Nghĩ tới Thập tam, Đức phi không quá để ý việc tôi ở cùng Thập tam, khả năng vì Thập tam không phải con ruột của người, cũng có thể vì người đối với Thập tam là yêu thương, hy vọng hắn hạnh phúc, có lẽ vì điều này cũng khiến tôi bỏ Tứ gia và Thập tứ khỏi đầu. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ thấy đầu đau muốn nứt, ngồi trên đất một lát, cảm thấy mông lạnh buốt, cười khổ lắc đầu, dùng sức đứng lên, cong người. Nhẫn ngọc Dận Tường tặng tôi theo cổ áo mà rơi ra ngoài.
Tôi khẽ giật mình, dùng tay lạnh buốt mà nắm chặt nó, mang theo nhiệt từ người tôi cứ vậy mà nằm trong tay. Tựa như dáng tươi cười ôn hòa của Thập tam, tôi nhẹ đặt nó lên bờ môi, ngươi lại giúp ta lần nữa.
Hoàng thượng mang theo a ca, công thần bọn họ đi Thái Sơn bái Khổng Tử, ngoại trừ Thái hậu, những phi tần khác đều ở lại, vì không có Hoàng hậu, các nàng không đủ tư cách, ngay cả quý chủ tử cũng không thể. Ba ngày sau tôi biết Hoàng thượng đã về, vì Đức phi nương nương được người gọi đi. Đức phi vẻ mặt vui mừng, dù sao Hoàng thượng vừa về, cũng không chọn người mà ngài sủng ái nhất để thị tẩm mà chọn thẻ bài của Đức phi. Điều đó chứng tỏ Đức phi vẫn được sủng, đối với Tứ gia và Thập tứ mà nói đây là chuyện tốt.
Dận Tường vài ngày không gặp tôi, lén lút vào phòng tôi, trong lòng thấy hắn cao hứng... Vấn đề là dù tôi ở một mình nhưng bên cạnh là phòng Đông Liên. Tôi dùng hết thủ đoạn cũng không thể đuổi tên tiểu tử ngang ngược này. Bất đắc dĩ cũng không để ý hắn mà đi ngủ. Dận Tường nhích lại gần, chăm chú ôm lấy tôi, tôi biết rõ giãy không được nên cũng kệ. Mơ mơ màng màng ngủ, chợt nghe hắn nói bên tai: "Thực sợ khi nàng không để ý tới ta." Tôi bị đánh thức, thấy hắn dần ngủ say còn tôi lại mở mắt, nghe thấy hơi thở của hắn...
Buổi tối ngày thứ hai là thời gian náo nhiệt nhất --- miếu hội. Lúc này vì Hoàng thượng ở phủ Tế Nam, quan viên, thân sĩ, dân chúng phung phí tổ chức, nhất định phải trở thành nơi phông hoa thái bình. Trực lệ* Tổng đốc, Tuần phủ Sơn Đông, Tri phủ Tế Nam, các quan văn võ đã sớm tới. Bên hồ Đại Minh dựng lễ đài, còn có thuyền rồng lớn, lại có đèn lồng và pháo hoa. Cũng không thua kém gì đèn pha hiện đại, ngược lại còn có một tia lãng mạn.
*Trực Lệ: từng là nơi hành chính của Trung Quốc, tồn tại từ thời nhà Minh và giải thể năm 1928 (wikipedia)
Dận Tường cũng sớm nói với tôi, buổi tối sẽ dẫn tôi đi chơi. Vốn dĩ tôi không dám nhưng nghe hắn nói rất náo nhiệt, tôi thật sự động tâm rồi. Không biết mình có thể trở về hiện đại không nhưng đây là cơ hội so với hoàng kim còn trân quý hơn, cắn răng gật đầu.
Buổi tối, Đức phi phụng chỉ ban giá, các cung nữ không muốn đi khó gặp náo nhiệt. Đối với tôi không quá thoải mái, để người khác thế chỗ. Đức phi thấy tôi như vậy, cũng không cưỡng cầu cho tôi nghỉ ngơi, tôi không khỏi chút xấu hổ, dù sao cũng là nói dối. Đức phi từ hôm đó tới nay đối với tôi vẫn như vậy, phảng phất từ không nói cho tôi biết những lời kia tựa như... Tôi phải tự bảo vệ mình, đối với chuyện này nửa chữ không đề cập đến.
Đưa mắt nhìn Đức phi với trang phục lộng lẫy đi ra cửa, chính mình chạy về phòng chờ đợi. Dận Tường cũng muốn ban giá, không biết hắn chạy tới thế nào. Nhìn ra ngoài chốc lát, thời cơ không còn sớm, tôi đi đến bên giường, nhìn phía dưới lấy ra cái bọc hôm qua Thập tam đưa cho. Mở ra xem bên trong là một bộ trang phục nam, không khỏi bật cười, giống hết trên TV, tôi không khỏi hưng phấn, bất luận là làm việc tốt nhưng làm chuyện xấu vẫn phấn khích hơn. Tôi hôm nay muốn làm việc, là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu, cho nên hưng phấn gấp bội, tay run rẩy, ngây ngốc dập đầu mà lấy y phục mặc. Đáng tiếc trong phòng không có gương lớn, đành chính mình dùng sức lắc lắc mặt, quay người, có cái gương nhỏ trên bàn, nhìn thấy mình không còn là cung nữ mà bộ dạng chẳng ra làm sao. Không khỏi bật cười, vội ngồi xuống, chỉnh tóc. Nhìn mình trong kính, đôi má trắng nõn, miệng đỏ hồng, lông mi rậm, hạ xuống tràn đầy phúc khí. Haha! Giờ nhìn tôi là một mỹ nữ a. Cười thầm... Đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn lại, Dận Tường đang đứng ở cửa ra vào si ngốc nhìn tôi. Tôi đỏ mặt, thật muốn chết, hắn thấy tôi như tự kỷ, tôi cúi đầu đứng lên, kéo tay áo hắn: "Đi thôi." Dận Tường kéo tay tôi lại, đem mặt tôi nâng lên, tôi trừng mắt nhìn, mũ đặt lên đỉnh đầu. Tôi vổ thức ngẩng đầu, vươn tay sờ đầu, nhìn vẻ mặt buồn cười của Thập tam, tôi bật cười: "Đúng rồi! Tóc không thể để lộ." Dận Tường đột nhiên cúi đầu xuống, tại khóe miệng tôi mà hôn. Chưa kịp phản ứng gì, kéo tôi bỏ chạy. Tôi chỉ có thể lấy tay đè mũ xuống, theo hắn đi ra cửa.
"Gió đông ngàn cây nở hoa, càng thổi rơi, sao như mưa, bảo mã điêu xe hương đầy đường. Gió, tiếng tiêu động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ..." Miệng tôi lẩm bẩm mấy câu này, trước mắt phảng phất cảnh trong sách, hiện ra sống động trước mắt.
"A...!" Bả vai bị vỗ, lại càng hoảng sợ. Dận Tường vui vẻ đứng sau tôi, cầm trong tay mứt quả và cái gì đó. Khuôn mặt sáng sủa ở dưới đèn nửa sáng nửa tối nhưng không thể che hết vẻ ôn nhu vui sướng. Tôi trầm thấp nói: "Đột nhiên thu tay, lại đứng dưới đèn tối..." Thập tam đi lên phía trước, đụng đụng, muốn nghe tôi đang nói gì. Tôi cười lắc đầu, lấy chút mứt quả trong tay hắn, bỏ vào miệng nhai.
Dận Tường kéo tôi vào đám đông, chung quanh đều là tiếng cười, tiếng rao bán, từng mùi đồ ăn thơm bay tới, tôi vui vẻ cười giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên, nhìn xung quanh.
"Ôi!" Chân bỗng thoáng đau, là bị một vị phu nhân mập hung hăng đạp một cái. Thập tam đỡ tôi, phu nhân kia chỉ lườm tôi, không nói gì, vênh váo cùng bọn hạ nhân đi. Dận Tường nhíu mày, định mở miệng, tôi kéo tay hắn, lắc đầu: "Được rồi! Chúng ta vốn là trốn ra ngoài, đừng gây chuyện, lúc này trong thành nhiều thị vệ, bị nhận ra sẽ không tốt." Dận Tường bất đắc dĩ thở dài, hỏi: "Có đau hay không?" Nói xong cúi người muốn xem chân tôi. Tôi vội kéo hắn: "Không có gì!"
Nói xong liền kéo hắn rời đi. Phía trước người vây thành một vòng, chúng tôi liếc nhau, Dận Tường kéo tôi chen vào. Lúc này mới thấy, thì ra là so bắn tên. Bia ngắm đặt phía trước, mười văn tiền ba mũi tên, giống như trò chơi ném phi tiêu ở thời hiện đại, bắn trúng có thưởng. Dận Tường đời nào lại để mấy trò gà này vào mắt, chỉ là thấy tôi cao hứng, theo tôi xem. Tôi hưng phấn nhìn nguyên một đám người đi lên thử, cũng có người bắn trúng và có giải thưởng nhỏ, còn có bắn xa hơn, thậm chí còn nhiều thủ đoạn, không khỏi bật cười. Chẳng trách bia ngắm quay lưng về phía hồ Đại Minh, nếu không là lấy mạng người. Trong nháy mắt, trông thấy cái kệ trên thưởng đài có một cái trâm ngọc, toàn thân màu trắng, có chút sáng bóng, tôi không khỏi nghiêng đầu nhìn nhiều lần.
"Ông chủ, cái kia bắn thế nào?" Tôi khẽ giật mình, quay đầu phát hiện Dận Tường không biết khi nào đã ở sân bãi, tôi không khỏi ngây người, hắn nhìn tôi mà cười. Ông chủ nhìn hắn mà đánh giá, trở lại chỉ chỉ đồ vật đằng sau lưng cách xa trăm bước, tôi híp mắt nhìn, phát hiện đó là ba miếng đồng thời Khang Hy, đang được sợi tơ hồng treo nhẹ nhàng phiêu đãng. "Vị gia nay, tam tiền ngân tử, ba mũi tên đều trúng, cây trâm dương chi này là của ngài rồi, đều phải trúng đấy!" Ông chủ cười hì hì lặp lại. Lòng tôi chợt lạnh, mục tiêu nhỏ như vậy, tiền cũng không phải vấn đề, nếu bắn không trúng, thể diện của Thập tam... Tôi không khỏi nhíu mày, nhìn Thập tam cười, ném bạc vụn vào trong tay ông chủ, quay người cầm cung, nhiệt tình, liền bước tới khoảng cách quy định, đứng thẳng lưng, kéo căng cung.
Vừa thấy cái tư thế kia, ông chủ ngược lại nghiêm mặt, tôi nhắm nghiền hai mắt căn bản không dám nhìn, chỉ nghe thấy: "Sưu sưu sưu!" ba tiếng. Đám người một hồi yên tĩnh, trong lòng lạnh hẳn, chẳng lẽ...
"Tốt, tốt lắm! Thật sự là thần tiễn!!" Một hồi thanh âm trầm trồ khen ngợi vang trời. Tôi lại càng hoảng sợ, trợn mắt nhìn lại, Dận Tường híp mắt đứng trước mặt tôi, cầm trong tay cây trâm kia. Tôi không quan tâm mà bề bộn kéo hắn ra khỏi đám người, chạy đến bên hồ tới một quán cháo ngồi xuống, thở hổn hển. Dận Tường cười nhìn tôi: "Chạy cái gì, cũng đâu phải cướp?" Tôi trợn mắt: "Tam tiền ngân tử, đồi một cây trâm ngọc, ta sợ trong chốc lát ngươi bị người ta đánh." Tôi biết rõ những thứ này bầy bán ở vỉa hè đều có, phương diện này cổ kim giai đồng. Tôi chưa nói xong, cây trâm đã đặt trong tay tôi, tôi lấy nhìn nhìn
"Thích không?"
Tôi gật gật đầu, cẩn thận đem nó vào trong tay áo. Đây là món vật thứ hai hắn tặng tôi, ngẩng đầu cười nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta mời ngươi bát cháo bột." Dận Tường một bên quay đầu gọi chủ quán mang trà tới, một bên cười nói: "Nàng có tiền mời sao?"
Tôi cười nói: "Ta mượn trước nha?!" Thập tam phụt cười, nói đi nói lại chưa thấy ai đi vay tiền mà khí khái hùng hổ như vậy. Tôi làm mặt quỷ, chọc cho Dận Tường cười, cháo bột rất nhanh đã bưng tới, mỗi người một chén, bưng lên mà húp: "Thật là thơm!" Tôi khích lệ nói với chủ quán, chủ quán cười đến híp mắt. Quay đầu lại, bất chấp bị phỏng, liền miệng lớn mà húp, rất nhanh đã hết. Lòng tôi thỏa mãn mà lau miệng, ngẩng đầu thấy Dận Tường đang nhìn tôi, ánh mắt kia... Tôi chỉ cảm thấy như mình biến thành cháo bột.
"Làm sao vậy?" Tôi cả tiếng nói: "Ngươi không ăn thì để ta!" Vươn tay định lấy, Thập tam liền né, cầm chặt lấy cổ tay tôi, tôi mặt đỏ lên: "Này, ngươi buông ra, hai nam nhân thế này mà như vậy!". Dận Tường không để ý, lại gần: "Tiểu Vi, ta..."
"Rầm!!" Một vật gì đó bị đá văng, làm tôi giật mình. Cùng Dận Tường quay đầu lại nhìn, ba nam nhân cầm một cái sạp bán đồ, rồi đá chủ quán mấy cước, hùng hổ mà bước đi.
"Ai, thật là khốn nạn mà..." Ông chủ phía sau than, Dận Tường đứng dậy định đi tới, nhưng bị chặn lại: "Vị gia này, ở đây đều có bá chủ một phương. Ngài là người xứ khác nên không biết, tốt nhất là đừng động vào họ." Tôi biết hắn là có ý tốt, khiến Dận Tường hạ hỏa lại. Vừa nhìn sắc mặt hắn đã biết rõ, trong lòng tôi cũng phẫn nộ, mấy tên du côn lưu manh ấy, nếu Dận Tường hạ thủ những người này không chết cũng thừa sống thiếu chết. Hoàng tử ở đây làm loạn, đến tai Hoàng thượng thì...
Nhìn Dận Tường cởi áo ngoài ra, tôi lo lắng nhìn bốn phía, không biết ngăn lại thế nào. Vừa nghiêng đầu thì thấy nữ nhân mập vừa rồi giẫm vào chân tôi, nàng ta cùng nha hoàn đang đứng bên một sạp bán son, sạp bên cạnh là bột phấn nước. Nàng ta cùng mấy hạ nhân cách đó không xa, mấy tên du côn vừa rồi cũng mới đi tới, như thể thấy sạp hàng đó lại hứng thú. Tôi đột nhiên nhớ tới Thành Long từng đóng một phim, kéo Dận Tường lại, hắn có chút mất hứng, thấy tôi gỡ nón xuống đưa cho hắn, lấu áo choàng, nhìn hắn cười: "Ngươi chờ ta!" Nói xong tôi quay người rời đi, Dận Tường cũng không giữ: "Tiểu Vi, nàng...". Tôi không để ý tới hắn, hướng nữ nhân kia mà đi.
Cọ cọ đi qua, tôi đứng gần nữ nhân béo, làm bộ dạng như đang nhìn thứ gì đó, quả nhiên mấy tên côn đồ tìm thấy rắc rối ở đó. Rồi hướng chúng tôi đi tới, đúng lúc họ đi tới sau nữ nhân mập, chặn mặt mọi người, tôi nhanh chóng thò tay khỏi áo choàng, vộ nhẹ vào mông nữ nhân mập kia, vặn vẹo chút ít, rồi làm như không có gì.
"A!" Nữ nhân kia hét một tiếng, nhanh chóng quay lại nhìn tôi. Thấy tôi là nữ nhân liền đảo mắt nhìn mấy tên côn đồ, mấy tên bị nàng ta hét lên làm giật mình, không hiểu nhìn nàng ta. Nữ nhân mập mặt trướng tới đỏ bừng, xoay người, cho một tên côn đồ một bạt tai: "Ngươi là ai? Dám giỡn cợt ta?" Nàng ta nghiêm nghị mắng, những người kia bị ăn tát cũng đâu bỏ qua, còn chưa kịp ra tay, bảy tám gia đinh đã lên túm ba tên côn đồ kia đánh.
Tôi bề bộn chạy tới một bên, để tránh tai họa. Haha! Đúng là chó cắn chó. Đột nhiên bị người kéo, tôi cả kinh, an tĩnh lại thấy Dận Tường kéo tôi tới một gốc cây. Chúng tôi nhìn lại bên kia loạn thành một bầy, người người nhìn xem...
"Haha." Thập tam cười to, ngửa tới ngửa lui tới chảy nước mắt. Tôi chưa thấy hắn cười vui vẻ như vậy bao giờ, ngẫm lại vừa rồi mình mới làm việc tốt, cũng có chút không ý tứ. Gãi gãi đầu, định nói cái gì cho tốt, đột nhiên ngã vào một cái ôm. Thập tam ôm chặt tôi, dùng tay vuốt tóc tôi: "Tiểu Vi, Tiểu Vi của ta, đừng rời ta..." Tôi lặng yên tựa trong lòng ngực hắn, cảm thấy yên bình, những tiếng kia dường như tôi không quan tâm. Bên hồ chỉ còn tôi và hắn. Đột nhiên cảm giác cánh tay Dận Tường cứng đờ, tôi sững sờ, nhìn ra mặt hồ theo hắn.
"Hô." Tôi hít một hơi dài, một chiếc thuyền hoa lớn đang đỗ trên mặt hồ. Vô số đèn lồng và đuốc treo quanh, làm sáng cả mặt hồ, vừa rồi cách xa không thấy, bây giờ đã ở gần, mới phát giác tứ phía đều mảng sáng. Mắt của tôi mặc dù không tốt như Thập tam nhưng thân ảnh của a ca thì nhận ra được. Con ngươi đảo lòng vòng, cuối cùng cười khổ. Khang Hi hướng nơi a ca mà biểu hiện sẽ thế nào? Bọn hắn không thành thật mà ở yên trong thuyền. Phía sau bọn họ mơ hồ còn có người, tôi không nhìn rõ lắm...
Thấp đầu không hiểu mà thở dài một hơi. Khá tốt, không có Tứ a ca... Chỉ cảm thấy cánh tay Dận Tường giật giật, đang định ngẩng đầu nhìn hắn thì nghe có tiếng nước ào ào, thuận thế mà nhìn. Một thuyền nhỏ chèo tới đây, thoáng cái đã sát bờ, một người lính đi lên trước, ngọn đèn dầu đốt lên, tôi hơi hoa mắt, lòng tôi hơi co lại, là đại thái giám Lý Đức Toàn...
_______________________
Trong phim hình như đoạn sắp tới này là ban hôn cho Thập Tam (。◕‿‿◕。).