. Sóng biển bốc lên, bọt nước văng khắp nơi, trong phút chốc, một tiếng sấm xẹt qua nhanh như điện, đinh tai nhức óc.
Một tia chớp bất thình lình giáng xuống, mặt nạ dữ tợn quỷ dị của Ứng Bá Thiên dường như bị khô lại, bắt đầu xuất hiện những nết nức nhỏ.
Không biết hắn ẩn giấu dưới mặt nạ là cái gì, mấy trăm năm nay, cơ hồ không có người nhìn thấy gương mặt thật của hắn. Ngoại trừ Dịch Vân Lạc ở một bên cười lạnh đón gió đứng, mọi người đều kinh hãi e ngại. Ở dưới khí thế như vậy, ngay cả tay cầm kiếm cũng hơi run.
– Mọi người cẩn thận!
Khác với bọn yêu ma đang hưng phấn, chưởng môn cùng các đệ tử tiên phái sôi nổi nắm chặt thanh kiếm trong tay, ở dưới một tiếng la của Viêm Mạch, không hẹn mà cùng nhau bố trí kết giới. Cảnh giác nhìn Ứng Bá Thiên chằm chằm, dường như sau một khắc, hắn sẽ không kềm chế được mà giết chóc khắp nơi.
Trên trời mưa chậm rãi rớt xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt… Thẳng đến mưa to tầm tã nặng nề nện ở trên kết giới của bọn họ, phát ra tiếng vang chói tai.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc, kinh khủng, hiếu kỳ, khiếp sợ của mọi người, mặt nạ trên mặt Ứng Bá Thiên bắt đầu bóc ra từng miếng từng miếng. Còn chưa kịp rơi xuống đất, liền biến thành tro tàn, tràn ngập ở trong bầu không khí gần như sắp bùng nổ ở nơi này.
Sĩ khí của lũ yêu ma tăng vọt lên cao chưa từng có, dường như giờ phút này, sắp diệt Thiên Thanh, phá huỷ Nhân giới, bắt Thiên giới kia, đã đợi hàng tỉ năm vậy.
Theo Ứng Bá Thiên một chút một chút lộ ra bộ mặt thật, tiếng gầm gừ phía sau một trận cao hơn một trận. Mà Phong Vô Thiên đứng một bên, cũng nở nụ cười khó có được.
Kế hoạch mà hắn chuẩn bị suốt hai mươi năm, đợi cơ hội hai mươi năm, rốt cuộc sẽ tới!
Lục giới này, rất nhanh sẽ do Ma Quân đại nhân chấp chưởng trên tay! Đến lúc đó, hắn chính là người hùng bá một phương ma giới!
Ánh mắt Minh Ảnh vẫn còn đang bồi hồi trong nhóm đệ tử Thiên Thanh.
Ở chỗ nào, ở chỗ nào, rốt cuộc nàng ở chỗ nào!
Hắn cũng biết kế hoạch của Phong Vô Thiên, một khi trận chiến tranh này chân chính bắt đầu, như vậy cho dù thượng thần sống lại cũng không có cách nào quay trở lại.
-Giết thần tiên, bá chủ lục giới.
Đây là lời nói của hắn từ khi bắt đầu, nặng nề như vậy, thấu xương như vậy, mang theo loại hận ý đối với cả thế giới mà trút giận. Nếu như hai bên đánh nhau, mọi người ở đây, bất luận là tiên hay là yêu, thậm chí là người phàm ở xa ngàn dặm, sợ là đều khó thoát khỏi cái chết.
Vì thế, hắn phải tìm được nàng, trước khi trận chiến tranh này bắt đầu tìm được nàng! Chỉ có ở bên cạnh hắn, nàng mới an toàn được!
Nhưng mà, rốt cuộc hiện tại nàng đang ở nơi nào.