Ngoài kia tiếng người náo loạn, tôi chậm rãi đứng lên, lưng tôi đau, nghiêng người dựa vào giường, tôi đã không chợp mắt cả một đêm, chỉ ngốc nghếch nhìn Thập tam. Nghĩ về hắn và điều đó. Một người có cùng huyết thống...
Muốn đứng lên, mới phát hiện tay vẫn bị Thập tam nắm chặt, đã không còn cảm thấy gì, tôi cũng không dám vùng vẫy sợ đánh thức hắn. Hôm qua buổi tối, hắn thật vất vả mới an tâm ngủ, để hắn nghỉ thêm chút. Vì vậy, tôi chỉ thay đổi tư thế, dựa lưng vào giường, nhìn vào bức màn.
"Tiểu Vi!" Đông Liên vén rèm đi tới chỗ tôi, khẽ giật mình. Tôi mỉm cười. Đông Liên bước nhẹ tới, cúi đầu nhìn chúng tôi nắm tay, trầm mặc một lúc, trở lại bên cầm vài thứ, hướng phía cửa đi tới. Ánh mắt tôi nhìn theo nàng, nàng vén rèm đi ra ngoài, đột nhiên dừng chút, quay lại nhẹ nói: "Muội chăm sóc Thập tam gia nhé! Ta tới chỗ Tứ gia... Muội... aiz..." Đông Liên khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói hết lời, chỉ nhìn tôi, quay người đi ra.
Ai! Tôi thở dài nặng nề, rốt cuộc vẫn phải có một ngày như vậy. Kinh ngạc mà nhìn qua mành rèm. Đôi mắt đáng thương của Đông Liên nhìn tôi cứ vậy mà khắc vào rèm, tôi nhìn chằm chằm...
Gió buổi sáng thỉnh thoảng theo khe hở thổi đến, tôi hít sâu "Phù..." tôi hít vào khí lạnh, vui mừng quay đầu lại, Thập tam đang mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt sảng khoái, tôi không quan tâm, hắn mắm chặt bàn tay của tôi, yên lặng nhìn hắn mà bật cười
Thập tam nhìn tôi vui vẻ cười, không nói gì, chỉ dùng lực kéo tôi, tôi không tự chủ được bị hắn kéo ngồi trên giường, có nhiều cảm giác ập tới, không khỏi có chút xấu hổ, gấp rút lui về phía sau lại không dám dùng quá sức, sợ rách vết thương của hắn... Hắn thấy tôi như vậy muốn giãy dụa đứng lên. Tôi lại càng hoảng hốt, bề bộn dìu hắn: "Ngươi đừng đứng lên! Vết thương của ngươi... A... " còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy hoa mắt không khỏi kêu to một tiếng. Các cảm giác khôi phục lại. Khuôn mặt tuấn tú của Dận Tường đang áp trên mặt tôi... Tôi sững sờ, thoáng chút mặt đã đỏ, vô thức lấy tay đẩy hắn ra...
"Ây..." vì hành động của tôi, Thập tam cau mày lại, tôi liền rút tay về. Trời ạ! Tôi vậy mà quên ngực hắn đang bị thương, vừa định đưa tay qua kiểm tra, lại bị hắn cầm chặt đặt lên người. Tôi bất động mà ở đó, mặc hắn nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt tôi.
Tôi vô thức chăm chú nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt ôn nhu như biển dường như muốn nhấm chìm tôi...
Trên người truyền đến lực nặng ép tới mức tôi không thở được, đột nhiên ý thức được, hắn không còn là một đứa trẻ mà là...
"Nàng thật sự không có chuyện? Nàng biết không, hôm qua làm ta đến sợ, nhìn nàng như vậy mà chạy tới..." thanh âm Thập tam truyền đến, tôi trừng mắt nhìn, ý thức tập trung lại. Nhìn xem trong mắt hắn là nỗi sợ hãi, tôi khẽ cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc hắn: "Ta cũng sợ nha! Cũng may không có gì!" Dân Tường bắt lấy tay tôi, đặt lên môi hắn mà hôn nhẹ: "Đừng như vậy nữa! Đừng dọa ta, cũng đừng rời xa ta..." hắn dừng một chút, nhìn tôi: "Chỉ mình ta... Được không?"
Giọng nói của Thập tam rất nhỏ nhưng vẫn truyền đến tai tôi ràng, tôi yên lặng nhìn đồng tử đen tuyền của hắn và hiện lên thứ gì đó trong lòng... A...! Đau quá!! Trong lòng như bị dao cắt thành từng miếng nhỏ, và đầy đau đớn... Tôi nhắm chặt hai mắt, chậm rãi chờ cơn đau đi qua. "Tiểu Vi?" Giọng nói Thập tam truyền đến tôi thở phù rồi chậm rãi mở mắt ra, nhìn vẻ lo lắng của Thập tam, trong đôi mắt mong chờ ẩn sâu là sợ hãi, mắt của tôi đau xót... Hắn sợ bị từ chối. Hắn thông minh như vậy làm sao không nhận ra trong tôi có sự do dự.
"Được!" Tôi nhẹ đáp nhưng chắc chắn Tứ gia hắn còn có giang sơn nhưng trước mắt Thập tam chỉ có tôi. Mọi chuyện trong tương lai tiến triển ra sao tôi không nhìn thấy, thôi thì phải quý trọng cái trước mắt. Trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi vẫn là đau lòng cho Tứ gia, sẽ quan tâm hắn, cố gắng có thể vì hắn làm nhiều chuyện, nhưng tôi chỉ ở lại bên Thập tam cho tới lúc rời đi...
Đủ loại suy nghĩ trong đầu luân chuyển lại chỉ trong chớp mắt, chỉ có Thập tam với khuôn mặt vui vẻ xuất hiện trước mặt tôi, tôi không tự chủ cũng bắt đầu vui vẻ. Quyết định của tôi không sai! Không sai...
"Gọi tên ta, về sau đều gọi như vậy, được không?" Hắn cúi đầu, gần tới nỗi chúng tôi đều nghe thấy hô hấp của nhau, trái tim tôi đập thình thịch. Chúng tôi đều biết rõ, sau này sẽ thay đổi.
"Dận Tường..." tôi nhắm mắt lại nhẹ nhàng gọi tên hắn. Một cảm giác nhẹ nhàng chạm vào môi của tôi, ôn nhu di chuyển, mút vào, càng lúc càng kịch liệt... Trong lòng tôi cảm nhận được, thân thể không khỏi nóng rực... Nước mắt nhẹ nhàng mà chảy xuống.
"Tiểu Vi?" Thập tam a ca thấy nước mắt của tôi, ngừng lại, kinh ngạc nhìn tôi, một tia đau đớn trong mắt hiện lên. Tôi hai mắt đẫm lệ ngẩng lên nhìn hắn: "Làm sao? Chưa thấy vui đến phát khóc à?!" Hắn sững sờ, nở nụ cười, cúi đầu xuống hôn lên vệt nước mắt của tôi, tất thảy mà cưng chiều: "Haha! Tiểu Vi a, Tiểu Vi của ta..."
Tôi căn bản không dám nghĩ tại sao mình khóc, chỉ cảm thấy nước mắt không cách nào dừng được, Thập tam không nói gì, chỉ hôn lên những giọt nước mắt của tôi... Lòng tôi cũng khóc, chẳng qua tôi cũng chỉ là một nữ nhân tồi. Cứ như vậy đã qua một hồi, bao nhiêu đau buồn cũng theo nước mắt chảy đi. Tôi mở mắt ra nhìn vào đôi mắt hắn, trong lòng là một mảnh trong veo. Vươn tay ra, nhẹ nhàng mà hôn lên, hắn khẽ giật mình, liền nở nụ cười.
"Hừm! Xem ra Thập tam ca không có gì đáng ngại." Một giọng nói ngả ngớn và cứng rắn như băng lạnh vang lên, tôi cả kinh, cùng Thập tam tách ra. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Thập tứ a ca đang cười, đứng ở cửa ra vào, nhìn chúng tôi, trong tay vuốt một con chó nhỏ mới sinh tầm hai tháng. Mặt tôi đỏ bừng... Bắt đầu đứng dậy, phúc hạ thân: "Nô tỳ thỉnh an Thập tứ gia! Gia cát tường!" Trong lòng loạn thành một đống tự hỏi không biết đây có phải là bắt gian tại giường không. Ai... cúi đầu cười khổ, lần này thì tốt rồi... Thanh danh của tôi coi như là hỏng...
"Ừ, đứng lên đi" thanh âm không ngữ điệu của Thập tứ vang lên. "Vâng" tôi xoay người đứng một bên, cúi đầu nhìn mặt đất, vẫn cảm thấy Thập tứ a ca vẫn chăm chú nhìn vào tôi.
"Lão Thập tứ, ngược lại là ta xin lỗi..." thanh âm cởi mở của Thập tam truyền đến. Không biết có phải tôi mẫn cảm hay gì, cảm thấy bên trong ẩn chút tức giận.
"Haha! Nhìn huynh không sao thì tốt rồi. Hôm qua thật sự nguy hiểm, rõ ràng đụng phải gấu mẹ đang ngủ đông." điệu bộ của Thập tứ vẫn thoải mái.
Tôi thấy có vẻ Thập tam a ca muốn ngồi dậy, liền tới dìu hắn, để hắn thoải mái dựa vào, Dận Tường cũng không nhìn tôi, thấy tôi chuẩn bị rời đi thì nhẹ víu cổ tay tôi. Tôi mỉm cười xoay người lại, đối diện là Thập tứ a ca đang nhìn. Tôi khẽ giật mình, chỉ cảm thấy trong mắt Thập tứ là tia lửa giận, trong ngực đang chơi đùa con chó nhỏ tới mức nó kêu một tiếng vì đau, đảo mắt rồi tỏ vẻ tươi cười cùng Thập tam nói chuyện.
Tôi âm thầm chẹp miệng, mấy người này. Đi qua một bên, lấy chiếc ấm từ chiếc lồng rót ra hai chén sữa đưa cho bọn họ, đang muốn quay người đi. Thập tứ gia gọi tôi lại "Tiểu Vi" lần đầu tiên nghe hắn gọi như vậy, tôi có chút không quen, quay người lại nhìn "Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút, hôm qua ngươi làm thế nào để con gấu rời khỏi lão Thập tam?" Thập tứ a ca cười híp mắt hỏi tôi, Thập Ttm a ca hiển nhiên cảm thấy hứng thú, nhìn thẳng tôi.
Tôi nuốt nước bọt, trong đầu không muốn nói sự thật nhưng cũng không nghĩ được cớ gì, âm thầm cắn môi, dùng lời ngắn gọn nói ra. Nói xong, cúi đầu đợi chốc lát, một chút động tĩnh không có. Ngẩng đầu nhìn lại, Thập tứ a ca vẻ mặt thâm trầm nhìn tôi, Thập tam a ca tràn đầy ôn nhu cùng sự kiêu ngạo nhìn tôi. Tôi sững sờ, cái này có gì tốt?
"Ngươi ngược lại rất thông minh!" Thập tứ a ca chậm rãi nói, vẻ mặt nhàn nhạt, đôi mắt nhìn tôi, vô cùng nóng bỏng. Tôi cúi thấp đầu, nói nhẹ: "Nô tỳ không dám nhận, chẳng qua là nhất thời nóng vội, chỉ là trùng hợp mà thôi!" Tôi không muốn đối mặt với Thập tứ a ca.
"Tiểu Vi, nàng lui xuống đi! Thông báo cho Đức phi nương nương ta đã không sao, nương nương không cần lo lắng. Tiện thể đem cho ta chút đồ ăn." Thập tam a ca phân phó cho tôi: "Vâng!" Tôi hành lễ, cúi đầu lui xuống.
Đi tới cửa, nghe Thập tứ a ca cươi nói: "Hoàng a mã thật sự rất lo lắng. Hôm qua người đã hỏi nương nương, lại kêu Thái Y viện Tôn Thịnh Khôi đến xem cho huynh, xem ra y thuật của hắn ta tốt, dù thân thể huynh không tốt, qua một đêm, tinh thần huynh cũng ổn định rồi."
"Ừ, lại làm Hoàng a mã lo lắng, lập tức sai người đi thăm hỏi Hoàng thượng." Thập tam kính cẩn nói.
Tôi nhẹ nhàng kéo mành rèm đi ra, đang muốn buông, thình lình nghe Thập tứ a ca nói: "Xem ra Tứ a ca cũng không có chuyện, mới vừa rồi qua xem huynh."
Tôi sững sờ, đứng ở ngoài lều, chợt nghe Thập tam a ca kinh ngạc nói: "Tứ ca? Huynh ấy không hề tới!"
"Vậy sao? Ta vừa đến, thấy Tứ ca ở bên ngoài lều, ta gọi thì huynh ấy quay người đi." Tôi không nghe thấy gì nữa, chống đỡ mà đi vài bước, cũng không biết đi chỗ nào, rốt cuộc không cố gắng được, chân mềm nhũn, ngồi cạnh một cái lều.
Hắn đã đến, hắn đã nghe thấy, hắn rời đi... Không biết trong đầu tôi có phải tổ ong hay gì, giống như đang vây quanh tôi. Trong lòng dốc sức mà lấy tay muốn đuổi chúng đi, nhưng lại bị thương... Tôi ngồi lặng lẽ, chịu đựng nỗi khổ này, tôi nhận lời Thập tam, lại làm sai lời hứa với Tứ a ca---- "Ta lát nữa sẽ trở lại..."
"Tiểu Vi, sao muội ở đây?" Thanh âm của Đông Mai truyền đến, tôi choáng váng nhìn lại, Đông Mai bước nhanh đi tới: "Muội, nha đầu kia, Đông Liên nói muội ở chỗ Thập tam gia, ta đi tìm, còn nói muội đã đi thỉnh an nương nương, ta tới mà tức giận, muội lại nhàn nhã trên đường!" Tôi cảm thấy âm thanh của Đông Mai giống như pháo. Tôi không khỏi bật cười...
"Muội còn cười..."
Tôi đứng lên, cắt ngang lời oán trách của Đông Mai: "Tỷ tìm ta có việc mà?" Đông Mai lườm tôi: "Giận muội tới mức suýt quên chính sự, nương nương tìm muội, đi nhanh đi!"
"Được!" Tôi đi theo Đông Mai, nàng quay đầu lại nhìn tôi: "Muội cả đêm qua không ngủ à? Sắc mặt thật khó coi... Nghe bọn thị vệ nói muội... Muội không có bị thương?" Nàng có chút bận tâm hỏi tôi. Tôi cười đi lên hai bước, khoác tay Đông Mai: "Cảm ơn đại tỷ quan tâm, mọi thứ đều bình thường."
"Ha" Đông Mai bật cười, tôi và Đông Mai đã tới lều Tứ gia nghỉ, tôi dừng bước, Đông Mai sững sờ, quay lại nói: "Nương nương đêm qua cũng không ngủ ngon, sáng sớm đã tới đây, vốn đang muốn qua chỗ Thập tam a ca, nghe Đông Liên nói muội đang ở chỗ đó, kêu ta tới, làm sao vậy?"
"A, không có gì, vào thôi." tôi thấy hai chân nặng như ngàn cân, lại bước nhanh hơn.
"Tiểu Vi."
Vừa muốn đi vào, Đông Mai gọi tôi, tôi quay đầu, nàng do dự nói "Muội vì sao mà cười vậy?" Tôi nhìn rồi cười, quay người kéo rèm đi vào. Vì cái gì? Ha ha, trong lòng cười khổ hai tiếng... Đó là bởi vì không muốn khóc.