Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử

Chương 43: Xây phủ (1)




"Này, này...... Cẩn thận một chút. Để xuống chỗ đó....."

"Màu sắc này không đúng, chó má, nhanh đi, đem cái thúng gỗ chân tường ra......" Tiếng người huyên náo trong sân, các công nhân không ngừng bận rộn, vận chuyển gạch ngói, bùn đất, phó thủ nghệ thì quét sơn, điều sắc, làm công việc pha màu,...

"Tiểu thư, trời thật nóng, đây là nước ô mai ướp lạnh, sử dụng trong thời tiết nóng." Tôi quay đầu trông thấy Tiểu Đào đang cẩn thận bưng bát sứ thanh hoa tới, tôi cười nhận lấy: "Cảm ơn." Vừa cầm vào tay đã thấm lạnh, một cỗ hương thơm của cây mơ xộc vào mũi, "ừng ực, ừng ực....." Tôi miệng lớn uống hai ngụm, nhịn không được nhếch nhếch miệng, trong nháy mắt ngực có chút đau nhức, cho tới lúc nước đá chảy tới dạ dày thì có một sự sảng khoái không nói lên lời...

"Phốc..." Tiểu Đào thấy tôi nhe răng trợn mắt, không khỏi bật cười: "Hảo chủ tử, người uống chậm chút, không ai tranh của người đâu." Tôi cười trừng mắt với nàng một chút: " Uống như vậy mới hoải mái." Tôi chép chép miệng: "Đáng tiếc là uống cái này không nấc được, nếu là Cocacola thì tốt."

"Cocacola là gì? Sao lại liên quan tới nấc?" Tiểu Đào không hiểu liền hỏi. "A......"" Tôi khẽ giật mình, nghĩ nghĩ mới hiểu ra: "Haha...." Tôi cười to...... "Ôi!" Không cẩn thận nước ô mai đổ lên người tôi, Tiểu Đào bận bịu đi tới giúp tôi thu dọn, một bên lấy khăn lụa lau, một bên oán trách tôi: "Nô tì nói cái gì vậy? Để người vui thành dạng này. Ai nha, cái này là khăn lụa mỏng, sao lau được hết đây..."

"Ha ha......" Tôi cười híp mắt nhìn nàng thu dọn, nghĩ lại câu hỏi của nàng, nhịn không được lại bật cười, Tiểu Đào bất đắc dĩ đứng dậy: "Xem ra là lau không được, chúng ta quay về phòng thay đồ thôi." Nàng đem cái chén sang một bên đưa cho tiểu thái giám. Tôi khoát tay áo: "Không cần, chốc nữa mọi người tan ca ta còn phải đi xem. Dù sao cũng bẩn rồi, tội gì lãng phí thêm áo mới."

"Còn đi nữa?" Tiểu Đào trợn tròn mắt: "Hảo tiểu thư của tôi! Hảo phúc tấn! Người nhìn xem, nơi đó đâu đáng để phu nhân như người đi tới, đã vậy còn bẩn, ta..." Tôi nhìn nàng một chút, nha đầu này liền đem lời còn lại nuốt trở vào, vẫn còn có chút không cam lòng nhìn tôi. "Đây là nhà của ta, về sau muốn thêm chỗ ở, chỉ có thể tự mình quyết định, hiểu chưa?" Tôi nhìn Tiểu Đào rồi nháy mắt mấy cái, tiểu nha đầu vẫn là một mặt không đồng ý. "Aiz......" Tôi lắc đầu.

"Nước ô mai này còn không?" Tôi hỏi Tiểu Đào.

"Người muốn uống? Ta đi làm ngay."

"Không phải, ta nói là, nếu mà còn, các ngươi cũng uống chút đi, hôm nay trời nóng, cẩn thận bị cảm nắng, Trụ nhi." Tôi đứng người lên bóp bóp cái eo, tiểu thái giám Tần Trụ bận bịu chạy tới: "Chủ tử?"

"Ngươi đi tới Lưu đốc công* nói một tiếng, chút nữa làm canh đậu xanh nhiều chút, cho các công nhân giải nhiệt. Nếu quá nóng, thì nghỉ ngơi một chút, nghỉ tại phòng chỗ đấy cũng được không lại phải chạy chỗ xa để nghỉ."

*Đốc công: cai thầu về xây dựng

"Nô tài đã biết, sẽ đi nói ngay." Tiểu thái giám liền quay người hướng dưới hòn non bộ chạy đi.

"Người tốt quá." Tiểu Đào đưa khăn cho tôi lau mồ hôi trên trán, lại cầm cây quạt tại đằng sau tôi quạt cho tôi, tôi dùng khăn tay, tùy ý để trên mặt bàn: "Làm sao vậy, như tế không tốt sao?" Sau lưng lại không có tiếng trả lời, tôi giương mắt nhìn lại, Tiểu Đào không biết đang suy nghĩ gì, thấy tôi nhìn nàng, liền lắc đầu: "Không phải, chỉ là bất quá......" Mặt nàng nhăn thành một đống: "Nô tì không biết nên nói thế nào, chỉ là..." Tôi mỉm cười: "Ta hiểu, ngươi yên tâm đi." Tiểu Đào khẽ giật mình, thở dài thườn thượt một hơi, không nói gì nữa. Tôi khép hờ con mắt, vị trí xây đình nghỉ mát này rất khá, đã che nắng lại có gió mát, tôi luôn luôn cho rằng cổ nhân có thật nhiều kỹ thuật tiên tiến cùng tư tưởng nhân văn, chỉ bất quá trong hiện đại mấy thứ này đều không còn. Mấy ngày nay ở công trường, tôi suy nghĩ rất nhiều. Hiện tại là tháng bảy âm lịch, tháng nóng nhất của Bắc Kinh, mặt trời sáng đến trắng bệch, hướng nơi xa nhìn lại, tựa như có một tầng gợn nước đang chấn động, người không cần phải nói, những thực vật màu xanh kia như mất đi sức sống, ỉu xìu uể oải bên ven đường, đất hoang, chỉ là ngẫu nhiên theo gió nhẹ đong đưa hai lần, lộ ra một chút sức sống.....

Toà này phủ đệ này là nửa tháng trước Khang Hi Hoàng đế ban cho Dận Tường, hắn đã thành hôn, cư nhiên là không thể lại ở trong hoàng cung, bởi vậy Hoàng đế ban biệt viện này cho hắn. Nghe nói đây là tòa biệt viện của một đại thần thời tiền Minh, không lớn, cũng không hề mục nát, nhưng lại có sự thú vị của Giang Nam, tôi nhìn một lần liền rất thích. Dận Tường đối với mấy cái này đều không để tâm, thấy tôi vui vẻ, hắn cũng thích thú, tìm tới mấy công nhân tu sửa. Hoàng Thượng từ nội khố ban chút bạc cho chúng tôi, Thái tử gia và mấy huynh đệ cũng đều có đồng tình. Dận Tường trong tay không có nhiều tiền tài, cũng may biệt viện này không lớn, tu sửa vẫn là được. Thứ nhất chúng tôi không có nhiều tiền; thứ hai tôi không bao giờ để ý lời ra tiếng vào. Bởi vậy người hầu bên cạnh cũng không có nhiều, ngoại trừ bên cạnh Dận Tường có khoảng chục người thường cùng hắn ra ngoài, còn những người khác đều là được đưa đến từ các phủ. Lòng tôi biết rõ ràng đây đều là gián điệp, nhưng trên mặt vẫn không để ý. Dận Tường cũng biết, ai đến hắn cũng khồn từ chối, tôi chỉ có thể nhắm mắt nhìn danh sách người làm ngày càng tăng.

Tôi thở dài, hơi mở mắt nhìn Tiểu Đào một bên đang quạt cho tôi, nàng là người ngoại lệ duy nhất, ngẫm lại ngày đó tôi gặp được nàng, thật sự là giật nảy mình, nha đầu này vừa khóc vừa cười lao tới, tôi cũng mừng rỡ không hiểu, chưa hề nghĩ tới còn có thể gặp lại nàng, cho tới khi Tiểu Đào nói ra, tôi mới biết được, nàng là Tứ gia đưa tới. Tiểu Đào đã lập gia đình, là một biểu ca họ hàng xa, làm người hầu trong phủ Thất gia, là Tứ gia sai người tìm nàng đến, hỏi nàng có nguyện ý hay không về bên cạnh tôi hầu hạ, Tiểu Đào cư nhiên là nguyện ý. Tôi ở với nàng thời gian mặc dù không dài, nhưng là thực tình đối tốt với nàng, huống chi trước đó tôi tới, Minh Vy cũng đối với nàng vô cùng tốt, lại thêm trượng phu của nàng ở phủ Thất gia không kiếm được đến hai đồng tiền, nàng tới chỗ tôi coi như là thêm tiền trợ cấp.

Buổi tối Dận Tường trở về, tôi đề cập với hắn chuyện này, hắn khẽ giật mình, lại không nói cái gì, tôi giúp hắn cởi triều phục, mũ quan, trong lòng có chút loạn. Chuyện này ngay từ đầu tôi không giấu hắn, cũng không gạt được, cũng chỉ có thể cho phép hắn. Đang giúp hắn lỏng tay âo: "Vẫn là Tứ ca cẩn thận." Dận Tường đột nhiên nói. "A?" Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười híp mắt nói: "Bên cạnh nàng có thềm tri kỉ mới tốt." Tôi gật gật đầu. Quay đầu đi, Dận Tường kêu đói bụng, tôi loay hoay gọi người chuẩn bị tốt bữa tối đem đến, Dận Tường miệng lớn ăn, thỉnh thoảng cùng tôi nói chuyện sáng nay, tôi ở một bên an tĩnh nghe, ngẫu nhiên nói thêm suy nghĩ của mình, cứ như vậy nói chuyện cười đùa, đến lúc đi ngủ.

Đêm đó, Dận Tường có chút điên cuồng, hắn thậm chí làm đau tôi, tôi nhíu chặt lông mày, nghe Dận Tường thở dốc, trên đầu của hắn mồ hôi thỉnh thoảng lại rơi vào trên mặt của tôi, trên ngực, khí lực lớn đến hận không thể đem ta nhập vào thân thể của hắn. Tôi nhịn không được nghĩ, cho dù có một ngày tôi có thể hoàn toàn quên Tứ gia, vậy còn hắn, lúc nào mới có thể diệt trừ tâm ma...... Tôi dùng cánh tay nhẹ nhàng khép lại, chậm rãi vỗ nhẹ trên lưng hắn, cảm giác lưng hắn cứng ngắc dần thả lỏng xuống, sau một lát, Dận Tường lật người, đem tôi ôm vào trong ngực.

"Tiểu Vi." Hắn nói giọng khàn khàn. "Ân?" Mùi hương trên thân thể Dận Tưởng bao quanh tôi, lại đem đến cho tôi cảm giác an tâm, tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt, ngáp một cái. Dận Tường thấy tôi mệt, dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, nàng ngủ đi." Nói xong giúp tôi chỉnh lại gối đầu, lại kéo xong chăn mền che lại hai chúng tôi. Tôi cảm thấy đầu choáng váng nặng nề, nghe rõ nhịp tim Dận Tường, nhẹ nói: "Ta là vợ chàng, Tứ gia là huynh trưởng chàng, ta và hắn chính là đệ tức, đúng không?" Dận Tường cứng đờ, một lát sau, mới thấp giọng nói: "Không sai." Tôi vuốt mắt, rồi mở to mắt nhìn hắn, mắt Dận Tường có chút lóe quang, nhìn tôi: "Vậy nàng muốn thay đổi sao? Chúng ta thay đổi vị trí với nhau. Ta thì không muốn đổi, vậy nàng......"

"Đương nhiên không!!" Không chờ tôi nói xong, Dận Tường lớn tiếng trả lời, tay lại tự giác nắm cánh tay của tôi, tôi cười khổ nhếch nhếch miệng. "Sao lại không được. Mọi như là như vậy, chỉ cần mình không muốn thay đổi, người khác cũng không thể làm gì được...... Ngủ đi." Tôi giật giật, tìm vị trí thoải mái trong ngực hắn. Aiz...... Thật là nóng, sao tối nay nóng tới vậy chứ,...

"Biết rồi, nhanh ngủ đi." thanh âm Dận Tường đã trở về như lúc bình thường, tôi mỉm cười, ngượng ngùng đánh tới, bỗng nhiên nhớ tới. "Này..." tôi dùng móng tay nhéo nhéo phần ngực Dận Tường. "A..." hắn hít vào một ngụm khí lạnh, dùng tay che tay của tôi: "Sao nàng có thể ra tay ác độc như vậy."

Lần sau chàng mà làm ta đau như vậy thì ngủ dưới sàn nhà đi." Nói xong tôi liền mơ màng ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng Dận Tường cười: "Tuân mệnh..."

"Tiểu thư...... Tiểu thư."

"A?" Tôi bỗng mở mắt ra, phát hiện là Tiểu Đào khẽ đẩy tôi, tôi nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt: "Sao vậy?"

"Người mệt quá phải không, vừa rồi lại ngủ quên." Tiểu Đào cúi người nhìn tôi. "Không có gì, nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung thôi." Tôi đứng dậy: "Đi thôi, đi xuống xem một chút." Tiểu Đào một mặt không vui, tôi cười nói: "Tốt rồi, bây giờ ngươi gả cho người khác so với trước kia lại càng nhiều lời, đến Thập tam còn không quản được ta, ngươi ngược lại......" Lời còn chưa dứt, liền nhìn Tiểu Đào nhếch miệng: "Đến Thập tam gia không quản được người? Chỉ sợ người nói một tiếng "Ta muốn hái mặt trăng", Thập tam gia sẽ liền tìm cho người cái thang a." Tiểu Đào biểu diễn tình cảm...... "Phốc" tôi bật cười, một bên nha đầu, thái giám đều cười trộm.

"Ngươi lợi hại, buổi tối ngươi dùng dạng đấy mà diễn cho các gia xem lại." Tiểu Đào thè lưỡi: "Cũng đâu phải nô tì không muốn sống nữa." Tôi một tay đong đưa cây quạt, một bên cười nói: "Hóa ra ngươi là lão thái thái ăn quả hồng, chuyên lấy ta ra để mà bóp." Tiểu Đào cười ha ha, làm mặt quỷ. Chúng tôi vui vẻ hướng đi xuống, nói thật, có Tiểu Đào ở bên người, tôi thật sự là yên tâm không ít, từ lúc nàng tới, Thất Hương liền bị điều tới thư phòng, trong lòng tôi thật sự thở phào một cái, bằng không suốt ngày nhìn nàng bày vẻ mặt âm dương kỳ quái nhìn tôi, thật đúng là khó chịu. Nhưng Dận Tường không đề cập tới, tôi lại không thể có lý do đổi nàng, hiện tại Tiểu Đào tới, vừa vặn đúng lúc, đưa nàng tới chỗ khác. Dận Tường biết sau những lần cười nói có phải là tôi đang đẩy những thứ phiền phức về phía hắn, tôi lắc đầu, đối với hắn mà nói, chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người thôi. Hắn sững sờ, cười lớn, sau đó liền lại không có đề cập chuyện này, Thất Hương cũng vẫn đang làm chút nước trà trong thư phòng.

Tiểu Đào từng lo lắng hỏi tôi, tại sao lại đem một đại cô nương xinh đẹp như vậy để bên cạnh Thập tam, chẳng lẽ không sợ...... Tôi không nói chuyện, trong lòng lại hiểu, những nữ nhân khác nhìn qua đã có sơ hở, nhưng Thất Hương...... Tôi chỉ có cảm giác lành lạnh, cũng không phải vì nàng lai lịch bất minh mà tò mò, chỉ là vô thức có một loại trực giác, chuyện này không hiểu vẫn là tốt với tôi...... Bởi vậy chỉ có thể đem nàng dời khỏi mắt tôi, Dận Tường giống như có gì đó nên không thể nói rõ, mà không cách nào mở miệng đem nha đầu này điều đi.