Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử

Chương 104: Phiên ngoại _ Bát gia (1)




“Nạp thiếp?”

Cây bút đang viết bỗng dừng lại. Ta ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trước mặt, rồi tiếp tục viết, miệng cười nói: “Lão Thập, từ khi nào đệ bắt đầu học làm mai vậy?”

“Bát ca, chúng ta không phải muốn can thiệp đâu, chỉ là trước đây huynh đã từ chối mấy cuộc hôn nhân, lời đồn ngoài kia cũng không hay ho gì.” Lão Cửu vẫn giữ giọng điệu chậm rãi: “Chắc Bát ca cũng nghe thấy rồi, đúng không?”

“Hừ, nghĩ thôi cũng đã thấy tức, bôi nhọ Bát ca như vậy, không biết là ai đã tung tin đồn, khi tìm được người thì phải xẻ thịt hắn ra!” Lão Thập tức giận nói.

Tin đồn - sợ vợ à?

Ta mỉm cười nhẹ: “Người ngoài thích nói gì thì cứ để họ nói, chẳng quan trọng.”

“Bát ca, chúng ta là huynh đệ, nên biết huynh không xem trọng nữ sắc, lại rất yêu thương tẩu tẩu, nhưng người ngoài không hiểu điều đó; gọi là miệng lưỡi của người ta, ba người đã thành hổ, lời đồn đãi lan truyền ra ngoài, đối với huynh và kế hoạch tương lai của chúng ta đều không phải chuyện tốt. Hơn nữa, người chọn cũng không phải là tùy tiện đâu, thiên kim nhà Trương đại nhân, tri thư đạt lý, dịu dàng hiền thục, là người hiểu biết, tẩu tẩu cũng là người hiểu lý lẽ, nghĩ chắc sẽ không phản đối.”

“Đúng, đúng, Cửu ca nói đúng, chúng ta nghĩ như vậy. Bát ca xem bức tranh rồi hãy quyết định nhé.”

Huynh đệ họ phối hợp ăn ý, xem ra hôm nay nhất định phải khiến ta đồng ý mới thôi. Cây bút luyện chữ không ngừng, ta cười nói: “Nạp thiếp cũng không phải là không được, nếu có cô nương nào đẹp hơn tảu tẩu đệ, ta đương nhiên sẽ xem xét.”

“Tẩu tẩu đã là người xinh đẹp bậc nhất trong kinh thành, Bát ca, huynh rõ ràng là muốn làm khó chúng ta.” Lão Thập lầm bầm, còn lão Cửu không nói thêm gì, chắc đã hiểu ý của ta, chuyển chủ đề từ từ.

Sau một hồi thảo luận chính sự, họ từ biệt ra về. Khi thư phòng chỉ còn mình ta, nụ cười quen thuộc trên mặt mới thu lại.

Ta đặt bút lên giá, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Ta hiểu rõ lý do mà lão Cửu nói, nhưng có thứ tự ưu tiên, việc quan trọng hơn là phải tận dụng địa vị và quyền lực của An Thân vương để củng cố sức mạnh của mình. Việc không lấy thiếp là để an ủi gia đình An Thân vương, không liên quan gì đến tình cảm. Đã thành hôn vài năm, có tình cảm phu thê, nhưng tình sâu nghĩa nặng? Hừ... Những từ này dùng cho chúng ta thật là không hợp, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Nữ nhân, dù kiêu ngạo hay hiền thục, đều là giả dối và tẻ nhạt. Không cần phải tốn tâm sức.

Nhưng lúc đó ta không biết suy nghĩ như vậy, chỉ vài ngày nữa ta sẽ gặp một nữ nhân khiến ta phải dốc sức mà vẫn không đạt được.

“Ồ?”

Vừa tan học buổi trưa, khi đi qua Trữ Tú cung, lão Thập đang kể chuyện thú vị trên lớp bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn sang một bên, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Theo ánh mắt của hắn, hai bóng người xuất hiện trước sau, cũng khiến ta hơi ngẩn người.

Hôm nay là ngày các tú nữ vào cung, lão Tứ và lão Thập tam đến Trữ Tú cung làm gì nhỉ? Nếu nói lão Thập tam còn trẻ, tò mò muốn xem tú nữ thì cũng dễ hiểu, nhưng lão Tứ thì không phải người nhàn rỗi như vậy.

Lão Thập đảo chân đi theo mà không nói gì. Ta mỉm cười.

Lão Tứ và lão Thập tam luôn không hợp với chúng ta, biết đâu lần này có thể phát hiện được lỗi lầm gì của họ. Lần này lão Thập nghĩ cũng nhanh.

Vừa vào khu vườn, đã nghe thấy tiếng người truyền đến.

“Ngươi biết chúng ta là ai không?” Đó là giọng nói của lão Tứ.

“Hiện tại thì biết rồi, thỉnh an hai vị a ca, gia cát tường.” Một giọng cô nương chưa bao giờ nghe thấy, trong trẻo và dễ nghe, lại có sự bình thản ổn định, không hề có sự e dè hay lo lắng như những cô nương lần đầu gặp a ca thường có.

“Cô ấy thế nào, có thú vị không?” Lão Thập tam cười đắc ý.

“Hừ.” Giọng lão Tứ vẫn lãnh đạm, nhưng ta lại nghe ra một chút khác thường trong đó.

Người mà ngay cả lão Tứ cũng phải động lòng, ta nhất định phải gặp một lần.

"Tứ ca quả là có hứng thú, lại còn chạy đến đây xem tú nữ?" Lão Thập bước ra trước, ta đi theo sau.

“Lão Thập, đừng nói bậy.” Ta ngừng lại khi nhìn vào đôi mắt đối diện.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng, trước là hoang mang, sau chuyển thành hiểu ra, rồi ngạc nhiên, bất đắc dĩ, một chút tự trào và một chút cảnh giác...

Thì ra một đôi mắt có thể bộc lộ nhiều cảm xúc đến vậy trong chớp mắt, sự chân thành không chút phòng bị, trong hoàng cung này, nơi mọi chuyện đều được che giấu ít nhiều, người như vậy thực sự hiếm có.

Đôi mắt ấy cuối cùng cũng theo nghi lễ cúi xuống, ta mới nhìn rõ dung mạo của cô gái.

Mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt chỉ thanh tú, nhưng khí chất của nàng rất đáng để suy ngẫm, không có gì lạ khi ngay cả lão Tứ cũng...

"Bát ca, Thập ca cũng có hứng thú đấy." Lão Thập tam bước ra chắn trước mặt nàng ta.

“Haha, chỉ là vừa lên lớp về, nghe thấy có tiếng người, ghé qua xem một chút, trùng hợp gặp được thôi.” Ta bình thản nhìn động tác bảo vệ của lão Thập tam và ánh mắt rõ ràng thể hiện sự thương xót của cô gái khi nhìn về phía lão Thập tam: “Cô nương này là…”

Cô gái như bừng tỉnh, nhớ ra phải thỉnh an chúng ta, đang định nói rõ tên tuổi thì Mình Huy mới đến đã lên tiếng gọi tên cô trước.

Không ngờ nàng lại là cô nương của nhà Anh Lộc.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của lão Thập, ta hiểu rõ hắn đang nghĩ gì. Con gái của nhà Anh Lộc, sao lại ở cùng với lão Tứ và lão Thập tam và tại sao nàng lại đối với chúng ta đầy cảnh giác và thậm chí có chút thù địch?

Nhìn theo cô gái rời đi cùng với thái giám, ta nghe thấy tiếng lão Thập nói: “Ngày mai có tuyển chọn tú nữ, ta phải đi xem náo nhiệt, Tứ ca, Bát ca, Thập tam đệ, cùng đi nhé.”

Nhìn thấy vẻ mặt lão Tứ trở nên nghiêm trọng và sự tức giận thoáng hiện trên mặt lão Thập tam, ta lại nở nụ cười.

Sau khi trò chuyện vài câu nữa và chia tay với họ, ta và lão Thập quay về phía cung của Nạp Lan quý phi.

Nếu lão Tứ và lão Thập tam đều coi trọng cô gái này, ta nhất định phải giành được nàng!