(*) Mò trăng dưới đáy biển: là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là mò trăng từ dưới nước.
Là một phép ẩn dụ về việc làm một điều gì đó không thể làm được và nó chỉ là điều vô ích.
“Không phiền đến anh.” Lương Phong ngước mắt nhìn sang, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, tuyệt đối không phải dáng vẻ của người đang cáu kỉnh nói: “Tôi không biết anh ở chỗ này, nếu biết tôi đã không đến rồi.”
Giọng cô nhẹ nhàng mà chắc chắn, trong mắt không hề có chút không vui nào.
Dưới ánh đèn trắng lạnh trên hành lang, Thẩm Di Châu rút tay về.
Nửa người trên của Lương Phong đụng phải mặt tường cẩm thạch lạnh như băng, cũng từng phút từng giây nhắc nhở bản thân mình, ngàn lần vạn lần đừng lộ cái dốt ra nữa.
Ánh mắt cô không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Thẩm Di Châu.
Im lặng đấu sức với nhau, Lương Phong cảm giác được dạ dày của mình đang cháy lên.
Ánh mắt Thẩm Di Châu nhàn nhạt liếc nhìn mặt cô một lát, anh bỗng bật cười thành tiếng rồi nói: “Tôi còn tưởng rằng em đến để thăm dò chứ.”
Ánh mắt anh khẽ nheo lại, giống như tò mò với phản ứng của Lương Phong.
Nhưng miệng Lương Phong khẽ nhếch lên, giữa chân mày lộ ra nụ cười: “Tôi là ai chứ, làm gì có tư cách gì?”
Thẩm Di Châu đứng gần, cúi đầu xuống tạo thành một bóng đen bao phủ lấy Lương Phong.
Anh cũng tuỳ tiện nhìn lớp trang điểm trên gương mặt của cô.
Mi mắt nheo lại, cho nên ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén đôi ba phần.
Chóp mũi vừa nhỏ vừa thẳng, lớp son bóng màu đỏ tươi khiến cho hàm răng lộ ra trông trắng hơn mấy phần.
Anh nhớ trên cằm cô có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu.
Thẩm Di Châu nghĩ thế liền muốn đưa tay ra sờ.
Lương Phong không tránh đi.
Cô phát hiện ngón tay anh đang nhẹ nhàng lướt nhẹ trên cằm cô rồi nhanh chóng tìm thấy nốt ruồi kia.
Cô không có thói quen dùng phấn để che nốt ruồi.
“Vào chỉnh trang lại đi rồi muốn đi cũng không muộn.” Trên mặt Thẩm Di Châu vẫn là gió xuân ấm áp nhưng trong giọng nói là sự “Ra lệnh” không cho phép cô từ chối.
Dạ dày của Lương Phong càng nóng dữ dội hơn, nhưng cô biết mình nên nhận.
Yên lặng một lát, Lương Phong nói cảm ơn.
Rồi sau đó cô xách túi xách đi theo Thẩm Di Châu vào phòng.
Thảm lông vừa dày vừa ngắn, cũng thu lấy hết tiếng bước chân của hai người họ.
Ánh sáng cũng không rõ ràng, nhưng khoảnh khắc Lương Phong đi theo anh tiến vào phòng cũng cảm giác được nhiều ánh mắt không tiếng động đang nhìn cô.
Cô đưa mắt nhìn, cũng thấy được Hạ Thầm đang ở trong bóng tối nhìn cô.
Lương Phong không thay đổi sắc mặt, sau đó quay đầu đi.
Cô đi theo Thẩm Di Châu đến vị trí bên trong cùng.
Cô gái khi nãy cũng chẳng thấy đâu nữa, hoặc là đã đến ngồi cùng với những người bạn khác.
Thẩm Di Châu giữ Lương Phong ở trong người rồi đưa tay cầm thắt lưng được Hạ Thầm đặt trên bàn trà.
“Đi đến đây ngồi chút đi.” Anh đưa mắt nhìn, cười khẽ: “Sao dáng vẻ này nhìn như đang sợ tôi thế.”
Lương Phong bắt gặp ánh mắt của anh.
Rõ ràng giọng nói của anh vẫn tuỳ ý và mang theo sự trêu chọc, nhưng trong ánh mắt của anh lại giống như đang mở cửa để nghênh đón cơn gió đầu tiên của mùa đông tràn vào.
Cái lạnh ập xuống hoá thành vô số lưỡi dao sắc bén mà cô không nhìn thấy được.
Trong lòng Lương Phong như có trống đánh.
Cô thà rằng anh bùng nổ, thà để anh nói ra những lời nói lạnh lùng.
Cũng không muốn nhìn thấy anh như bây giờ, làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói cô ngồi sát lại gần một chút.
Im lặng một lát, Lương Phong nhích lại bên cạnh anh rồi nhỏ giọng nói: “Có chút phiền phức, không xử lý được thì bỏ đi.”
Nhưng mà Thẩm Di Châu đã luồn chiếc thắt lưng vào chiếc nút đầu tiên bên hông quần cô.
Thân thể mềm mại cọ xát vào phần đùi đang lộ ra ngoài của Lương Phong, cô vô thức dùng tay ấn vào ghế sô pha.
Rồi sau đó chính là ngón tay hơi lạnh lẽo của anh.
Đôi tay của anh chạm vào lưng cô, xoa ngực rồi bóp cổ cô cũng đã trở thành một con dao phẫu thuật sắc bén và chính xác.
Giờ phút này nó đang tập trung trên chân của cô.
Lương Phong khó chịu khép chặt hai chân lại, dường như muốn đóng kín tất cả các giác quan trong cơ thể để giảm bớt sự ảnh hưởng của anh đối với bản thân mình.
Nhưng mọi cố gắng cũng trở nên vô dụng dưới sức ảnh hưởng của Thẩm Di Châu, cô không thể làm được chuyện gì khác.
Thậm chí anh còn cúi đầu châm một điếu thuốc, sau đó lại kiên nhẫn luồn qua một cái nút khác cho cô rồi mới thắt chặt thắt lưng lại.
Sau khi luồn qua cái nút cuối cùng, Thẩm Di Châu còn thắt một chiếc nơ bướm rất xinh đẹp.
Lương Phong vừa muốn lên tiếng nói cảm ơn thì lại phát hiện anh đã nhẹ nhàng vuốt ve chân cô.
Cô mặc một chiếc đầm bó sát, phần phía dưới được xẻ cao, dựa vào một sợi dây đan xen trái phải để tạo thành một mặt lưới nhỏ.
Vì thế nhiệt độ bàn tay anh càng hiện rõ ràng hơn.
Miệng Lương Phong như bị khóa chặt lại, cô chỉ biết đưa mắt nhìn tay anh.
Lướt ngang qua đùi của cô, eo cô, sau lưng cô, cuối cùng ôm lấy ngực của cô.
“Không phải đã nói muốn tìm tôi thì có thể trực tiếp gọi điện cho tôi à?” Thẩm Di Châu nói: “Mà lần này thì hay rồi, còn khiến em không vui nữa.”
Anh rũ mắt nhìn cô, giống như đang thật sự dỗ dành cô.
Nhưng mà nhịp đập trái tim cô đã vang lên rất to rồi, ngay cả khi hít thở cũng trở nên cẩn thận và dài hơn.
Lương Phong có chút mơ hồ dựa vào đầu vai anh, ánh mắt rơi xuống bàn trà nhỏ.
Cô không nhìn anh nhưng giọng nói vẫn ổn định: “Nhưng mà tôi không dám gọi cho anh… Thẩm Di Châu.”
Giọng của cô như hoà vào ánh sáng mờ tối ở nơi này, trở nên dày đặc, chậm rãi và mơ hồ.
Sau đó cô cũng đưa mắt nhìn sang: “Tôi là ai cơ chứ, tôi lấy lý do gì để gọi cho anh đây.”
Cho dù Lương Phong có “Cúi đầu khom lưng” thế nào thì câu nói cuối cùng kia vẫn có ý nghĩa riêng của nó.
Trong lòng cô hiểu rất rõ.
Ngay sau đó, Thẩm Di Châu cười khẽ.
Giọng anh cũng nhỏ đi một chút: “Lương Phong, tôi thật sự xem thường em rồi.”
-
Tình hình hiện tại có hơi căng thẳng.
Lương Phong không rõ lắm.
Cô không muốn giống như trước kia cứ để Thẩm Di Châu tùy ý làm khó, trêu chọc, nhưng thật ra cô lại rất cẩn thận, không dám vượt quá giới hạn của anh làm anh tức giận.
Vì thế lại rơi vào bế tắc.
Đương nhiên Thẩm Di Châu không hài lòng với biểu hiện này của cô, cô không còn hiểu chuyện và nghe theo lời anh như trước nữa.
Nhưng anh cũng giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn nói Lương Phong đến chơi mấy ván mạt chược (*).
(*) Mạt chược: Là một trò chơi có nguồn gốc từ Trung Hoa vào cuối thời nhà Thanh được lan rộng ra khắp thế giới từ đầu thế kỷ 20.
Ở Trung Quốc có thể có đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc (có biến thể 3 người chơi ở Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á).
Trò chơi và các biến thể được chơi rộng rãi khắp Đông và Đông Nam Á và cũng trở nên phổ biến ở các nước phương Tây.
Cô ngồi trong lòng Thẩm Di Châu.
Tay anh cầm một điếu thuốc đang cháy, tay Lương Phong thì cầm mạt chược.
Đáng tiếc Lương Phong không hiểu quy tắc chơi mạt chược nêm chỉ có thể liên tục nhìn Thẩm Di Châu xin giúp đỡ.
Nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Di Châu đều là dáng vẻ nhìn cô chơi, cho dù có giúp cô ra bài thì cũng giống như nhắm mắt rồi tiện tay chỉ cho cô.
Mà mỗi lần Lương Phong đánh quân bài mà anh chỉ thì vừa khéo sẽ có một người trên bàn tới tiếp hoặc là ù.
Thẩm Di Châu cũng chỉ cười, mắt không thèm chớp liền đưa tiền cho đối phương.
Da đầu Lương Phong bắt đầu trở nên tê dại.
Cho dù Thẩm Di Châu là người gọi cô đến chơi mạt chược, cho dù tiền này là anh cam tâm tình nguyện bỏ ra, nhưng từng lần từng lần đều thua trên tay cô.
Sau khi thua thêm vài lần nữa thì Lương Phong không gọi Thẩm Di Châu giúp cô ra bài nữa.
Có quá nhiều quy tắc phức tạp mà cô thật sự chưa biết rõ, nhưng cô đã biết thế nào là thuần một sắc (*) rồi.
(*) Thuần một sắc: Là một dạng mạt chược.
Các lá bài trên tay chỉ bao gồm một màu bài từ Vạn, Giang và Hồ.
Tất cả các màu trong mạt chược Nhật Bản được lật 6 lần khi cửa trong và 5 lần khi cửa không rõ, mạt chược Hồng Kông là 7 lần, mạt chược Đài Loan là 8 lần, mạt chược Quảng Đông là 10 lần, theo tiêu chuẩn quốc gia là 24 điểm, mạt chược Đài Loan kiểu Hồng Kông là 80 lần.
Cũng có cách đơn giản để ù bài, Lương Phong vì gom nó mà lại thua mất ba cây.
Đương nhiên Thẩm Di Châu cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô nên không giúp cô ra bài nữa.
Bàn tay trống không chạm vào đầu vai cô, như đang cùng cô chờ đến lúc có bài ù.
Đến ván thứ bảy, cuối cùng cũng đến lượt Lương Phong.
Không chỉ có khả năng là thuần một sắc mà còn có thể là một hàng bài vạn (*).
(*) Vạn: Là các thẻ bài màu đỏ gồm các số từ 1 – 9 và chữ “Vạn” phồn thể.
Lương Phong nhìn những lá bài đã được đánh ra trên mặt bàn, cũng biết lá bài mình muốn có lẽ còn chưa được mò ra, hoặc có lẽ đang ở trong tay của người nào đó.
Cô nín thở, tiếp tục theo dõi thứ tự rút bài của mọi người.
Thẩm Di Châu lại châm thêm một điếu thuốc nữa, anh vẫn ung dung ngồi chờ xem cô có thắng được ván này hay không.
Sau đó Lương Phong mò từng quân bài một cho đến khi mò ra quân bài vừa khéo có thể hợp thành một đôi với bài ở trong tay cô.
Thật ra thì cô đã đủ bài rồi.
Chỉ là nếu như giữ lại để dành một đấu một, vậy cô sẽ mất đi thuần một sắc, thế thì những quân bài trên tay cô đều sẽ trở thành những quân bài bình thường.
Do dự một lát, Lương Phong bình tĩnh đánh quân bài này ra.
Thẩm Di Châu hơi nheo mắt lại.
Anh ngồi thẳng người dậy, nghiêng đầu ghé sát vào tai cô: “Em không nên đánh.”
Sau tai Lương Phong truyền đến sự kích thích tê dại, mặt cô không đổi sắc nói: “Tôi biết rồi.”
Chỉ ba chữ đơn giản đã khiến Thẩm Di Châu không nhịn được mà nhìn kỹ bài trong tay cô lần nữa.
Mà Lương Phong cũng nhanh chóng ném hết những quân bài còn sót lại trong tay ra ngoài.
Bây giờ Thẩm Di Châu mới biết, cô chắc chắn muốn hồ rồng cùng màu (*).
(*) Rồng cùng màu: Là một thuật ngữ mạt chược, khi chơi bài Hồ, các quân bài trên tay đều cùng chất và có ba số thẳng: “123 456 789”.
Nếu các lá bài trên tay đều giống nhau khi đánh bài Hồ sẽ được tính 24 lần, cộng thêm 16 lần cho thanh long, tổng cộng là 40 lần.
Trong mạt chược Nhật Bản, tất cả đều là một màu cộng một khí.
Trên bàn mạt chược màu xanh đen, chỉ có một ngọn đèn thuỷ tinh rất thấp.
Ánh đèn vàng ấm áp vừa khéo vây xung quanh vòng người đang lách cách trên bàn mạt chược.
Thẩm Di Châu thấy cô đang không ngừng ném bài ra ngoài, liều chết kiếm thuần một sắc, giống như đây là trận chiến cuối cùng vậy.
Đôi môi đỏ thẫm khẽ mím lại, ánh mắt tập trung nhìn từng người đánh bài rồi rút bài.
Anh không nhịn được nghĩ đến ngày đó cô đi theo anh đến nhà vệ sinh rồi cùng anh lên xe về nhà.
Thật ra Thẩm Di Châu đã nhìn thấu suy nghĩ và ý đồ của cô rồi.
Lúc anh đứng ngoài phòng vệ sinh chờ đợi cũng biết chắc chắn cô đã từ bỏ kế hoạch này rồi.
Cuối cùng khi cô đi ra, anh chỉ là đang chán đến mức khó chịu nên muốn tìm một người trêu chọc một chút.
Nhưng cô lại xem là thật rồi đi ra ngoài với anh.
Còn thật sự lên xe của anh.
Sau đó ánh mắt anh cũng chuyển đến những quân bài trên bàn.
Ván bài này cũng rất kỳ lạ, bốn người đều đã nghe bài, nhưng rút nhiều vòng như thế cũng không có nhà nào có thể ù bài.
Chưa qua được bao lâu, trên bàn chỉ còn lại một chồng bài nhỏ, ba người còn lại đã bắt đầu đoán bài của nhau.
Thật ra khi đánh đến cuối, trong tay người nào thiếu bài nào thì trong lòng mọi người đều biết rõ.
Bọn họ đoán đi đoán lại nhưng chẳng ai quan tâm cuối cùng Lương Phong đang chờ cái gì.
Cũng chẳng có gì lạ cả, từ khi cô lên bàn chơi đến nay thì đầu óc đều luôn mơ hồ, không chỉ chơi thua mãi, mà còn dưới sự “Chỉ dẫn” của Thẩm Di Châu làm cho người khác hồ bài.
Là một bình hoa vô cùng ngu ngốc, không đáng nhắc đến.
Nhưng mà bốn người đã rút hai vòng rồi lại không có người nào ù bài được.
Bầu không khí cũng từ từ trở nên căng thẳng hơn, mọi người đều im lặng không nói gì nữa.
Chẳng biết từ lúc nào xung quanh bàn mạt chược đã có rất nhiều người đến vây xem, nhưng đều đứng nhìn phía sau lưng ba người kia.
Bài của Lương Phong nghiễm nhiên bị coi là đã thua.
Lại đến lượt Lương Phong rút bài.
Giờ phút này bài trên tay cô đều là bài chữ vạn, chỉ cần tùy ý rút được một quân chữ vạn nữa là có thể hồ bài thuần một màu.
Nhưng mà cô lại không mò được bất cứ chữ vạn nào.
Rất nhanh trên bàn chỉ còn hai quân cuối cùng, Lương Phong lại rút thêm được một quân, quân cuối cùng bị một người tên Mãn Gia lấy mất.
Tối nay anh ta được xem là người đàn ông thắng nhiều nhất trên bàn mạt chược này.
Trận đấu căng thẳng này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Thẩm Di Châu cũng nhích đến gần bàn chơi bài hơn.
Ở lá bài áp chót, Lương Phong rút được một quân Cửu Vạn.
Mãn Gia nóng lòng muốn rút lá bài cuối cùng trước khi cô có thể đánh ra.
Nhưng không ngờ, Lương Phong lại khẽ cười.
Sau đó “Giang.”
Tính luôn cả quân Cửu Vạn mà cô mới vừa rút được, cô để quân Cửu Vạn ngay ngắn xuống trước mặt mình.
Tay của Mãn Gia dừng lại giữa không trung, sau đó nghe thấy Lương Phong hỏi: “Mãn Gia, tôi còn cần phải mở thêm một quân nữa không?”
Dưới ánh đèn vàng nhạt, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía Mãn Gia đang là nhà dưới của mình, chẳng sợ hãi chút nào.
Mặt Mãn Gia trắng bệch, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi lại mỉm cười.
Anh ta từ từ rút tay về, cười nói: “Hôm nay cô gái ông chủ Thẩm đưa đến quyết đoán thật nha, chỉ còn lại lá bài cuối cùng, bây giờ giang có phải đang muốn mò trăng đáy biển, giang thượng nở hoa! (*)”
(*) Mò trăng đáy biển, giang thượng nở hoa: Đáy biển (Là lần cuối cùng được rút bài trong mạt chược, lá bài cuối cùng được rút trong trận được gọi là mò trăng đáy biển, nếu mò được quân bài mong muốn sẽ được gấp đôi tiền cược).
Giang thượng nở hoa: dùng để chỉ ô bổ sung (chủ yếu ở cuối cọc) khi người chơi có thẻ kong (bất kể kong mở hay ẩn ).
Còn gọi là lá bài Lingshang) chính xác là lá bài mà người chơi rút ra.
Nếu lá bài bỏ ra sau khi mở kong là lá bài hoa thì lá bài sau khi bỏ ra là lá bài bị trói của người chơi, không tính hoa trên kong.
Mãn Gia nói xong, người đến xem cũng đều cười to thành tiếng.
Trên mặt Lương Phong cũng chẳng để lộ chút tức giận nào, trái lại còn nghiêm túc quay đầu hỏi Thẩm Di Châu: “Cái gì gọi là giang thượng nở hoa, mò trăng đáy biển thế?”
Vẻ mặt cô thành thật cầu xin câu trả lời nên Thẩm Di Châu cũng dần thu lại nụ cười.
Anh im lặng xem xong ván này, thật ra anh đã thấy rõ mọi người nghĩ gì và muốn gì.
Anh cũng biết trong đống quân bài kia còn những lá bài nào.
Biến số duy nhất chính là lá bài quan trọng được ai bốc trúng, lúc nào thì bốc trúng.
Mà trước mắt cũng chỉ còn lại một quân bài cuối cùng này thôi.
Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn chăm chú vào Lương Phong, lên tiếng nói: “Giang thượng nở hoa, ngón tay em vừa mới khai giang, nên phải lập tức bổ sung lá bài phụ em tự rút được.
Mò trăng đáy biển, ngón tay em mò đến lá bài cuối cùng được bốc trong trận này.”
Lương Phong nhẹ nhàng à một tiếng rồi quay sang nhìn lần nữa.
Tay phải cô nhẹ nhàng sờ lên quân bài cuối cùng.
Ngón tay thon dài đặt trên quân bài cũng bắt đầu mân mê hoa văn trên bài, sau đó bật cười thành tiếng.
Tất cả mọi người đều đồng loạt nín thở.
Cô xứng đáng trở thành tâm điểm của bàn mạt chược này.
Sau đó Lương Phong ném quân bài này ra.
Âm thanh vang dội đập lên trên mặt vải.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Di Châu ở phía sau, tròng mắt mang theo chút đắc ý và xảo quyệt, sau đó nhỏ giọng nói: “Ông chủ Thẩm, Cửu Vạn.
Giang thượng nở hoa, mò trăng đáy biển.”
Bốn phía xung quanh vang lên tiếng ồn ào và náo nhiệt không thể tưởng tượng nổi, bài của Lương Phong bị một người thiếu kiên nhẫn đẩy xuống.
Cô nghe thấy có người nói: “Thuần một màu, Rồng, rút được giang thượng nở hoa, mò trăng đáy biển.
Bàn tay may mắn này, tuyệt thật!”
Vì thế nụ cười của cô càng sâu hơn.
Trong ánh đèn mờ ảo, tiếng người ồn ào đều trở nên mơ hồ trước cảnh sắc thế này.
Lần đầu tiên Thẩm Di Châu nhìn thấy nụ cười tùy ý này của Lương Phong.
Cô ngồi trong lòng anh, nhìn anh rồi kiêu ngạo nói: “Ông chủ Thẩm, Cửu Vạn.”
Trong lòng Thẩm Di Châu khó kìm được một chút ngứa ngáy.
Anh giơ tay nhéo nhẹ gáy của cô, ngẩng mặt lên rồi hôn cô.
Tiếng ầm ĩ cũng đổi thành tiếng kêu gọi xem náo nhiệt.
Lương Phong có chút không thở nổi, cô phát hiện trong nụ hôn này của anh có mấy phần tình cảm, giống như ngày đó, ngày mà cô đi đến nhà anh.
Tim từ từ rơi xuống.
Nếu như không phải hôm nay cô có chút may mắn thì ván này chỉ sợ là không đi đến cuối cùng được rồi.
Trên bàn mạt chược đổi một lượt người.
Thời gian cũng đã đến bốn giờ sáng.
Cả đêm nay Lương Phong tập trung hết mọi tinh thần, nên khi cô trở về tựa lưng vào ghế sô pha chưa được bao lâu thì mí mắt đã không thể mở lên nổi rồi.
Trong một góc mờ tối, Thẩm Di Châu ôm cô trong lòng.
Mí mắt Lương Phong từ từ nặng nề, nghe anh hỏi: “Mệt thì đến chỗ tôi ngủ một lát đi.”
Lương Phong không mở nổi mắt nữa, suy nghĩ cũng bắt đầu rối loạn cả lên.
Cô nhỏ giọng cười, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Di Châu: “Cảm ơn nhé.” Sau đó cô đứng dậy khỏi người anh, cầm điện thoại của mình lên: “Tôi tự đón xe về được.”
Tối nay đến cuối cùng cũng chỉ là một ván bài.
Cô đã đưa tay chuẩn bị rút bài rồi.
Thẩm Di Châu không đồng ý ngay lập tức, anh đưa mắt nhẹ nhàng nhìn Lương Phong, lại nghe thấy cô bình tĩnh nói:
“Không phải là bởi vì tôi ghen hay là nhỏ mọn, chỉ là ông chủ Thẩm, tôi muốn… chơi một lúc cũng chỉ là nghiêm túc chơi một lúc.
Sau khi tách ra cũng là sớm tụ sớm tan.”
“Nếu đã như thế.” Lương Phong hơi dừng lại: “...!Hay là quên đi.”
Ngón tay cô chạm đến quân bài.
Khi âm thanh xung quanh trở nên trống rỗng và xa xôi, thì dạ dày cô bắt đầu nóng lên.
Cô cẩn thận mò tìm quân bài cuối cùng xem là cái gì.
Ánh mắt Thẩm Di Châu im lặng nhìn kỹ mặt cô, anh biết cô nói đến người phụ nữ vừa mới nói chuyện kia.
Bầu không khí ngưng đọng lại lần nữa, như thể đang đợi một câu trả lời.
Mí mắt người đàn ông rũ xuống, liên tục cười khẽ.
Sau đó dập tắt điếu thuốc chưa cháy hết trong tay rồi để vào gạt tàn thuốc trước mặt.
Da đầu Lương Phong run lên, cô thấy anh đang đi đến chỗ mình.
Ánh sáng bị dáng người anh che đi hoàn toàn, Lương Phong tựa vào ghế sô pha, cô không còn đường lui nữa.
Anh dựa quá gần.
Hơi thở nhẹ nhàng phả xuống chóp mũi của Lương Phong, bên tai cô bắt đầu xuất hiện những tiếng ong ong chói tai.
Rồi sau đó cô nghe Thẩm Di Châu nhẹ giọng nói: “Đây là lá bài cuối cùng trong tối nay của cô sao?”
Lương Phong bỗng rợn cả tóc gáy.
“Lấy lùi làm tiến, đánh cược tôi có rơi vào bẫy hay không sao?”
Cổ họng cô như có gì đó chặn lại, gió bên tai cũng trở thành những mũi dao bén nhọn.
Cô tự cho mình là thông minh, sắc sảo, tự đắc ý với “Lá bài cuối cùng” của mình.
Cảm giác tan vỡ cứ kéo nhau mà đến.
Cô biết, tối nay kết thúc rồi.
Cô lại thất bại lần nữa.
Lương Phong cúi đầu.
Cô chợt phát hiện bàn tay của Thẩm Di Châu đang chiếm hữu bóp lấy cổ cô, cô bị buộc phải ngước mắt lên nhìn anh.
Trong phòng bao mờ tối, anh vẫn là dáng vẻ như đêm lần đầu họ gặp nhau.
Chẳng nhìn thấy cái gì, chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh.
Anh cười thành tiếng rồi nhỏ giọng nói bên tai Lương Phong: “Nhưng mà chúc mừng cô, cô Lương.
Lá bài cuối cùng trong tối nay của cô.”
--- “Mò trăng đáy biển.”.