Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 112: Thân phận của Minh Ảnh




Người kia một thân hắc bào, vạt áo theo gió nhẹ nhàng bay bay, giống như hoa sen đen, đen sẫm mà thâm thúy. Trên mặt hắn mang một mặt nạ ngân sắc, ở trên người bạch hổ tản ra bạch quang chiếu rọi xuống, phản chiếu quang mang trong suốt. Đôi mắt đen kịt sâu thẳm, tựa như cái động thật lớn, sâu không thấy đáy, làm người ta không đoán được.

Sự xuất hiện của hắn như ngọn lửa, chiếu sáng khắp đáy vực.

Bạch hổ vừa rồi còn hung hăng mãnh liệt ào ào hướng tới Mộng tịch như bão tố, lúc này giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm bên chân hắn. Toàn thân hắn như bị lửa vây quanh, hồng quang ngút trời, tựa như ngày hè nắng chói chang

Cảm giác phía sau có một cỗ khí tức cường liệt kéo tới Mộ Dung Diệc Hàn để Mộng Tịch rời khỏi mình rồi chậm rãi xoay sang chỗ khác. Khi nhìn thấy Minh Ảnh liền ngẩn người:

-Sao lại là ngươi?

Minh Ảnh tựa như không nghe Mộ Dung Diệc Hàn hỏi, vẫn đưa lưng về bọn họ, hồng quang trên người vẫn rực sáng như trước.

Mộng Tịch nhìn bóng lưng đơn bạc cao ngất của hắn, môi khẽ run mấy cái. Hai tiếng kia dường như nghẹn nơi cổ họng; nàng rất muốn gọi hắn, nhưng lại bị một cỗ lực lượng cương đại đè nén xuống.

-Sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi vẫn theo dõi chúng ta?

Trường kiếm chỉ thẳng vào Minh Ảnh, mộ Dung Diệc Hàn nhíu mày.

-Sư huynh, không nên!

Thấy Mộ Dung Diệc Hàn rút kiếm, Mộng Tịch vội kéo tay hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, đầu lắc liên tục như trống bỏi.

Thấy ánh mắt nàng Mộ Dung Diệc Hàn cả kinh. Hắn không hiểu. Nàng rõ ràng không biết ý đồ thật sự của người này, vì sao lại có ánh mắt như thế. Cẩn thận nghĩ lại, nếu như vừa rồi không có hắn trợ giúp mình đã trở thành thức ăn trong miệng Bạch hổ rồi. Vì thế Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi thu tay về nhưng trường kiếm vẫn được hắn nắm chặt trong tay.

Hắc y nhân đột ngột xuất hiện khiến Thi vương có chút trừng mắt nhìn; chống vào thạch bích đứng dậy, dùng tay áo lau đi tơ máu ở khóe miệng, hắn nhìn tình cảnh trước mắt, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ:

-Là hắn đã cứu chúng ta!

-Có ý gì?

Mộ Dung Diệc Hàn vẫn cảnh giác nhìn Minh Ảnh. Người trong Ma giới có thể cứu bọn họ?

Thi vương đi tới bên người bọn họ:

-Bạch hổ thuộc kim, ngữ hành có tương sinh tương khắc. Các ngươi học pháp thuật hệ Thủy, mà Thủy sinh Kim. Công kích của ngươi, xét theo góc độ nào đó mà nói, là có cùng một nguồn gốc với Bạch hổ. Chính vì thế ngươi không thể gây thương tổn cho nó được. Ngược lại, Minh Ảnh có thể chế trụ nó là vì…

-Bởi vì Hỏa khắc Kim.

Mộ Dung Diệc Hàn tiếp lời Thi vương. Ngay sau đó lông mày hắn nhíu lại thật sâu:

-Đây không phải là, thứ chúng ta muốn, chỉ có hắn mới chế trụ được sao?

Thi vương gật đầu:

-Nói thì nói thế. Nhưng…

-Nhưng thế nào?

Thấy Thi vương không nói tiếp Mộ Dung Diệc Hàn không nhịn được hỏi.

Thi vương bĩu môi, liếc Mộng Tịch một cái, như có như không, thấp giọng nói:

-Chỉ sợ là không dễ dàng như thế.

Hỏa khắc Kim, không sai! Nhưng đối thủ là thần thú Bạch hổ, vậy lại phức tạp. Nếu dựa vào một mình Minh Ảnh, có lẽ…

Đoạn đối thoại của Mộ Dung Diệc Hàn và Thi vương Mộng Tịch đều nghe được. Nhìn bạch quang trên người Bạch hổ dần mạnh hơn, mà ánh lửa bốn phía quanh Minh Ảnh lại ảm đảm xuống, tâm Mộng Tịch không khỏi run lên. Nàng vừa tiến lên một bước đã bị Mộ Dung Diệc Hàn kéo lại:

-Nàng định làm gì? Đừng tới đó!

-Ta không thể để hắn chết!

Mộng Tịch cũng không quay đầu lại; nàng nhìn bóng dáng Minh Ảnh chậm rãi di chuyển, nhớ tới ngày đầu tiên gặp gỡ hắn.

Không nghe được ngụ ý trong lời Mộng Tịch, Mộng Dung Diệc Hàn vẫn nắm lấy tay nàng, không để nàng tiến tới chỗ Minh Ảnh. Ánh mắt hắn mình chằm cằhm hai mắt ẩn sau chiếc mặt nạ:

-Sao nàng biết hắn nhất định giúp chúng ta? Vạn nhất, hắn muốn lấy Kim linh thạch, vậy Sư phụ nàng…

-Không sai! Ta không phải tới giúp các ngươi.

Trước khi Mộng Tịch mở miệng Minh Ảnh đã nói, thanh âm sau chiếc mặt nạ có phần mỏi mệt:

-Ta chỉ muốn cứu cha ta.

-Ứng Bá Thiên?

Mộ Dung Diệc Hàn nhíu mày.

-Đúng vậy.

Minh Ảnh nhìn Mộng Tịch, bình tĩnh nói:

-Cha ta và Sư phụ ngươi đồng mạng cộng sinh. Sư phụ ngươi không chết cha ta cũng sẽ không chết.

-Sớm biết ngươi không có lòng tốt như thế.

Mộ Dung Diệc Hàn hừ nhẹ. Đêm đó Mộng Tịch đã nói cho hắn biết quan hệ giữa Dịch Vân Lạc và ứng Bá Thiên. Vì thế hiện tại Mộ Dung Diệc Hàn cũng không kinh ngạc.

Nhìn vào mắt Minh Ảnh, Mộng Tịch chợt yên tĩnh lại:

-Vậy ngươi muốn thế nào?

Dường như đang chờ nàng hỏi vấn đề này, Minh Ảnh không quay đầu lại cũng cảm giác được lực kháng cự phía sau càng lúc càng nặng. Bỗng nhiên cổ họng dâng lên vị mằn mặn, hồng quang quanh thân Minh Ảnh sơ với khi nãy càng nhạt hơn.

Nhẹ nhàng khép mắt lại, tựa hồ muốn giấu cảm xúc trong mắt, Minh Ảnh nhàn nhạt mở miệng:

-Nếu như có biện pháp khác, ta tuyệt đối không làm như vậy.

Kỳ thực không phải nàng đã sớm biết hắn muốn làm gì sao? Mộng Tịch nghe xong chợt mỉm cười nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy thoải mái:

-Dù có biện pháp khác muội cũng không để huynh làm như vậy.

… …

Minh Ảnh có chút kinh ngạc. Mộ Dung Diệc Hàn bị tiếu ý của Mộng Tịch làm cho sửng sốt. Chỉ có Thi vương thoáng nhìn sang Thủy linh thạch màu đen trong tay nàng, chợt hiểu rõ mọi chuyện.

Mộng Tịch chậm rãi đem Thủy linh thạch đang lưu chuyển hắc quang đặt trong tay:

-Hỏa khắc Kim. Nhưng ngươi đã quên Thủy cũng có thể khắc Hỏa sao?

Ánh lửa trên người tối đi, Minh Ảnh kinh hãi, vội vận khí toàn thân chống lại năng lượng của Thủy linh thạch.

Nàng muốn làm gì?

Theo Hỏa lưc giảm đi, bạch quang trên người Bạch hổ cũng mạnh lên. Nhìn thấy tình hình không đúng Thi vương vội ngăn Mộng Tịch lại:

-Mộng Tịch, mau dừng tay! Ngươi đang cản hắn, lại đang hại hắn!

Cái gì? Hại hắn? Mộng Tịch có chút luống cuống nhìn Thi vương. Nàng muốn cứu Minh Ảnh ! Sao lại thành hại hắn rồi!

Bị hai loại lực lượng hợp kích, cước bộ Minh Ảnh có chút bất ổn, máu trong miệng không dằn được phun ra toàn bộ.

-Ngu ngốc! Mau thu hồi Thủy linh thạch. Nếu không ngay cả các ngươi cũng đừng hòng toàn mạng.

Mộng Tịch vẫn ngây ngốc sững sờ tại chỗ. Đến nhin nhìn thấy vạt áo Minh Ảnh ướt đẫm mới ý thức được mình đại gây đại họa. Tay run lên, nàng vội vứt Thủy linh thạch lên mặt đất. Trong nháy mắt đó hồng quang trên người Minh Ảnh lại sáng lên không ít.

Nàng chỉ một lòng nghĩ tới ngăn chặn Hỏa lực của hắn, không để hắn đi chịu chết mà quên mất hắn đang đối kháng với Bạch hổ. Ba loại lực lượng tụ lại một chỗ, Minh Ảnh vừa phải chống cự tập kích của Thủy lực, vừa phải phân lực chế ngự Kim lực. Dù cho pháp thuật hệ Hỏa của hắn lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi vòng kềm kẹp của hai loại lực lượng trong thời gian ngắn.

Khuôn mặt Mộng Tịch tràn đầy tự trách. Nàng liên tục lắc đầu, thì thào mở miệng:

-Xin lỗi. Xin lỗi. Ta…

Đột nhiên không biết nên nói gì, nước mắt đã lưng trong. Rốt cuộc bốn chữ nàng vẫn luôn muốn gọi Minh Ảnh, theo sự bất lực của nàng, tự nhiên rời môi:

-Hạo Khiên ca ca…

Hạo Khiên?!

Mộ Dung Diệc Hàn giống như bị sét đánh, không dám tin mở to mắt nhìn Mộng Tịch:

-Mộng Tịch… Nàng… Gọi hắn là gì?

Thân ảnh Minh Ảnh cũng chấn động mạnh.

Nàng gọi hắn là Hạo Khiên? Sao nàng biết hắn là Hạo Khiên? Nàng biết từ khi nào? Vì sao hắn không nhận ra là nàng biết? Rõ ràng hắn rất cẩn thận, nàng không thể biết được…

Ngay khi hắn xuất thần thì bạch quang trên người Bạch hổ đại thịnh. Nhìn thấy bạch quang sắp nuốt chửng hồng quang Thi vương vội hô lớn, gọi về lí trí của bọn họ:

-Mộng Tịch! Mau đưa Hỏa linh thạch cho hắn!

Hồng bạch tương giao, ánh lửa ngút trời.

Quang mang chói mắt khiến Mộng Tịch nhắm mắt lại. Nhưng dù có như thế thì vẫn bị ảnh hưởng của ánh sáng mạnh mẽ làm đau mắt. Hai hàng lệ vô sắc theo khóe mắt chảy xuống, không biết là vì bị ánh sáng chiếu vào hay vì chuyện vừa rồi làm cho thương tâm. Nước mắt theo môi vào miệng, đều là đắng cay…

Nhưng bất luận là vì nguyên nhân nào thì nước mắt cũng đã rơi. Khi Mộng Tịch lần nữa mở mắt đáy vực đã rơi vào hắc ám âm u, ánh sáng nhàn nhạt lúc rơi xuống bọn họ thấy cũng biến mất.

Mộng Tịch vô thức đưa tay ra, liền bị kéo lại. Giọng nói đối phương mang theo lo lắng:

-Mộng Tịch, nàng không sao chứ?

Là su huynh…

Mắt dần thích ứng với màn đen, Mộng Tịch cầm tay Mộ Dung Diệc Hàn, vì trong lòng khẩn trương mà tay cũng run run:

-Ta không sao… Hạo Khiên ca ca đâu? Huynh ấy đâu rồi?

-Hắn…

Không đợi Mộ Dung Diệc Hàn trả lời Mộng Tịch đã đẩy hắn ra, bước tới chỗ Minh Ảnh vừa đứng. Vừa đi được mấy bước, dưới chân đã có thứ gì đó cản lại.

Đúng vào lúc này bốn phía nổi lên tử quang nhàn nhạt. Mộng Tịch ngẩn đầu nhìn, Vô Mông kiếm đang di chuyển phía trên nàng. Ánh sáng từ thân kiếm dù không sáng nhưng cũng giúp nàng miễn cưỡng nhìn được chung quanh, bao gồm, thứ cản chân nàng…

-Hạo Khiên ca ca!

Mộng Tịch cuống quýt quỳ gối trên mặt đất, đỡ hắn tựa lên người mình, dùng sức lay hắn.

Không thể! Không thể xảy ra chuyện không may. Hắn thuyệt đối không thể có chuyện!

Mộ Dung Diệc Hàn và Thi vương cũng ở quanh đó. Mộ Dung Diệc Hàn nhìu mày nhìn quanh:

-Bạch hổ đâu?

Nhìn vết máu lớn bên cạnh Thi vương trầm ngâm:

-Hẳn là chạy mất rồi.



Tiểu tử này lợi hại như vậy! Có thể đánh thắng cả thần thú!

Đây là phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Diệc Hàn. Bất quá ý niệm này chỉ dừng lại trong đầu hắn một chút, chớp mắt đã không thấy đâu.

Bởi vì khi Mộ Dung Diệc Hàn cúi đầu, hắn đã thấy cảnh tượng khiến hắn cả đời cũng không quên được.

Minh Ảnh, hắn đang biến mất từng chút một.

Đúng vậy! Chính là biến mất!

Từng chút một, đầu tiên là chân Minh Ảnh, chậm rãi trở nên trong suốt…

Mộng Tịch ôm hắn, không ngừng gọi bên tai hắn, một lần lại một lần:

-Hạo Khiên ca ca.

Nàng hoàn toàn không để ý chuyện khác, cũng không thấy sắc mặt Thi vương và Mộ Dung Diệc Hàn trở nên trắng bệch.

Nàng chỉ ôm Minh Ảnh, không ngừng gọi hắn, lay hắn.

Sau đó, thời gian như dừng lại, Mộng tịch đưa tay tháo mặt nạ của Minh Ảnh.

Ngay khi đó khuôn mặt quen thuộc liền lộ ra trước mắt.

Nàng đoán không sai. Hắn thật sự là Hạo Khiên ca ca của nàng.

Hạo Khiên ca ca, đừng đùa nữa. Muội đã sớm biết huynh là Minh Ảnh. Huynh xem ,muội đoán đúng rồi…

Ngón tay khẽ vuốt qua gò má tái nhợt của Minh Ảnh, thanh âm Mộng Tịch nghẹn ngào, lại tựa như gió xuân thoảng nhẹ qua. Một giọt nước mắt ấm áp lặng lẽ rơi xuống mi mắt Minh Ảnh, khóe miệng Mộng Tịch cong lên.

Dần dần, tựa hồ nghe tiếng Mộng Tịch gọi, mí mắt Minh Ảnh run rẩy, chậm rãi nâng lên.

-Hạo Khiên ca ca?

Thấy hắn tỉnh Mộng Tịch cũng buông lỏng tâm trạng, không lay hắn nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn hắn.

Mở mắt liền được thấy khuôn mặt Mộng Tịch gần sát bên, còn có đôi mắt phiếm hồng vì khóc cùng ánh mắt lo lắng của nàng, Minh Ảnh muốn cười nhưng chỉ có thể giật giật khóe miệng:

-Mộng nhi…

Là muội! Hạo Khiên ca ca! Là muội! Tốt quá! Huynh không việc gì! Huynh có biết lúc nãy thật hù chết muội không? Muội tưởng rằng… Tưởng rằng huynh…

Nghe hắn gọi mình là Mộng nhi Mộng Tịch liều mạng gật đầu, càng ôm chặt hắn, đem nước mắt thấm ướt y phục hắn.

Mộ Dung Diệc Hàn có chút không đành lòng quay đầu. Mặc dù hắn rất muốn biết vì sao Minh Ảnh là Hạo Khiên, nhưng bây giờ…

Minh Ảnh khó khăn giơ tay, xoa xoa tóc Mộng Tịch, trong giọng nói còn mang theo vài phần trêu đùa:

-Cho rằng ta đã chết? Muội yên tâm, sao ta có thể chết… Sẽ không chết…

Sẽ không chết, cũng không thể chết…

Bởi vì sẽ lập tức hôi phi yên diệt*…

*biến mất vào hư không.

Mộng Tịch cúi đầu không chịu đứng lên. Đột nhiên Minh Ảnh hỏi:

-Làm sao muội biết ta là Hạo Khiên?

Mộng Tịch hít mũi một cái, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:

-Lúc đầu muội cũng không biết. Khi ở trong Ma cung, huynh đối với muội rất tốt, mỗi ngày đều đến gặp muội. Tuy muội cảm thấy kì quái nhưng cũng không có hoài nghi gì, chỉ nghĩ huynh là con trai của Ma quân. Nhưng sau đó huynh dẫn muội tới địa lao, gặp “Hạo Khiên ca ca” và sư huynh, khi “Hạo Khiên ca ca” ôm muội, muội ngửi được mùi trên người hai người đều như nhau…

-Mùi gì?

Mộng Tịch nghĩ nghĩ:

-Là mùi thuốc. Muội nhớ lần đó Hạo Khiên ca ca bị Tử Dạ đả thương. Mà “huynh” cùng chiến đấu với sư huynh, sư huynh tựa hồ cũng không cùng “huynh”. Sau đó tới Ma cung muội phát hiện huynh cũng bị thương. Mặc dù huynh tỏ vẻ không sao nhưng mỗi lần huynh tới gặp muội trên người huynh đều tỏa ra mùi thuốc…

Thanh âm Minh Ảnh có chút mờ ảo:

-Là vậy sao? Khi đó muội liền hoài nghi ta…

-Không phải! Muội không có!

Mộng Tịch vội kêu lên, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Minh Ảnh:

-Khi đó muội cũng không hoài nghi huynh… Chỉ là sau này khi về Thiên Thanh, có lần nói chuyện này với Sư phụ. Đột nhiên nghĩ đến đêm trước khi các vị Chưởng môn trúng độc muội thấy tiểu bạch xà lén chạy vào Thanh Huyền điện. Sau này lúc đi Tử Hà phong huynh cũng xuất hiện, còn giúp muội lấy nước ở Bích Nguyệt đầm. Sư phụ uống nước kia liền giải được độc. Vì thế muội nghĩ…

Minh Ảnh khẽ cười:

-Vì thế muội tự nhiên nghĩ ta là Minh Ảnh?

-Sư phụ nói cũng có thể…

Cho nên đêm đó nàng mới ra hậu sơn, cố ý gặp hắn, kéo hắn cùng nói chuyện phiếm. Bởi vì khi đó Dịch Vân Lạc đã nhận ra có người của Ma giới lẫn vào Thiên Thanh. Hắn muốn nhân cơ hội này cho Mộng Tịch theo bọn họ vào Ma giới lần nữa.

-Xem ra muội vẫn rất tin tưởng Sư phụ muội…

Minh Ảnh tự giễu cười cười. Đáp án cho vấn đề kia, không phải rất rõ ràng rồi sao!

-Đêm đó giao thủ với Tử Dạ là ta, cùng ngồi ở vách núi trò chuyện với muội cũng là ta. “Minh Ảnh” kia là tứ hộ pháp Ma giới, Việt Long Trạch… Hiện tại muội hiểu rồi phải không?

Thì ra là như vậy…

-Còn tiểu bạch xà, kì thực là Tử Dạ.

Thấy Mộng Tịch giật mình Minh Ảnh cũng không giấu giếm nàng. Kể cho nàng biết vì sao hắn muốn đi Thiên Thanh, vì sao tiệu bạch xà cắn nàng. Hắn làm sao cứu nàng kịp thời, lí do thu tiểu bạch xà làm linh thú. Mọi chuyện đều nhất nhất nói cho Mộng Tịch biết.

Nguyên lai, lúc đó hắn cũng không biết Mộng Tịch sẽ trở thành đồ đệ Dịch Vân Lạc, cũng không biết Dịch Vân Lạc được cha mẹ Mộng Tịch cứu. Chỉ là trùng hợp đi ngang qua vạn trúc phong, trùng hợp cứu Mộc Mộng từ tiểu bạch xà. Đương cái khi con rắn nhỏ kia cam nguyện làm linh thú của hắn, hắn cũng rất giật mình. Về sau hắn mới biết được, tiểu bạch xà chính là Tử Dạ. Nàng cố ý dẫn hắn đến bên người Mộng Tịch, sau đó lại thuận lý thành chương thành linh thú của hắn, đi theo bên cạnh hắn.

Mà thân thế của hắn, cũng là hắn mới biết được trước đó không lâu.

Hắn vốn cho rằng mình chỉ là một đứa nhỏ trong gia đình bình thường. Sau khi mẫu thân qua đời theo một đạo sĩ tha phương học mấy năm pháp thuật. Bởi thiên phú của hắn cực cao, đối với việc thu phục yêu hiểu sơ một ít. Về sau một ngày kia, một đám người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dẫn hắn tới Ma giới, nói cho hắn biết, cha hắn thật ra là Ma quân, hắn thật ra là Thiếu chủ Ma giới.

Hắn dùng thời gian hơn một tháng mới dần dần tiếp thu hết thảy, mà trong lúc này, hắn cũng chỉ gặp qua Ứng Bá Thiên một lần. Về sau, hắn bị mang về nhân giới, trải qua hơn một thánh che giấu, lợi dụng thân phận Hạo Khiên, lên Thiên Thanh bái sư.

Vì thế khi Hạo Huyền tra xét thân thế hắn mới không phát giác khác thường. Bởi vì ngoại trừ bị ẩn giấu một tháng, hắn không khác với hài tử bình thường.

-Vì thế tên thật của ta là Minh Ảnh, không phải Hạo Khiên.

Nói xong chuyện xưa dài như vậy, mặc dù đã chọn trọng điểm nói, nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

-Thì ra ngay từ đầu huynh tiếp cận muội là có mục đích…

Mộng Tịch xụ mặt xuống, sau đó dư quang không cẩn thận vẫn không chú ý tới chuyện khác thường đang xảy ra…

-Mộng nhi…

Cảm giác được ý thức đang từ từ trôi đi, Minh Ảnh khẽ gọi nàng, cố gắng chống, không để cho mình ngủ nhanh như vậy.

Ngẩng đầu, Mộng Tịch bỗng nhiên cười ngọt ngào với hắn:

-Bất quá muội không trách huynh. Mặc kệ huynh là ai, vĩnh viễn vẫn là Hạo Khiên ca ca của muội. Mãi mãi không thay đổi!

-Thực sự?

-Ừ! Thực sự!

Mộng Tịch dùng sức gật đầu, cắn ngón tay, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

-Chờ Sư phụ muội tỉnh lại, sau này nếu muốn gặp huynh, huynh lại không thể đến Thiên Thanh, muội đi Ma giới tìm huynh. Dù sao ân oán giữ cha huynh và Sư phụ đã không còn, ông ấy không thể không đồng ý…

Minh Ảnh nghe xong trong lòng không khỏi tê rần, sau đó chậm rãi vươn tay, bạch quang lưu chuyển, Kim linh thạch liền xuất hiện trong tay hắn:

-May là có Hỏa linh thạch, nếu không ta cũng không biết làm sao bắt được nó.

Mộng Tịch giả bộ hài lòng nhận lấy mãnh vỡ thứ tư trong tay hắn. Chỉ là khóe miệng tươi cười có chút cứng nhắc:

-Hạo Khiên ca ca thật là lợi hại ! Đồ trên người thần thú cũng có thể lấy được! Đúng rồi, huynh… Là làm sao làm được vậy?

-Ta…

Thanh âm Minh Ảnh cơ hồ sắp nghe không được, chậm rãi nhắm hai mắt lại:

-Ta… Đem lực lượng Hỏa linh thạch tập trung vào hồn phách. Giống như cùng năm ấy tiên ma đại chiến, Tôn thượng dùng … Hồn phách tán…

-Oa… Đây chính là bí thuật , rất lợi hại … Hạo Khiên ca ca thậm chí ngay cả cái này cũng biết. Huynh thật giỏi !

Mộng Tịch còn đang nói thao thao bất tuyệt nhưng Minh Ảnh không đáp lại nàng. Mãi đến khi tay hắn chậm rãi rơi xuống, sau đó thân thể cũng bắt đầu biến mất từng chút một, Mộng Tịch mới chậm rãi nắm hai tay lại, cắn môi dưới, thấp giọng nức nở đứng lên.

Thi vương một mực trầm mặc bên kia, lúc này ngồi xuống vỗ nhẹ lên vai Mộng Tịch. Mộ Dung Diệc Hàn bên kia lại như một pho tương, thân thể cứng ngắc, hai mắt trống rỗng. Kiếm trong tay hắn không biết từ lúc nào đã rơi trên mặt đất.

Trước khi Minh Ảnh rời khi đã dùng ý thức gọi hắn, nói cho hắn biết…