Triệu Khinh Hòa mở cửa sổ ra, gió thổi mái tóc rối bù của cô ấy bay vào trong mắt, cô ấy đưa tay lên giữ lại rồi quay đầu nhìn người ở bên đường.
Cửa sổ khép lại, cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Di Châu và nói: “Em quen cô gái khi nãy.”
Vẻ mặt của Thẩm Di Châu không hề có chút thay đổi nào, như có như không đáp lại một tiếng.
Triệu Khinh Hòa biết tính tình của anh nên cô ấy cũng tự nhiên nói tiếp: “Mùa đông năm ngoái em trở về mở hội thảo ấy, anh có nhớ không, em đã gặp cô ấy ở buổi hội thảo đó.”
Thẩm Di Châu liếc nhìn cô ấy một cái.
Triệu Khinh Hòa cười thành tiếng: “Mà cũng có duyên thật nhỉ, em không ngờ cô ấy cũng ở đây luôn đó.”
“Anh biết cô ấy không? Chỗ này chẳng có mấy gia đình mà.” Triệu Khinh Hòa thuận miệng nói: “Em nhớ lúc ấy em còn hỏi cô ấy có muốn thuê nhà đang trống của em không, kết quả cô ấy nói không kịp sang, vậy nên em không còn cách nào khác lại phải đi kiếm người khác vào ở chung.”
“Không biết năm nay cô ấy có đuổi kịp khóa học mùa thu không, đến lúc đó có thể thêm WeChat hỏi thăm một chút.”
“Em học trường gì?” Thẩm Di Châu uể oải hỏi.
Triệu Khinh Hòa trừng mắt nhìn anh: “Dù sao thì em cũng gọi anh là anh nhiều năm thế rồi, mà đến tận bây giờ anh cũng không nhớ em học trường gì nữa hả!”
Thẩm Di Châu không có tâm trạng lắm, anh chỉ cười cười: “Em gái anh nhiều quá, quả thật không nhớ nổi.”
Chân mày Triệu Khinh Hòa nhíu lại, cô ấy không thèm nói mà chỉ liếc mắt nhìn.
Tuy cô ấy đã không ở trong nước mấy năm, nhưng thời gian vẫn dừng lại vào năm ấy, khi Tiêu Cầm xảy ra tai nạn xe thì Thẩm Di Châu vẫn luôn ở cạnh cô ấy, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để trong lòng cô ấy biết người anh trai cùng mẹ khác cha này có bao nhiêu “Trăng hoa.”
Nhưng cũng may mắn là phần trăng hoa này của anh đã giúp cho sự xuất hiện của cô ấy được thuận lý thành chương. Tránh khỏi sự nghi ngờ của Thẩm Khác và nghĩ cô ấy chỉ là một người bạn gái bình thường, cực kỳ bình thường ở bên cạnh Thẩm Di Châu.
Bên cạnh anh phụ nữ vòng quanh, quả thực không đến mức phải đi kiểm tra từng người.
Như thế cô ấy mới có thể ở bên cạnh Thẩm Di Châu rồi đi thăm Tiêu Cầm, cũng để cho Tiêu Cầm gặp Triệu Khinh Hòa.
Một mình anh nằm trên ghế sô pha trong phòng khách ở bệnh viện ngủ một lát, còn bên trong là hai mẹ con Tiêu Cầm và Triệu Khinh Hòa đang tâm sự.
Có rất nhiều lần, khi Triệu Khinh Hòa từ phòng bệnh đi ra đều nhìn thấy cảnh Thẩm Di Châu nằm trên ghế sô pha mà ngủ mất, sau đó cô ấy nhỏ giọng gọi anh, nhưng anh lại không đi vào mà chỉ tùy ý liếc nhìn một cái.
Sau đó anh đứng dậy rồi đi ra cửa.
Có lúc, Triệu Khinh Hòa sẽ kéo tay anh.
“Mẹ cũng muốn gặp anh một chút.”
Đôi mắt của anh sẽ thường xuyên nhìn cô ấy rồi cười, nhưng cuối cùng anh cũng không vạch trần lời nói dối của cô ấy.
“Được, thế đi gặp một chút.”
Thật ra Triệu Khinh Hòa không thể trách móc anh. Bởi vì Thẩm Di Châu có trăm ngàn lý do để hận cô ấy, nhưng cố tình hết lần này đến lần khác anh lại tốt hơn bất kỳ một người anh nào.
Con người khi còn nhỏ tuổi thật ra không phải không hiểu gì cả.
Kể từ lúc Triệu Khinh Hòa còn rất nhỏ, cô ấy cũng biết được mẹ có vẻ thích mình hơn.
Hoặc là, mẹ chỉ thích cô.
Khi lớn hơn một chút, cô ấy lại nghe nói đến lý luận “Trọng nam khinh nữ”.
Nhưng đến tận bây giờ, Triệu Khinh Hòa đều là được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Cho nên càng ngày cô ấy càng trở nên kiêu căng, nhất là khi đối mặt với Thẩm Di Châu.
Cô ấy không gọi anh là anh, cô ấy đối với anh là kiểu hất mặt sai khiến.
Sau này khi nghĩ lại, thật ra Thẩm Di Châu chưa từng khiến Triệu Khinh Hòa bị bẽ mặt, nhưng anh rõ ràng có thể làm được. Lúc đó cô ấy vô lễ, kiêu ngạo với anh, nhìn anh và nói “Cái nhà này không có ai yêu anh cả”.
Lúc Triệu Khinh Hòa được 5 tuổi, Thẩm Di Châu bị đưa đến Florence để học. Từ đó hai người hiếm khi gặp mặt nhau, trong nhà chỉ còn Triệu Khinh Hòa và ba mẹ.
Bắt đầu từ khi đó, thỉnh thoảng Triệu Khinh Hòa sẽ nhớ đến người anh đã rất lâu không trở về nhà này.
Sau đó cô ấy hỏi Tiêu Cầm: “Sao anh còn chưa trở về ạ?”
Tiêu Cầm trả lời rằng: “Mẹ cũng lâu rồi chưa liên lạc với nó, không biết.”
Sau này nữa, chính là lúc Triệu Khinh Hòa được 8 tuổi, Tiêu Cầm đã đưa Thẩm Di Châu về lại Trung Quốc.
Còn cô ấy và ba ở lại Pháp.
Khi đó cô ấy mới mơ hồ biết được rằng, thì ra mẹ của cô ấy không phải là mẹ “Theo phương diện pháp luật.”
Chỉ có Thẩm Di Châu là đứa nhỏ “Được pháp luật công nhận” của Tiêu Cầm.
Cô ấy nên ghen tị, cô ấy nên tức giận với anh. Nhưng trong lòng Triệu Khinh Hòa không thể nào dâng lên bất kỳ loại cảm giác trách móc nào cả. Bởi vì trong 8 năm kể từ khi cô ấy được sinh ra, cô ấy đã độc chiếm Tiêu Cầm, độc chiếm tất cả tình yêu thương của người mẹ.
Sau đó, cô ấy và Tiêu Cầm thường xuyên mất liên lạc.
Thỉnh thoảng nếu gọi đến thì cũng là vội vội vàng vàng, che che giấu giấu.
Triệu Khinh Hòa hiểu, có thể thật ra cô ấy cũng có chút oán hận.
Oán hận Tiêu Cầm hèn yếu, không dám chia tay, ngả bài ngửa với ba của Thẩm Di Châu, oán hận Tiêu Cầm không đứng đắn, nói cô ấy hôm nay “Không có mẹ.”
Rồi sau đó cũng không liên lạc với nhau nữa.
Cho đến năm ấy, khi Tiêu Cầm gặp tai nạn xe, lần đầu tiên cô ấy đến Trung Quốc, lần đầu tiên lành lặn nghỉ ngơi một năm ở bên cạnh Thẩm Di Châu.
Tình thân, thật sự là một thứ khó mà dùng đạo lý để nói rõ ràng được.
Bọn họ xa cách nhau nhiều năm như thế, nhưng khi Triệu Khinh Hòa nhìn thấy anh một lần nữa thì cô ấy đã khóc đến mức nước mắt đầm đìa.
Thẩm Di Châu cau mày, ai không biết còn tưởng rằng cô ấy đang có thai đứa bé của anh mà anh không nhận.
Giọng Triệu Khinh Hòa khàn khàn: “Sao thái độ của anh lại kém như thế chứ?”
Thẩm Di Châu cau mày, trực tiếp kéo cô ấy xuống khỏi người mình.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nói cô ấy đi vào nhà mình.
Anh đối với cô ấy vẫn luôn rất kiên nhẫn.
Giờ phút này khi nhớ đến, khóe môi của Triệu Khinh Hòa vẫn cong lên.
“Anh ơi…” Lúc cô ấy đang chuẩn bị nói chuyện thì chợt nhìn thấy Thẩm Di Châu quay đầu ở ngã tư phía trước.
“Này, sao lại quay đầu lại rồi?”
Thẩm Di Châu nhìn thẳng phía trước, giọng anh bình tĩnh: “Làm rơi đồ trong nhà.”
Xe đi thẳng một đường trở về, Triệu Khinh Hòa cũng không hỏi nhiều, chỉ nói có cần gọi điện báo trước cho Tiêu Cầm không, cô ấy sợ bà nóng lòng chờ.
Thẩm Di Châu nói không cần.
Chưa đến mấy phút sau, hai người đã trở về bên ngoài biệt thự.
Thẩm Di Châu nhìn lướt qua ven đường trống rỗng, anh bảo Triệu Khinh Hòa ngồi đợi trong xe, anh sẽ nhanh trở lại.
Sau đó anh đẩy cửa xe ra, sải bước đi vào trong nhà.
Tiếng chuông cửa vang lên, dì giúp việc nhanh chóng ra mở cửa.
“Ngài Thẩm sao trở về rồi?”
Thẩm Di Châu liếc nhìn tủ giày rồi lại tỉnh bơ liếc nhìn trong nhà.
“Quên đồ, tôi đi ngay.”
Anh vừa nói xong thì đổi giày rồi đi lên tầng, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó nhanh chóng đi một vòng rồi lại ra ngoài.
Dì giúp việc vẫn còn đang ở dưới tầng quét dọn phòng khách thì nghe thấy giọng nói của anh như thuận miệng mà hỏi: “Vừa nãy nhà có người đến à?”
Dì ngạc nhiên đứng thẳng người dậy.
“Không có.”
Bước chân của Thẩm Di Châu vẫn vững vàng như cũ, anh đi xuống tầng rồi liếc nhìn thấy ngoài cửa có một cái túi màu đen.
“Cái gì đây?”
Dì giúp việc nhìn một cái rồi “À” một tiếng.
“Vừa nãy tôi mải làm vệ sinh nên quên mất.” Dì vừa nói vừa cầm cái túi kia lên đưa cho Thẩm Di Châu: “Mới nãy ở ngoài cửa có người đưa đến, lúc tôi ra mở cửa thì người giao hàng chuyển phát nhanh đã để dưới đất. Cũng kỳ quái thật, trước kia người giao hàng chuyển phát nhanh đều để ở phòng bảo vệ, hôm nay còn đưa đến tận cửa nữa. Nhưng mà bây giờ giao hàng nhanh cũng thật sự không có trách nhiệm gì cả, không đợi tôi ra mà chỉ để dưới đất như thế, lúc đó lỡ như bị ai đó tùy tiện lấy đi thì phải làm sao?”
Thẩm Di Châu mím môi, anh nhận lấy chiếc túi trên tay dì giúp việc.
Mở ra, là món đồ được bao bọc bởi tấm vải màu trắng.
Lại mở ra tiếp.
Là đồng hồ đeo tay của anh.
Thẩm Di Châu đưa tay cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay kia. Dưới ánh đèn phản chiếu ra thứ ánh sáng trắng đến chói mắt.
“Là nữ sao?” Ánh mắt anh còn đang nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.
Dì giúp việc suy nghĩ một chút, sau đó mới hiểu anh đang nói đến nhân viên giao hàng nhanh kia.
“Đúng thế, người giao hàng là nữ.”
“Cô ấy có nói gì không?”
Dì giúp việc cau mày, cẩn thận suy nghĩ: “Không có, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ nói hai chữ “Giao hàng nhanh.”
Dì giúp việc như cảm nhận được giọng của Thẩm Di Châu đang không vui, trong lòng bà cũng thấy khó chịu.
“Ngài Thẩm, thật xin lỗi. Bây giờ nhân viên giao hàng đều có lai lịch không rõ ràng, lần sau nhất định tôi sẽ…”
Nhưng bà còn chưa nói xong đã nghe thấy “cạch” một tiếng.
Cả người dì giúp việc run lên, bà nhìn thấy Thẩm Di Châu tùy ý ném chiếc đồng hồ kia lên bàn trà nhỏ.
Anh cúi đầu thay giày, lạnh lùng nói:
“Vứt đi.”
-
Lái xe đi đến nhà hàng một lần nữa, Thẩm Di Châu không nói thêm gì cả.
Lúc xuống xe, Triệu Khinh Hòa nhẹ nhàng kéo tay áo của anh một cái.
“Lần trước ba người nhà anh không ăn cơm chung được, anh đừng trách mẹ. Chuyện này vốn dĩ là bà ấy sai, tuy bà nói đồng ý với anh cùng nhau ăn bữa cơm cuối cùng, nhưng lâm trận chạy trốn cũng chính là bà ấy. Lần này hai chúng ta đi ăn với mẹ, bầu không khí tốt một chút.”
Trên mặt Thẩm Di Châu không lộ chút biểu cảm nào, anh nhìn mặt đất lạnh lẽo rồi cười: “Được, ăn với ai chẳng phải ăn chứ.”
Triệu Khinh Hòa mím môi.
“Anh…”
Thẩm Di Châu đi thẳng vào nhà hàng, giống như không nghe thấy cô ấy nói gì.
Tiêu Cầm vội vàng muốn rời khỏi Trung Quốc, vốn dĩ bà muốn rời đi ngay lập tức sau khi ly hôn với Thẩm Khác, nhưng mà bà lại nghe nói Triệu Khinh Hòa bay về và nói là muốn ăn cơm với anh.
Trong lòng Triệu Khinh Hòa hiểu rất rõ, lần này Tiêu Cầm hoàn toàn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Khác, sợ rằng sau này Thẩm Di Châu sẽ không thể gặp lại Tiêu Cầm nữa.
Bây giờ Triệu Khinh Hòa nhìn theo bóng lưng Thẩm Di Châu đi vào nhà hàng, cô ấy không biết những gì mình làm có đúng hay không.
Nhà hàng này là do Tiêu Cầm tự mình chọn, phong cách Ý, đầu bếp người Ý, bà đã từng tới đây rất nhiều lần, bởi vì những thứ này khiến bà nhớ đến khoảng thời gian vui vẻ lúc còn ở Ý. Mà hôm nay cuối cùng bà cũng có thể thoát khỏi lồng giam này. Đến nhà hàng này cũng là vì để vẽ một nét hoàn hảo cho quá khứ.
“Mẹ và ba con định trở về Paris.”
“Con cứ ở London học cho giỏi, cuối tuần ba mẹ sẽ đến thăm con, cũng không xa lắm đâu.”
“Hôm trước mẹ đã nhờ người ta xem trước nhà ở Paris rồi, hai ngày nữa cũng sẽ gửi sang để cho con chọn.”
“Mẹ nhớ không nhầm thì con và bạn trai lần trước chia tay rồi đúng không, không sao hết, đến lúc đó mẹ sẽ nhìn giúp con một chút.”
Tim Triệu Khinh Hòa đập như trống đánh, cô ấy không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Di Châu, mà chỉ nhỏ giọng đáp lại lời của Tiêu Cầm.
“Khinh Hòa, cuối cùng mẹ cũng được tự do rồi!” Tiêu Cầm dùng sức cụng ly rượu vang của mình với Triệu Khinh Hòa, phát ra tiếng vang giòn giã, bà ngẩng mặt lên rồi dùng một hơi uống cạn sạch ly rượu vang.
Triệu Khinh Hòa liếc mắt nhìn Thẩm Di Châu.
Trong phòng ăn tối tăm, ánh nến bên chỗ của anh liên tục chớp tắt.
Ánh sáng vàng ấm áp như một cơn gió thổi khẽ lay động, mông lung lượn lờ ở trong mắt anh.
Anh có chút lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, mí mắt rũ xuống, giống như anh đang rất mệt mỏi.
Nhưng càng giống như chừa ra chút không gian để Tiêu Cầm có thể thấy vui vẻ, nói bà ngàn vạn lần đừng tỏ ra không nỡ rời bỏ anh.
Triệu Khinh Hòa cau mày, bên tai đã chẳng còn nghe rõ tiếng nói của Tiêu Cầm nữa rồi.
“Anh ơi, mấy ngày nữa em về London nếu không có chuyện gì thì anh có thể đến London chơi với em.”
Thẩm Di Châu chuyển ánh mắt sang nhìn cô ấy.
Cuối cùng giọng nói của Tiêu Cầm cũng dừng lại.
“Em đưa anh đi dạo trong trường của em một chút, đỡ cho anh không nhớ em học ở đâu.” Triệu Khinh Hòa cười và nói: “Nửa năm sau vừa khéo em cũng có tác phẩm ra mắt, đến lúc đó anh giúp em quảng cáo một chút.”
Thẩm Di Châu không nói gì, anh chỉ yên lặng nhìn Triệu Khinh Hòa.
Ánh đèn u ám, vẻ mặt của cô ấy trở nên có chút mơ hồ.
Mái tóc ngắn sẫm màu hòa vào nền và trông giống như một chiếc khăn choàng tóc dài.
Mái tóc dài có thể nắm trong một cái nắm tay, lúc còn ướt, lúc lại có hơi ấm của máy sấy, lúc buộc bừa, lúc thì cuộn lỏng.
Rải rác quanh cổ anh, rải rác giữa các ngón tay của anh.
Ánh mắt Thẩm Di Châu càng ngày càng tối lại.
Triệu Khinh Hòa bị anh nhìn đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, một lúc sau mới nhìn thấy khóe miệng anh cong lên, anh nở một nụ cười và lạnh nhạt nói: “Được đấy, chuyện anh hiểu nhất là đến cổ vũ cho người khác.”
Lời anh nói rõ ràng là đang giữ mặt mũi cho cô ấy, thậm chí còn có thể xem như là dịu dàng. Nhưng trong lòng Triệu Khinh Hòa vẫn có một chút lo lắng mà không hiểu vì sao.
Cô ấy cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Khi thấy bầu không khí sắp lạnh xuống, Tiêu Cầm liền nói: “Di Châu này, chờ mẹ ổn định thì con cũng thường đến chơi nhé.”
Thẩm Di Châu cười đến mức híp chặt mắt lại, sau đó anh lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra, rồi mới nhớ đây là nhà hàng, không phải bên ngoài. Giọng anh lười nhác nói: “Bây giờ ngài tự do rồi, không cần dùng đến tôi nữa, tôi cũng sẽ không đến làm phiền ngài.”
Sắc mặt Tiêu Cầm tối lại, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: “Con nói thế, thật giống như mẹ vẫn luôn lợi dụng con.”
“Sao có thể thế được.” Thẩm Di Châu uống hết ly rượu vang trước mặt, anh nhìn Tiêu Cầm rồi nói: “Mọi thứ đều do tôi cam tâm tình nguyện.”
Trước đó Tiêu Cầm cũng biết rõ tính tình của Thẩm Di Châu là như thế nào, anh chỉ nói ba phần, cho dù có khó nghe đến đâu thì anh cũng chỉ nói khó nghe ba phần.
Trước kia, bà cũng đã từng cầu xin anh cái gì đó, nhưng cho dù anh có nói chuyện khó nghe đến thế nào thì bà cũng sẽ xem như đó là cái giá phải trả khi cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, nghe thì nghe thôi, cũng không có gì to tát cả.
Nhưng bây giờ Tiêu Cầm cảm thấy rất tủi thân.
Cho nên hôm nay bà cũng không muốn phải chịu đựng nữa, cho dù chỉ là một chút khó nghe.
“Cho nên con đang trách mẹ ly hôn với ba con, đúng không?” Tiêu Cầm uống chút rượu, những tủi thân nhiều năm chồng chất dâng lên: “Di Châu, con có từng nghĩ trong đoạn hôn nhân này mẹ đã trải qua bao nhiêu khổ sở chưa?”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn bà, trên mặt anh vẫn nở nụ cười nhạt. Ngón tay vuốt ve điếu thuốc, anh nhỏ giọng nói: “Ngài có bao nhiêu tủi thân, sao tôi biết được.”
Tiêu Cầm lạnh lùng cười: “Mẹ biết con trách mẹ, nhưng không ai có thể chịu đựng được ba con!”
Trong phòng bao, nhân viên phục vụ tự giác lùi ra ngoài, Tiêu Cầm kích động nói, ngón tay nắm chặt lấy ly rượu vang đã hết kia.
“Có mấy lời, vốn dĩ mẹ không muốn nói. Thẩm Khác là ba con, cho nên không cần phải làm mất hết mặt mũi của ông ta trước mặt con. Nhưng mà Di Châu này, cuối cùng là con oán hận mẹ thế nào, con nghĩ là mẹ không nhìn ra được à?”
Nước mắt Tiêu Cầm chảy dài, nhưng giọng nói vẫn không ngừng lại.
“Mẹ gả cho ba con, vốn dĩ chỉ là liên hôn. Nhưng lúc bắt đầu mẹ cũng thật sự muốn gả cho ông ấy rồi sống thật tốt qua ngày. Nhưng con biết không, ba con đối với mẹ rất hà khắc. Con chắc chắn biết tính tình ông ấy rất nghiêm khắc, từ khi gả cho ông ta, mẹ chưa từng nhìn thấy sắc mặt tốt của ông ấy!”
“Mang thai con… càng khiến mẹ cảm thấy đau lòng hơn.” Tiêu Cầm không nhịn được lại khóc thút thít.
“Cây kim dài như thế cứ chích vào thân thể mẹ, một lần không thành công thì tiếp tục chích thuốc, không thành công lại tiếp tục chích. Kích thích khiến cơ thể hỗn loạn, cả người mẹ cũng trở nên xấu xí và nóng nảy.”
“Vì ba con không muốn đối thủ cạnh tranh biết chuyện nên thậm chí còn muốn mẹ trốn sang Ý. Sau đó khó khăn lắm mới có con, lại sợ có người đem lòng dạ xấu xa nên dứt khoát bảo mẹ tạm thời đừng về.” Hôm nay, cuối cùng Tiêu Cầm cũng có thể không chút kiêng kỵ nào mà nói ra hết những lời này, bà oán hận, bà tủi thân, bà đau khổ. Ly hôn thì cũng đã ly hôn rồi, những thứ từ trước đến nay bà không dám nói ra, bây giờ cuối cùng đã có thể nói ra mà không chút sợ sệt: “Tiền nhiều để làm gì, mẹ cũng chỉ là một người trốn ở Ý. Chỉ có chú Triệu đau lòng vì mẹ, nhiều năm qua vẫn luôn chăm sóc mẹ. Đúng, là mẹ có lỗi với ba con, nhưng ông ta không phải chưa từng phụ lòng mẹ.”
Tiêu Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhìn Thẩm Di Châu.
Nhiều năm qua, bà biết mình thẹn với Thẩm Di Châu. Nhưng hôm nay nói ra những lời này cũng chính là nói cho anh biết, trên cõi đời này không phải chỉ có mỗi mình anh chịu tủi thân.
Nhưng trong ánh sáng và bóng tối lập lòe, bà không thấy được biểu cảm nào có thể gọi là yêu hay tội lỗi trên khuôn mặt Thẩm Di Châu.
Vẫn là kiểu không quan tâm, không tin và cười lơ đãng đó.
Giống như chế nhạo những gì bà nói.
Lửa giận của Tiêu Cầm dâng cao hơn, giọng nói cũng lớn hơn: “Mẹ không nợ con cái gì cả, lại càng không nợ cái gì nhà họ Thẩm các người cả!”
Thẩm Di Châu gật đầu trả lời: “Tôi chưa từng nói bà nợ tôi cái gì cả.”
“Vậy thái độ bây giờ của mày là gì đây! Mày đối xử với mẹ của mình như thế sao?”
Thẩm Di Châu nhắm mắt lại, anh bật cười thành tiếng.
Triệu Khinh Hòa bị dọa sợ, cả người cô ấy rét lạnh, ngón tay run rẩy sờ ống tay áo của Thẩm Di Châu.
Nhưng Thẩm Di Châu lại tránh được.
Lúc Thẩm Di Châu mở mắt ra, nụ cười trên mặt anh đã biến mất không còn thấy đâu, anh chỉ im lặng nhìn Tiêu Cầm.
Lần đầu tiên, anh yên lặng nhìn thẳng mẹ mình lâu như thế.
Nhớ đến trước kia bà ở trước mặt anh tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, nhớ tới trước kia bà ở trước mặt anh mà khóc.
Càng nhớ đến khi còn rất nhỏ, năm anh 5 tuổi, khi đó vẫn còn ở Paris, bà đã dạy anh chơi piano. Anh đàn không tốt, bà cũng không đủ kiên nhẫn để dạy. Anh nghĩ rằng đó là tính cách của bà, mãi đến sau này khi bà đón Triệu Khinh Hòa về.
Lúc đó anh mới biết, mẹ không phải không yêu ai.
Chẳng qua mẹ không thương anh.
Bà có thể dùng cả ngày để cùng học với Triệu Khinh Hòa, cũng có thể ngồi ở bên cạnh đàn piano và kiên nhẫn dạy nhạc phổ cho cô ấy.
Mà anh thì sao, từ nay về sau im lặng không nói. Nhắm mắt học, im miệng học.
Thấy cũng xem như không thấy, nghe cũng xem như không nghe gì.
Tai mắt đều che kín, đóng chặt cánh cửa trái tim là tốt nhất.
Nếu không thì vì sao anh phải lảo đảo và mơ hồ mà lớn lên thế này.
Thẩm Di Châu đứng lên.
Ánh nến yếu ớt chỉ chiếu sáng bàn tay đang đặt trên bàn của anh, Tiêu Cầm ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt anh đã hoàn toàn ẩn trong chiếc hộp mờ mịt.
Trong lòng Tiểu Cầm tràn ngập sự hoảng sợ vô cớ, bà nghiến răng nghiến lợi nghe Thẩm Di Châu nhẹ nhàng nói:
“Thật ra bây giờ bà thẳng thắn thế này, tôi cũng không trách bà.”
Tiêu Cầm khàn giọng nói: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì cả.”
“Mẹ nói mẹ không có lỗi với nhà họ Thẩm, không có lỗi với con.”
“Quả thật mẹ không có, nếu tính lỗi sai thì cũng là ba con sai trước.”
Thẩm Di Châu im lặng một lát, sau đó anh đỡ tay chống mặt bàn, lui về phía sau hai bước.
Giống như một sự thỏa hiệp, giống như từ bỏ, giống như anh không muốn tranh cãi với bà nữa.
Nhưng Tiêu Cầm có một suy nghĩ, nếu lúc này bà thật sự để anh rời đi mà không có bất kỳ lời giải thích nào, thì bà sẽ thua cuộc.
Bởi vì bà đã không thực sự thuyết phục được anh, vì cuối cùng anh cũng không thực sự tin vào sự bất bình của bà.
Suy nghĩ này khiến lời giải thích tối nay của bà trở nên vô giá trị và không rõ ràng.
Giọng nói trong nháy mắt lại vang lên, Tiêu Cầm nói: “Tôi vốn là muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho ba cậu.”
Thẩm Di Châu dừng lại.
“Ba cậu là người không đủ năng lực tình dục, cậu có biết điều đó không?”
Trong không gian mờ tối, giọng nói của Tiêu Cầm như một con dao sắc bén.
Chỉ vì để chứng minh năm đó bà thật sự không thể làm gì nên hôm nay bà cũng dám mang cả chuyện này ra để nói rồi.
Chỉ cần có thể chứng minh tủi thân của bà, chỉ cần có thể chứng minh bà không biết phải làm sao.
Làm gì còn quan tâm đến mặt mũi Thẩm Khác nữa, làm gì còn để ý đến Thẩm Di Châu nữa.
Một khoảng yên tĩnh thật dài, như một con dao vô hình đang treo trên đầu mỗi người.
Sau lưng Tiêu Cầm đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới cảm thấy mình bị xúc động. Vừa nãy bà chỉ muốn nói gì đó để làm hòa hoãn bầu không khí, lại nghe thấy Thẩm Di Châu cười thành tiếng:
“Thì ra là thế à.”
Tiêu Cầm sững sờ tại chỗ.
Bởi vì trong giọng nói của anh rõ ràng không hề có chút ngạc nhiên nào.
Như là đã biết từ lâu.
“Cho nên bà đang muốn nói cho tôi biết, bà ngoại tình là việc có thể tha thứ, bà không còn cách nào khác nên mới làm như thế à?” Thẩm Di Châu chợt đến gần Tiêu Cầm, ánh nến lung lay chiếu sáng đôi mắt của anh, giọng nói lạnh như băng, nụ cười cũng lập tức trở nên tàn nhẫn: “Nhưng sao tôi lại nghe nói, năm đó trước khi kết hôn thì bà đã quen với Triệu Phụng thế!”
Tiêu Cầm lập tức sởn tóc gáy, sắc mặt đã không còn vẻ lạnh như tuyết nữa.
“...Làm sao, làm sao cậu…”
Thẩm Di Châu im lặng nhìn chằm chằm biểu cảm của Tiêu Cầm, cũng từ từ đọc ra đáp án từ gương mặt trắng bệch của bà. Anh lùi về sau hai bước, một lần nữa lùi về bóng tối, lạnh lùng nói:
“Trước giờ bà vẫn luôn tự lừa mình dối người, cho rằng không ai biết. Nên bà mới yên tâm và thoải mái đặt bản thân vào vị trí người bị hại, cảm thấy nhà họ Thẩm có lỗi với bà, cảm thấy Thẩm Khác đối xử không tốt với bà, cũng thuận lý thành chương mà đối xử không tốt với tôi.”
“Tiêu Cầm, nhiều năm rồi, đến tận bây giờ bà cũng không dám thẳng thắn với trái tim của mình. Không dám nói ra rằng ngay từ đầu bà đã chân trong chân ngoài, không dám nói ra sự thật rằng từ đầu bà mới là kẻ phản bội. Bà cảm thấy hổ thẹn với nhà họ Thẩm, hổ thẹn với Thẩm Di Châu tôi!”
Triệu Khinh Hòa chưa từng thấy Thẩm Di Châu mất bình tĩnh như bây giờ.
Bao nhiêu năm trôi qua, anh đều giữ mọi thứ trong lòng mình, cho dù Tiêu Cầm không quan tâm đến anh thì anh cũng sẽ không nhiều lời.
Rõ ràng là anh bị lợi dụng, bị bỏ qua, rồi không thèm để ý đến, nhưng anh đều xem như không nhìn thấy.
Vì sao hôm nay, rõ ràng chỉ cần giả vờ là dáng vẻ của một gia đình hòa thuận, tiếp tục làm người nhà.
Vì sao hôm nay?
Tiêu Cầm giận đến mức cả người đều run lên, bà duỗi tay ném chiếc ly đến trên người Thẩm Di Châu. Sau đó vừa khóc nức nở, vừa hét to:
“Mày đã biết từ lâu nhưng vẫn luôn giữ trong lòng đó à! Vì sao cố tình nói ra vào hôm nay, vì sao cố tình muốn bắt tao phải thẳng thắn vào ngày hôm nay!”
“Không phải mày rất giỏi trong việc giả vờ như mọi chuyện đều bình thường, vui vẻ sao?”
Mảnh vỡ của ly thủy tinh lướt qua áo khoác của Thẩm Di Châu, anh cởi áo khoác ra rồi vứt thẳng vào thùng rác.
Trong căn phòng riêng mờ tối, nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.
Như một mảnh trăng vỡ.
Thẩm Di Châu không nói thêm gì nữa, sau đó rời khỏi căn phòng riêng này.
Bước chân có chút phù phiếm, anh đi vào trong thang máy với những tấm gương ở xung quanh.
Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của chính mình.
Nó cũng như buổi tối hôm đó, nhìn thấy đôi mắt của cô.
Đen nhánh như sương mù, anh không nhìn thấy bất cứ điều gì trong mắt cô.
Rõ ràng đã biết đó chỉ là chuyện quá khứ. Chia tay cũng là chuyện thường ngày, chẳng hiếm lạ gì.
Dù sao anh cũng đã biết được sự thật rồi, hà cớ gì mà phải tích cực nhảy ra rồi một hai muốn hỏi cho rõ ràng.
Cuối cùng lại tạo ra tình cảnh gà bay chó sủa, nghiêng trời lệch đất, ngay cả chính mình cũng máu chảy đầm đìa.
Cực kỳ khó coi, đó cũng là thứ anh chán ghét nhất.
Đã rất lâu rồi anh không đến tìm Lương Phong nữa.
Anh cũng mặc định xem chuyện không liên lạc này là cách chia tay của hai người, cho nên sau khi biết cô dọn đi thì anh cũng không hề nói bất cứ điều gì.
Mãi cho đến ngày hôm nay, khi thấy cô đưa đồng hồ đến cho anh.
Cũng tận mắt nhìn thấy câu trả lời đồng ý chia tay của cô.
Anh không rõ ràng, cô cũng chẳng quan tâm.
Bây giờ cô đã hoàn toàn học được cách giả vờ bình tĩnh rồi.
Anh nên vui vẻ, anh nên hài lòng mới đúng.
Từ trước đến nay anh thích nhất chính là không khóc lóc, không luộm thuộm và phải hiểu chuyện.
Vì sao phải muốn nói rõ ràng mọi chuyện như thế chứ, ầm ĩ sẽ không tốt, lại còn làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Nhiều năm qua anh mơ màng hồ đồ, anh tự che tai bịt mắt, đó đều là hệ thống sinh tồn quen thuộc và thoải mái nhất của anh.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, Thẩm Di Châu lại nghĩ, nếu lần này anh muốn một sự thẳng thắn thì thế nào?
- -- Cho dù trên mặt đất hỗn loạn, máu chảy đầm đìa.